Công Tử Điên Khùng

Lâm Vân liền nghe ra đây là thanh âm của Tô Tịnh Như. Không biết có việc gì mà nàng ấy phải gọi điện thoại cho mình?

Tâm tình của Tô Tịnh Như mấy ngày nay rất kém. Chẳng những vì chuyện của công ty, mà còn vì phụ thân và ông ngoại đều buộc nàng phải làm quen với thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Thịnh Nguyên. Mặc dù mình không muốn đi làm chuyện này. Mình và vị thiếu gia Thẩm Cát kia chỉ là gặp qua một lần, chưa nói gì là quen biết. Huống hồ, sâu trong nội tâm của nàng, nàng còn chưa muốn yêu đương sớm như vậy. Mà cho dù muốn yêu đương, cũng phải tìm người mình thích mới được

Biểu tỷ Miêu Di bởi vì có việc, tạm thời bị điều trở về. Tô Tịnh Như lại không có mấy người bạn để nói chuyện. Có một người bạn gái tốt nhất thì đang ở Yên Kinh, Đường Tử Yên thì hiện tại rất bận.

Biết điện thoại của Lâm Vân luôn tắt máy, nhưng nàng vẫn nhiều lần không ngừng gọi điện thoại cho Lâm Vân, hoàn toàn là một hành động vô ý thức. Giống như mỗi lần gọi điện cho Lâm Vân, hình ảnh lần trước của hắn lại xuất hiện, đem mình cứu ra vậy.

Mặc dù biết, có lẽ do mình đọc quá nhiều chuyện tình cảm nên mới thế. Nhưng nàng vẫn không ngừng bấm máy, nghe tiếng "Số máy quý khách không liên lạc được", tắt máy, lại gọi. Động tác này cứ liện tục như máy móc vậy. Nàng cũng không biết vì sao phải gọi, có lẽ nàng thích sự hy vọng khi chờ đợi.

Tuy điện thoại của Lâm Vân đã tắt máy vài tuần, loại chờ đợi này rõ ràng không thực tế, nhưng Tô Tịnh Như vẫn như cũ, vô ý thức làm không biết chán.

Chính là nàng nghĩ rất nhiều, thậm chí ngay cả khi gọi điện thoại còn đang suy nghĩ việc khác. Nhưng thật không ngờ lần này điện thoại lại thông. Sửng sốt một lúc, mới giật mình, kinh hỉ kêu lên:

- Lâm Vân….

- Thật là xảo a, không nghĩ tới anh vừa mới khởi động máy đã nhận được điện thoại của em. Có phải em định hẹn anh đi ăn cơm không?

Lâm Vân nghe thấy là thanh âm của Tô Tịnh Như, tâm tình mới chuyển biến một chút.

- Đúng vậy, em rất muốn hẹn anh đi ra ngoài ăn cơm. Nhưng biết cho dù anh ngồi máy bay từ Phụng Tân tới đây cũng tốn khá nhiều thời gian, nên chỉ gọi điện thoại cho anh nói vài việc…

Tô Tịnh Như đột nhiên ngừng lời, rốt cuộc là nên nói chuyện gì?

- Vậy à, không biết Tô mỹ nữ tìm anh có chuyện gì? Chỉ cần anh có thể làm được, cho dù rơi vào nước sôi lửa bỏng…

Lâm Vân nói mấy câu, tâm tình liền tốt trở lại. Nhưng vừa nói tới cho dù rơi vào nước sôi lửa bỏng, đã thấy ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh. Lâm Vân đành xấu hổ cười, đứng lên, tới đại sảnh đợi xe nói chuyện.

Tô Tịnh Như lại đỏ mặt. Chính nàng còn không biết muốn nói chuyện gì với Lâm Vân. Chẳng lẽ lại nói do mình vô ý thức gọi tới số của hắn mà thôi?

- Em..

Tô Tịnh Như thật sự xấu hổ, nàng là người không biết nói dối. Nên hiện tại, một cái cớ cũng không nghĩ ra được. Khuôn mặt đỏ bừng vì vội. Cũng may là không có ai ở đây để nhìn thấy.

- Thật muốn hẹn anh ra ngoài ăn cơm à. Tốt, vậy anh liền cho em một cơ hội. Ăn cơm ở chỗ nào a? Nhưng phải nói trước, tiền anh mang trên người toàn là tiền của công ty, mà anh làm người rất trong sạch, sẽ không lấy tiền của công ty để mời mỹ nữ đi ăn cơm đâu. Cho nên…

Lâm Vân thấy Tô Tịnh Như không trả lời, liền biết Tô mỹ nữ chỉ là vô tình gọi điện thoại mà thôi.

Nàng ấy gọi mình chắc là không có chuyện gì. Hẳn là vì quá nhàm chán, tùy tiện tìm một số trong danh bạ gọi tới. Lâm Vân cũng không đa tình mà cho rằng Tô Tịnh Như có ý với mình. Nhưng để tránh cho Tô Tịnh Như xấu hổ, hắn vẫn là chủ động giúp Tô Tịnh Như nói chuyện.

Tô Tịnh Như nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Chỗ ăn thì anh chọn đi. Khi nào anh tới Phần Giang thì gọi điện thoại cho em. - .

- Hiện tại anh có thể tới luôn, cần gì phải đợi tới hôm nào. Bằng không, đến lúc đó em lại quên thì sao.

Lâm Vân nghe thấy loa phát thanh nói là xe lửa đi Phụng Tân chuẩn bị khởi hành, mà ngay cả vé xe lửa mình còn chưa mua được, liền biết hôm nay mình đành phải ở đây một ngày. Vậy thì liền mời Tô Tịnh Như đi ăn cơm. Miễn cho nàng ấy cảm thấy thiếu nợ mình.

- A, hiện tại anh có thể tới sao?

Tô Tịnh Như có chút kích động nói.

- Đương nhiên, nếu không, em nói địa chỉ nhà của em, anh đi tới đó đón.

Lâm Vân kỳ quái vì sao Tô Tịnh Như phải kích động như vậy. Chỉ là một bữa cơm báo đáp ơn của mình mà thôi, cần gì phải xúc động như thế.

- Em ở biệt thự số 17, sơn trang Bình Hồ, thuộc khu Hoàn Hồ, gần với sơn trang Hoàn Hồ. Em sẽ ở cửa sơn trang Bình Hồ chờ anh.

Tô Tịnh Như nói xong lập tức tựu cúp điện thoại, vội vã chỉnh lý quần áo một chút, liền đi ra cửa. Căn bản không có nghĩ tới vì sao Lâm Vân ở Phần Giang.

Lâm Vân cầm điện thoại trong tay, lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, lúc trước mình thấy tính cách của nàng ấy khá ôn nhu nhỏ nhẹ, vì sao hiện tại lại giống như muội muội của Hàn Vũ Tích vậy.

Tuy không biết vì sao lần trước Hàn Vũ Tích bị bắt cóc, nhưng Lâm Vân đoán chắc chắn có nguyên nhân trong đó. Tô Tịnh Như đã ở đó chờ mình, vậy thì không nên chậm trễ.

Lâm Vân gọi một chiếc xe taxi. Cũng may giờ đã là gần nửa đêm, trên đường khá vắng vẻ, rất nhanh Lâm Vân đã tới cửa ra vào của sơn trang Bình Hồ ở khu Hoàn Hồ.

Không nghĩ tới, mình lại đi qua sơn trang Hoàn Hồ lần nữa. Lâm gia chính là gia đình lớn nhất trong sơn trang Hoàn Hồ. Nhưng khi đi qua sơn trang Hoàn Hồ, thậm chí đến việc liếc mắt nhìn nơi đó, hắn cũng không có hứng thú. Trong lòng của hắn, Lâm gia dù sống hay chết, cũng không liên quan gì tới hắn.

- Tiểu Như, cháu không thể đi ra ngoài. Tô đổng đã cảnh cáo không cho phép cháu đi ra ngoài. Huống hồ, tiểu Di (Miêu Di) không có ở đây, cháu đi ra ngoài một mình không phải quá nguy hiểm sao. Đừng làm cho a di khó xử chứ.

Ngăn lại Tô Tịnh Như là Ôn di nuôi nàng từ nhỏ đến lớn.

Ôn di là người tri kỷ nhất của Tô Tịnh Như.Thời gian Ôn di ở cùng với Tô Tịnh Như còn lâu hơn cha mẹ của nàng nhiều lắm. Trong nội tâm của Tô Tịnh Như, Ôn di chính là người thân nhất của nàng. Chuyện của nàng, có nhiều chuyện mẹ nàng không biết, nhưng Ôn di lại biết.

- Ôn di, cháu ra ngoài cửa sơn trang là chờ bạn của cháu. Bác không cần phải lo lắng. Lần trước chính là anh ấy đã cứu cháu. Vừa vặn hôm nay anh tới Phân Giang, cho nên cháu muốn mời anh ấy một bữa cơm. Cháu sẽ về sớm.

Tô Tịnh Như nói xong, không đợi Ôn di trả lời đã bỏ chạy

Ôn di ở cùng với Tô Tịnh Như thời gian lâu như vậy, cho nên bà ấy rất hiểu tính cách của nàng. Tô Tịnh Như tuy bướng bỉnh, nhưng cũng là một nữ hài tử ngoan ngoãn, ôn nhu. Không nghĩ tới, hôm nay con bé lại vội vàng như vậy, mình còn chưa từng thấy qua con bé như thế.

- Tiểu Như, cho dù cháu muốn đi ra ngoài, cũng phải mặc thêm quần áo vào chứ.

Ôn di bỗng nhớ tới, Tô Tịnh Như không mặc nhiều quần áo. Hiện tại đang là cuối mùa xuân, thời tiết vẫn rất lạnh.

Nhưng là Tô Tịnh Như đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui