Hiện tại Tô Tịnh Như đã bị phụ thân nàng cấm túc. Chẳng những không thể đi ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu. Phụ thân của Tô Tịnh Như muốn đem nàng tới Yên Kinh, nhưng Tô Tịnh Như liều chết không theo. Tô Tịnh Như đáp ứng, chỉ cần không đưa nàng về Yên Kinh, không bắt nàng đi nhìn mặt. Nàng có thể không cần ra ngoài, thậm chí không cần gọi điện thoại.
Phụ thân của Tô Tịnh Như. Tô Tài Kiến cùng không muốn bức bách nữ nhân nên đồng ý với điều kiện của nàng. Ông ta tin tưởng, chỉ cần qua một thời gian, con bé vẫn phải nghe theo lời mình.
Nhưng thật không ngờ, tuy Tô Tịnh Như đã đồng ý không gọi điện thoại, điện thoại di động cũng giao cho phụ thân cầm. Nàng vẫn còn có một cái điện thoại. Tuy nhiên, nàng không dám khởi động chiếc điện thoại này. Bởi vì nàng không có cái sạc pin. Một khi pin điện thoại dùng hết, chả khác nào là cầm cục gạch trong tay.
Cái điện thoại này chính là cái điện thoại nàng lục được trong túi áo của Lâm Vân. Nàng muốn đợi tới thời điêm thích hợp, mới khởi động chiếc điện thoại này. Đây cũng là một bí mật của nàng. Trong lúc nhàn hạ vô sự. Tô Tịnh Như nghiên cứu thoáng qua mấy tờ giấy trong ví của Lâm Vân. Mặc dù có rất nhiều thứ nàng xem không hiểu, nhưng nhìn một lúc, vẫn có thể đoán ra đại khái.
Mỗi ngày Hàn Vũ Tích đều gọi ít nhất mười lần cho Lâm Vân. Nhưng điện thoại của Lâm Vân luôn tắt máy. Tuy không gọi được cho Lâm Vân, nhưng nàng cũng không lo lắng Lâm Vân phải sống ở đầu đường xó chợ. Nàng biết hắn là người có tài năng, sớm hay muộn cũng có người phát hiện ra tài năng của hắn mà thôi. Không phải Tài Thần Lão Yêu kia là bằng hữu của hắn sao?
Mỗi ngày nàng đều rất tưởng niệm hắn. Nhưng lại suy nghĩ, nếu có một ngày mình gặp lại hắn, không biết hắn có thể tha thứ cho lỗi lầm của mình không? Nghĩ tới đây. trong lòng nàng lại âm thầm lo sợ.
...
Thêm một ngày Lâm Vân ở nhà xưởng của Hàn lão chế tạo và cải tiến vài cái máy khác. Tiến độ chế tạo rất là nhanh. Lại qua một tháng. Lâm Vân đã lắp ráp xong mười cái máy xử lý bông và mười cái máy sản xuất ra thành phẩm "Vân Tằm Miên". Cũng ở trong hai tháng này. Hàn Phúc Nguyên học được rất nhiều thứ mà ông ta chưa từng thấy về kỹ thuật gia công.
Máy móc đã sản xuất xong, Lâm Vân không cần phải ở lại chỗ của Hàn Phúc Nguyên nữa. Vận chuyên máy móc tới nhà máy trang phục Hồng Tường, Lâm Vân liền kêu tất cả mọi người tới để hướng dẫn cách sử dụng. Chế tạo máy móc tuy vất vả, nhưng việc sử dụng lại rất đơn giản. Lâm Vân chỉ thoáng giải thích qua là mọi người đều hiểu.
Sau đó, hắn giao các tài liệu bảo dưỡng máy móc cho Hồ Thanh, về phần các linh kiện thay thế, cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng bộ phận quan trọng nhất là trục xoay, thì chỉ cần một bộ.
Lâm Vân tin tưởng bộ phận trục xoay này, người trên Địa cầu còn chưa làm được. Chính mình phải mất thời gian mấy tháng mới làm ra hai mươi sáu cái. Từng cái đều được Lâm Vân vận chuyển lực lượng Tinh Vân cẩn thận điêu khắc ra.
Bởi vì không có linh thạch thay thế, hắn chỉ có thể rót lực lượng Tinh Vân vào trung tâm từng cái trục xoay. Tuy không thể bảo chứng nó có thể dùng vĩnh viền, nhưng sử dụng hai, ba năm không phải là vấn đề.
Thấy những người phụ trách chủ yếu đều ở đây. Lâm Vân dặn dò Tôn Khởi Bình và Hồ Thanh không nên trì hoàn việc thu mua quả bông già. Mắt thấy sắp tới mùa thu hoạch quả bông già, cần phải nắm chặt thời gian. Đồng thời dặn dò Kỷ Lam tuyển thêm bảo vệ cho nhà xưởng. Tăng từ hai người bảo vệ lên tới mười người. Hơn nữa phải chấp hành nghiêm ngặt quy định của nhà máy.
Lâm Vân còn phân phó Kỷ Lam tới trước các đài truyền hình, báo chí, các trang web quảng cáo. Bảo cho bọn họ giới thiệu sản phẩm mới mà Hồng Tường sắp đưa ra thị trường là series áo lót "Thiên sứ trong mộng". Hơn nữa còn thông báo ngày bán là ngày 1/9.
Tuy ở đại lục Thiên Hồng. Lâm Vân không có tiếp xúc nhiều với áo lót cho nữ. Nhưng lúc ở đó, thông qua các loại truyền thông của đại lục Thiên Hồng. Lâm Vân vẫn biết một ít về chủng loại, kiểu dáng của một số áo lót. Dựa vào trí nhớ đó, hắn liền phác thảo ra mười loại kiểu dạng áo lót. :
Tuy Lâm Vân chỉ dựa vào trí nhớ, phác thảo qua kiều dáng có chút sai biệt với bản gốc. Nhưng khi lấy ra, vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.
Là một nữ nhân, Cam Dao và Kỳ Lam không hỏi Lâm Vân lấy được những cỗ máy móc này ở đâu, cũng không hỏi vì sao hắn biết làm "Vân Tằm Miên", nhưng những kiểu dáng áo lót mà Lâm Vân thiết kế, khiến cho các nàng mở rộng tầm mắt.
Thật không ngờ, áo lót cũng có thể sắp đặt xinh đẹp như vậy. Nếu được đưa ra thị trường, còn không hút hết khách. Hai người đều suy đoán Lâm Vân rốt cuộc từ đâu lấy được những bản thiết kế này. Bởi vì những bản thiết kế này không phải là tầm thường. Nếu tầm thường, thì không có lý do gì các nàng chưa từng thấy qua.
Nhưng nhờ vậy, mà họ càng có lòng tin với kế hoạch của Lâm Vân. Chỉ là lo lắng, một khi sản phẩm đưa ra thị trường, sẽ bị các hàng khác phòng chế.
- Có phải hai người đang lo lắng người khác sẽ bắt chước chúng ta không?
Lâm Vân nhìn ra sự băn khoăn của Cam Dao và Kỷ Lam.
- Đúng vậy. Có thể tưởng tượng, một khi những kiểu dáng mới này đưa ra thị trường, sẽ có khách hàng tranh nhau mua. Các hàng khác thấy vậy, đặc biệt là Hòa Phong, sẽ bắt chước kiểu dáng của chúng ta đưa ra thị trường. Mà Hòa Phong lại có ưu thế hơn chúng ta về mọi mặt. Chỉ sợ...
Cam Dao không nói ra kết quả, nhưng ý của nàng mọi người đều hiểu.
- Ha ha, mọi người không cần phải lo lắng, những máy móc mà ta mang về này, người khác không thể phỏng chế được. Nếu như không có chất liệu "Vân Tằm Miên", bọn họ đừng nghĩ có thể sản xuất ra áo lót có chất lượng giống như của chúng ta. Tuy nhiên, ta vẫn hy vọng mọi người ở đây, trước khi chưa đưa sản phẩm ra thị trường, không nên tiết lộ kế hoạch của chúng ta ra bên ngoài.
Lâm Vân tràn đầy tự tin nói.
Nhìn thần sắc tự tin của Lâm Vân, Cam Dao và Kỷ Lam liền không còn lo lắng. Hiện tại các nàng đã có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Lâm Vân. Hắn mới đến đây có ba tháng, đầu tiên là xin được tài chính khởi động, sau đó là bản thiết kế kiểu dáng mới. Thậm chí, ngay cả chất liệu áo lót mới cũng đều do hắn tìm ra được.
Cam Dao còn từng xấu hổ vì đã hoài nghi vị Lâm quản lý này. Nàng quyết định, từ nay về sau nhất định phải giúp Lâm Vân khôi phục lại thị phần áo lót của Hồng Tường.
Hiện tại, thị phần áo lót của Hồng Tường trên cả nước đều đang bị héo rút. Chuyện này ai cũng biết. Chẳng những là Phụng Tân, ngay cả những thành phố trung tâm như Thâm Quyến, Thượng Hải. Lượng tiêu thụ áo lót đều bị giảm kịch liệt. Chỉ là tỉnh Tô Nam là nghiêm trọng nhất mà thôi. Phụng Tân thì cơ hồ đã không tồn tại áo lót của Hồng Tường.
Không ngờ, những tưởng công ty đã bỏ rơi thị trường ở đây, thì công ty lại phái tới một vị quản lý tài ba như Lâm Vân. Cam Dao thật sự không thế không bội phục quyết định của lành đạo công ty. Kỷ Lam cũng suy nghĩ như Cam Dao vậy, nhưng nàng bội phục Lâm Vân hơn là bội phục công ty. Nàng cảm giác, lần trước mình tin tưởng Lâm Vân là chính xác.
Hồ Thanh và Tôn Khởi Bình bề bộn túi bụi. Mặc dù đã tuyển thêm một ít công nhân viên, nhưng vẫn cảm giác không đủ dùng. Bởi vì vụ bông đã tới, nên hai người đều phải tập trung vào việc thu mua quả bông già.
Nhưng cho dù mệt, trong nội tâm của hai người lại cao hứng. Mới bao lâu thời gian, tiền lương đã tăng lên gấp đôi. Lại còn nghe nói, về sau có thể tiếp tục tăng thêm, nên hai người làm việc càng thêm nhiệt tình.
Đối với nông dân trồng bông mà nói, không cần chờ bông nở hoa, cũng không cần thu. Có thể bán quả bông già chưa nở hoa với giá cao, chả có lý do gì mà họ từ chối.
Cho nên, việc thu mua quả bông già rất thuận lợi. Sau khi thu được một số lượng bông già khá nhiều. Lâm Vân ngay lập tức chỉ đạo công nhân trong nhà máy khởi động máy móc để sản xuất.
Thấy bên nhà máy đã vận tác, Lâm Vân triệu hồi Hồ Thanh về để quản lý nguyên liệu gia công. Kỷ Lam và Cam Dao thì chuyên môn quản lý tới việc sản xuất áo lót, về phần quảng cáo và tài vụ đều chuyển giao cho những nhân viên mới tuyển vào làm.