Công Tử Liên Thành

Quả thật phó bản này rất
đồ sộ.

Trên trời mây đen vần vũ
sầm sập, thỉnh thoảng lại có những tia chớp đỏ rực xé ngang, liên miên không
dứt từ nơi chân trời đánh thẳng xuống tòa thành trì màu nâu xám tồn tại sừng
sững, khí thế bức người, từ trên nhìn xuống, phát hiện phía dưới không có chút
động tĩnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát cơ vô hạn.

Công Tử Liên Thành nói
trong đội ngũ : " Ta xuống xem thử trước một chút, mọi người đợi lát nữa
hãy xuống."

Mấy vị công tử kia biết
anh có thời gian vô địch tới tận 36s, lại thêm kỹ năng ẩn thân, là người trinh
sát tốt nhất, đương nhiên không có ý kiến, nhưng Ma Hồn Quỷ Cơ thoáng không
hiểu, thấy Công Tử Vô Kị không phản đối, liền đề nghị : " Hay là để ta với
Vô Kị xuống trước còn hơn, hai người bọn ta đều có vô địch, so với Tiêu Dao tốt
hơn nhiều."

Công Tử Tiểu Bạch cười
nói : " Để Liên Thành xuống trước, hai người chuẩn bị, Liên Thành hết
trạng thái vô địch thì kêu hai người, hai người lập tức theo sau sử vô địch
tiếp."

" Đúng vậy, như thế
là tốt nhất." Công Tử Phù Tô lập tức phụ họa, rồi tăng thêm phòng ngự cho
mọi người.

Công Tử Liên Thành lập
tức mở kỹ năng ẩn thân, trong nháy mắt tiêu thất tại chỗ. Anh không ngừng lại
dẫu chỉ một khắc, nhanh chóng nhảy xuống phía dưới vách núi.

Đào Tử Yêu Yêu, Ma Hồn
Quỷ Cơ và Khinh Ca Thủy Việt đều rất kinh ngạc, nếu như trước đây tất sẽ cho là
anh bị rớt tuyến, có điều nhìn thấy tên vẫn hiện hữu ở trong đội ngũ, lại càng
không hiểu nổi.

" Có chuyện gì thế
nhỉ ? " Đào Tử Yêu Yêu vô cùng kinh ngạc hỏi : " Kỹ năng mới của Tiêu
Dao sao ? Là kỹ năng sau khi thực hiện cái nhiệm vụ Phượng Hoàng Niết Bàn sao
?"

" Đúng vậy, đột
nhiên không thấy Tam ca đâu là nghĩa làm sao ?" Ma Hồn Quỷ Cơ hai mắt sáng
lấp lánh : " Chẳng lẽ là kỹ năng ẩn thân trong truyền thuyết ?"

" Thật thông
minh." Công tử Phù Tô mỉm cười : " Chuyện này phải giữ bí mật tuyệt
đối, các nàng không được nói cho bất kỳ ai."

" A a a a a, đúng là
ẩn thân sao ?" Khinh Ca Thủy Việt ngạc nhiên : " Thế nào mà có thể có
được kỹ năng đó vậy ? Chỉ có Tiêu Dao mới có thể có sao ? Môn phái khác có thể
có được không ?"

" Là do trang bị của
cậu ấy có kèm kỹ năng này." Công Tử Tiểu Bạch bình tĩnh đáp : " Bọn
ta đang nghĩ cách, có thể làm thêm ra mấy bộ."

" Việc này cũng
không dễ, rất khó khăn." Công Tử Phù Tô nói tiếp : " Việc này cứ giao
cho bọn ta, các nàng đừng hỏi nhiều."

" Vậy tốt rồi."
Mấy nữ hài tử cùng nhảy nhót mừng rỡ, không kiềm nổi phát ra đủ thứ icon tỏ vẻ
vui sướng.

" Đừng kêu ầm
ĩ." Công Tử Vô Kị lập tức ngăn cấm các nàng.

Ba người đồng thời thè
lưỡi, nhanh chóng đình chỉ hành vi xúc động, không có thêm bất kỳ động tác nào
nữa.

Đội ngũ bắt đầu bảo trì
sự yên tĩnh, chừng một phút đồng hồ sau, bọn họ chợt thấy một con cự long khổng
lồ màu đỏ xuất hiện phía trên thành thị dưới vách núi, Công Tử Liên Thành nói :
" Phía dưới có một Boss nhỏ, ngoài ra cũng có không ít tiểu quái, mọi
người nhớ mở vô địch rồi hãy nhảy xuống."

" Được." Công
Tử Tiểu Bạch lập tức an bài " Vô kỵ hãy mở vô địch cho cả đoàn, chúng ta
cùng nhảy xuống, Quỷ Cơ nhớ chú ý tình hình để nối tiếp, sau đó mọi người căn
cứ tình huống mới tiếp tục mở các trạng thái khác."

Mọi người đồng thanh đáp
: " Đã rõ."

Công tử Liên Thành ở dưới
một mình, mọi người cũng không tiếp tục trì hoãn nữa. Công Tử Vô Kị lập tức sử chiêu
Ma Vương Bản Nguyện, mọi người bước về phía trước một bước dài, lập tức nhảy
ra, rơi thẳng xuống vách núi.

Bọn họ vừa mới nhảy ra
ngoài, hai đội người chạy phía sau họ cũng tới nơi. Nhìn thấy những thân ảnh
trước mặt bay xuống, bọn họ không chút nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo.

Công Tử Tiểu Bạch phát
hiện ra phía góc trên bên phải đột nhiên xuất hiện mấy cái chấm nhỏ màu xanh
biếc ghi rõ là người thuộc bang mình, lập tức phản ứng kịp, hô to trong box
chat bang phái : " Mở vô địch."

Thời gian cấp bách, anh
cũng không thể nhiều lời giảng tiền căn hậu quả, ba chữ nói thẳng vào vấn đề.
Mấy người trong bang lập tức hăm hở hưởng ứng, cùng nhao nhao hỏi thăm.

Anh Lạc Lưu Tô : "
Lão đại, mọi người đang đánh nhau sao ?"

Hiên Hiên :" Ở chỗ
nào vậy ? Đánh nhau với ai vậy ?"

Thạch Đầu Ký : "
Tuyến số mấy vậy ? Bọn ta đến với."

Thiên Nhai : "
Choáng, ta đang ngồi ở quán Internet, cái đứa ngồi bên cạnh lại thuộc Huy Hoàng
Vương Triều"

Mọi người cùng nhao nhao
: " PK với người thật."

Thiên Nhai toát mồ hôi :
" Hắn quá to khỏe, ta đánh không lại."

Mọi người cùng cười ha
hả.

Thạch Đầu Ký : " Vậy
đành chém hắn trong này thôi."

Khi những người phía sau
nhảy theo mấy người Công Tử Tiểu Bạch hiểu ý câu nói này của hắn, nhất thời có
kẻ rơi lệ, có kẻ lau mồ hôi.

Hạ Tuyết Băng Sơ : "
Lão đại, chúng ta không mở vô địch đã nhảy mất rồi."

Muội Muội Chuột Kho Thóc
khóc lớn : " Lão đại, huynh với đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, tam ca tứ ca đều
ở chỗ này, căn bản chúng ta đều nghĩ rằng không cần mở vô địch, liền nhảy theo
các huynh tỷ."

Công Tử Tiểu Bạch không
còn lời nào để nói : " Nếu thế lúc xuống dưới bị chà đạp thì đừng kêu oan
nữa nhé."

Bọn họ vừa nói hai câu
này, những người khác không ở hiện trường càng ngứa ngáy khó chịu

Anh Lạc Lưu Tô : "
Lão đại, mọi người ở chỗ nào vậy ? Ghi tọa độ cho muội với"

Hiên Hiên : " Đúng
vậy, bọn ta cũng muốn tới."

Công Tử Phù Tô ý tại ngôn
ngoại : " Ngầm, Long Thành."

Trong bang nhất thời
những tiếng khóc rộ lên

Thạch Đầu Ký : " Lão
đại, hiện tại bọn ta đang nằm ở cửa vào, mấy tên thủ vệ đáng chết kia còn dẫm
đạp lên thi thể của ta, tàn ác quá đi thôi a a a a a"

Mèo Café : " Tiểu
Bạch Thái a, Địa Lý Hoàng a, mới hai ba chiêu đã mất mạng rồi a a a a a"

Thiên Nhai : " Thầy
thuốc ở đâu rồi ? Cứu mệnh với ...."

Anh Lạc Lưu Tô : "
Ta đang chạy đây, sắp tới rồi"

Công Tử Vô Kị không thèm
để ý tới bọn họ, nói rất rõ ràng : " Cả đám đều dốt như heo, chỉ cần tổ
đội thêm hai Ma Giáo, luân phiên mở vô địch chạy thẳng vào trong, dù thế nào đi
chăng nữa cũng không chết được."

Cho tới lúc này, những
người từ trên đỉnh vách đã rơi xuống mặt đất, thời gian của chiêu Ma Vương Bản
Nguyện cơ bản đều đã hết. Bọn họ chưa kịp thấy hoàn cảnh xung quanh, đã phát
hiện dây máu của mình đã cấp tốc hạ xuống.

Không có người nào hé
răng nửa câu, Ma Hồn Quỷ Cơ lập tức ra ra chiêu vô địch tập thể, bảy người
trong đội lại tiếp tục trong trạng thái vô địch, chỉ có Công Tử Liên Thành ở
cách bọn họ khá xa, không thể dùng chung, mọi người vừa uống thuốc bổ sung máu
vừa nhanh chóng chạy tới chỗ anh.

Phía sau bọn họ, hai đội
người chạy theo đã ngã xuống một nửa, nửa còn lại nhân kịp thời mở vô địch, lúc
này mới may mắn thoát khỏi. Không người nào nói gì cả, thầy thuốc cứu từng
người ngã xuống lên, sau đó mới toàn lực chạy theo những thân ảnh phía trước.

Công Tử Liên Thành đang
đứng giữa một đám quái, mà trước mặt lại là một Boss. Trên người nó đính theo
một cái tên Nhiễm Di màu đỏ thẫm, toàn thân màu xanh nhạt, đầu rắn thân cá, có
sáu chân, thân hình khổng lồ, ngoại trừ việc có thể tấn công, kỹ năng chủ yếu
hình như là bỏ thuốc độc, làm người chơi xung quanh đều bị rớt máu cả đoàn,
ngoại trừ mở vô địch mới có thể tự tại, ngoài ra cố gắng thêm phòng ngự cũng
không ăn thua.

Laptop của Nhất Tiếu Hồng
Trần cũng là do công ty cấp, đương nhiên không phải cấp cho nàng chơi game, chỉ
dùng để làm việc, do đó cấu hình không cao, bởi vậy, lúc đó phòng cung tiêu đi
chọn sản phẩm đã lựa chọn một cái có cấu hình tương đối kinh tế, nàng có thể
dùng để soạn thảo văn bản, lên mạng, nhưng nếu muốn chơi game online, nhất là
những Game 3D thì quả là quá sức. Lúc nhận được, nàng cắn răng cắm thêm một
thanh ram, tuy có thể chơi được, nhưng gặp những trường hợp lớn như bây giờ tất
sẽ bị kẹt không thể động đậy được.

Nhất thời chỉ thấy chung
quanh có vô số quái, lại có hơn hai mươi người chạy lên giết quái, đánh Boss,
các kỹ năng loang loãng xung quanh, làm nàng chỉ có thể đứng im ở đó không thể
nhúc nhích.

Trơ mắt nhìn dây máu hạ
dần, nàng cũng không thể uống thuốc tăng máu, căn bản máy tính treo cứng không
chút phản ứng.

Bản năng của thầy thuốc
là chú ý dây máu của mình và bạn bè, Công Tử Phù Tô, Đào Tử Yêu Yêu và Khinh Ca
Thủy Việt phát hiện thấy Nhất Tiếu Hồng Trần có vẻ khác thường, việc đầu tiên
là nghĩ rằng nàng đang bị mắc kẹt, hoặc bị rớt mạng. Công Tử Phù Tô lập tức nói
: " Việt Việt, nàng chuyên môn tăng máu cho Hồng Trần, chỗ này chỉ cần ta
với Yêu Yêu là được rồi."

" Vâng." Khinh
Ca Thủy Việt đáp ứng một tiếng, lập tức click vào Nhất Tiếu Hồng Trần, xuất kỹ
năng thêm máu liên tục, giúp dây máu của nàng ổn định.

Hứa Nhược Thần không biết
làm thế nào khẽ nói : " Em bị mắc kẹt, không thể động đậy được."

Cố Duệ không dám quay đầu
lại, vẫn chăm chú nhìn màn hình dùng toàn lực ứng phó, chỉ đành nhanh chóng an
ủi nàng : "Không có việc gì cả, Việt Việt sẽ chuyên tâm giúp em thêm máu.
Nếu thật sự quá tệ, em hồi thành đi. Anh làm xong nhiệm vụ này trước, sau này
sẽ dẫn em đi làm theo sau, được không ?"

" Vâng, được
ạ." Hứa Nhược Thần nhìn những người trên màn hình, kẹt đến như vậy, chẳng
những không thể làm được gì, còn liên lụy tới bọn họ. Nàng cũng không chần chừ
nữa, lập tức mở túi click vào bùa hồi thành, trở lại Kim Đài Thành.

Đứng trước cửa hàng của
mình, nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, nàng mới thở phào một tiếng, nói với mọi
người trong đội : " Ta bị mắc kẹt, không thể làm nhiệm vụ này tiếp, mọi
người cứ làm đi, không cần phải quan tâm tới ta. Ta quay về làm mấy thứ để buôn
bán, kiếm ít tiền."

Mọi người cũng đều thấy
trạng thái vừa rồi của nàng, kẹt tới mức như vậy, chẳng những bản thân nàng gặp
nguy hiểm, mà còn nguy hiểm cho cả đội, đương nhiên bọn họ không sợ bị liên lụy,
nhưng cho dù là bất kỳ ai gặp phải tình trạng này, lựa chọn hợp lý nhất đương
nhiên là rời khỏi đội hồi thành, cho nên đều hiểu rõ cách làm của nàng.

Công Tử Tiểu Bạch cười
nói : " Được, nàng ở trong thành nghỉ ngơi một chút nhé, bọn ta tiếp tục
làm nhiệm vụ này, nếu có tài liệu gì rơi ra, sẽ bảo Liên Thành đưa cho
nàng."

Công Tử Phù Tô và Công Tử
Vô Kị cùng an ủi nàng, cam đoan sau này chờ lúc nào nàng không mắc kẹt sẽ tiếp
tục dẫn nàng vào, nếu như có phương thức chế tạo hoặc tài liệu gì rơi ra, nhất
định sẽ tặng toàn bộ cho nàng.

Hứa Nhược Thần chỉ thấy
trong lòng vô cùng ngọt ngào, mỉm cười gõ ra một chữ " Cám ơn."

Lúc này, trên thế giới
đột nhiên có người báo động.

Xạ Lam : " Con quái
Thao Thiết kinh khủng kia lại vào Kim Thành rồi, mọi người mau mau chạy
đi."

Tay Trái nắm Tay Phải :
" Tuyến mấy."

Xạ Lam : " Tuyến I.
Lại có kẻ khốn khiếp nào đó dẫn con quái biến thái kia vào thành vậy ? Có phải
đầu óc bị cửa kẹp hỏng mất rồi không hả ?"

Rất nhiều người đều chạy
lên thế giới mắng chửi ầm ĩ.

Hứa Nhược Thần vừa mới để ý thấy trên [thế giới] có gì
ồn ã, đã thấy một cái bóng đen xì chậm rãi phủ lên người Nhất Tiếu Hồng Trần.
Nàng hơi run lên, vội vàng quay người, chỉ thấy con Boss mới đồ thành cách đây
không lâu đang lầm lì tiến về phía này.

2.

Mặc dù Cố Duệ vẫn đang
cùng bạn bè chiến đấu hăng hái ở dưới hạ thành, nhưng ánh mắt vẫn quét tới tin
tức trên [thế giới], chạy qua màn hình toàn là những câu chửi mắng, chửi công
ty quản lý trò chơi, chửi GM, chửi cái tên khốn khiếp dẫn quái vào thành. Anh
không gõ chữ trong đội ngũ nữa, mà trực tiếp hỏi : " Bên chỗ em có an toàn
không ?"

" Vẫn được, không có
chuyện gì cả. Đánh nhau không được, nhưng chạy trốn thì không khó gì." Hứa
Nhược Thần vừa nói, vừa nhanh chóng click chuột, tay phải ấn chặt bàn phím thêm
máu, xoay người vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa triệu hồi Thanh Long, mở ra kỹ
năng “khiên bảo hộ” của sủng vật.

Nàng vừa mới chạy được
vài bước, đã thấy dây máu của mình giảm xuống một nửa. Sau khi bị trúng công
kích, mục tiêu tự động khóa chặt về phía quái hoặc người chơi công kích mình.
Nàng thấy trên màn hình hiện rõ hai chữ Ma Thao đỏ thẫm, lập tức chỉ huy Thanh
Long công kích.

Công kích của con rồng
này quá cường đại, Boss lập tức bị hấp dẫn, lập tức đuổi theo Nhất Tiếu Hồng
Trần.

Đã giữ chặt công kích của
quái, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không lùi bước, kỳ thật nàng chỉ cần thu hồi
Thanh Long, Ma Thao mất đi mục tiêu tấn công, đương nhiên sẽ chạy đi công kích
người chơi khác, bất quá nàng cũng không làm như vậy, mà lựa chọn để cho Thanh
Long chạy kèm theo mình, sau đó nhảy lên tọa kỵ Bạch Kỳ Lân, chạy ra phía ngoài
thành.

Công kích của con Ma Thao
kia là quần công rớt máu, tuy rằng mục tiêu công kích chủ yếu là Thanh Long của
nàng, nhưng người chơi xung quanh cũng bị dính phải, có điều không bị thương
tổn quá như Thanh Long. Nhất Tiếu Hồng Trần vẫn phải cho sủng vật dùng đại
hồng, cũng bởi vì nhiều khi cần chúng đánh quái chính, cho nên nàng cũng không
keo kiệt, nói quá lên rằng nàng còn có cảm tình với đám sủng vật này, thường
nói giỡn với Khinh Ca Thủy Việt, gọi đám sủng vật đó là con gái của mình, đương
nhiên phận làm mẫu thân phải chiếu cố kỹ lưỡng cho bọn chúng.

Rất nhiều người chơi cũng
giống như các nàng, tự coi sủng vật là con cưng, gọi tắt là BB, để nuôi lớn BB,
dưỡng thành cực phẩm, rất nhiều người thắt lưng buộc bụng, tằn tiệm căn cơ, BB
càng lớn càng là tâm huyết của chủ nhân, một khi đã dưỡng thành, đều là phần
sinh lực tối trung thành của chủ nhân, gánh vác quái, lôi kéo sự chú ý của
quái, không một câu oán hận, cung cúc tận tụy cho tới chết mới thôi.

Lúc này đây, trong nháy
mắt Thanh Long ăn đại hồng tăng đầy dây máu, hô phong hoán vũ trên không, mà Ma
Thao kia có vô địch, căn bản dây máu không thấy giảm xuống chút nào, hùng hùng
hổ hổ chạy trên mặt đất. Hai kẻ này cùng đánh nhau say sưa, bất phân thắng bại,
chỉ khổ cho những người chơi cấp bậc thấp hoặc chỉ chuyên tâm buôn bán ở Kim
Đài Thành. Không bao lâu, chỗ chỗ lại ngổn ngang những thi thể, quả thực là
tiếng than dậy đất, trên [ thế giới] lại càng đầy những tiếng than khóc.

Thành này quá lớn, Nhất
Tiếu Hồng Trần chưa kịp chạy tới cổng thành đã biết mình không trụ nổi, lập tức
gọi trong [bang phái] : " Có Ma Giáo cao cấp ở Kim Đài thành không ? Nhanh
chóng tổ đội mở vô địch cùng ta." Nói xong nàng chủ động rời khỏi tổ đội,
rời khỏi đội ngũ của Công Tử Liên Thành.

Dạo gần đây có không ít
người gia nhập Phong Sinh Khởi Thủy, nhưng đại bộ phận đó chỉ là những người
chơi chuyên về mảng sinh hoạt, chuyên môn chế tác, buôn bán, không có mấy người
chuyên đánh nhau hay PK giết người. Nhất Tiếu Hồng Trần lên tiếng, mọi người
cũng chỉ đành giương mắt nhìn.

Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen :
"Lão Đại, ta đang ở bên ngoài. Không làm nhiệm vụ nữa, ta lập tức hồi
thành đây. Hiện tại ta sẽ chạy tới mở vô địch tập thể.”

Lão Bản Hắc Điếm :
"Lão đại, ta giúp tỷ thông báo thế giới vậy."

Một Tay Đưa Tiền Một Tay
Giao Hàng : " Đúng đúng, chúng ta cùng kêu gọi trên thế giới đi."

Diêm Bán Cô Bé : "
Lão đại, tỷ tỷ thật lợi hại nha, một tiểu Côn Luân mà có thể dẫn Boss, quả thực
là chuyện lạ không bao giờ thiếu nha."

Bọn họ còn chưa kịp kêu
gọi trên [thế giới], trước mặt Nhất Tiếu Hồng Trần liền xuất hiện tin tức
invite tổ đội, nàng chỉ chăm chăm chú ý dây máu của mình cùng với cự ly để chạy
ra khỏi thành, căn bản không kịp nhìn liền nhanh chóng chấp nhận. Sau đó, có
một người xuất hiện bên cạnh nàng, sử dụng một chiêu Ma Vương Bản Nguyện, nhanh
chóng giúp nàng trở thành vô địch. Sau đó lại có một vị tiểu Tử Trúc tên là
Ngọc Cẩn đã chạy tới, mạo hiểm tính mạng tăng thêm máu cho nàng, sau đó bỏ mình
trong kỹ năng quần công làm rớt máu của quái vật Ma Thao kia.

Lúc này, người của Phong
Sinh Khởi Thủy cùng chạy lên [thế giới] kêu gọi : " Lão đại của chúng ta
là Nhất Tiếu Hồng Trần đang ở Kim Đài Thành dẫn quái ra khỏi thành, thỉnh các
vị Ma Giáo cao cấp tổ đội với nàng, bảo hộ cho nàng."

Ngay lập tức, có không ít
người xin được nhập đội, Nhất Tiếu Hồng Trần không phải đội trưởng, căn bản
không quan tâm tới những thứ đó, chỉ hết sức chăm chú dẫn quái chạy ra ngoài.
Bảy Ma Giáo luân phiên mở vô địch, trong chốc lát khiến nàng nhẹ nhàng hơn rất
nhiều.

Cố Duệ lo lắng hỏi nàng :
" Em đang dẫn quái sao ?"

" Dạ. Em không kịp
làm gì cả, tự nhiên gọi Thanh Long ra, kết quả là giữ chặt tấn công của
quái." Hứa Nhược Thần mỉm cười : " Dù sao cũng có BB đánh chính, bây
giờ cũng có một đội Ma Vương cùng tổ đội, em rất an toàn."

"Vậy thì được rồi,
em vẫn phải chú ý tới sự an toàn đi." Cố Duệ mắt vẫn dán chặt vào màn
hình, hai tay thao tác linh hoạt, nhưng tâm đã phân ra mất một nửa, quan tâm
nói với nàng : " Có chuyện gì lập tức kêu anh, anh sẽ tới ngay."

"Vâng." Hứa
Nhược Thần cười vui vẻ, nhanh chóng chạy ra khỏi thành, chạy tới bãi cỏ xanh
mênh mông xa xa bên ngoài thành, lúc này mới nói trong [đội ngũ ] : " Ta
thu BB, mọi người cùng giải tán nhé."

Mấy người nhanh chóng tứ
tán, Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức thu hồi Thanh Long, quay đầu chạy như bay. Con
quái kia mất đi mục tiêu, đứng ngơ ngẩn ở chỗ này hồi lâu, cuối cùng mới bỏ đi.
Hướng đi của nó không phải Kim Đài Thành, chắc là quay lại vị trí ban đầu. Lúc
này Nhất Tiếu Hồng Trần mới nhẹ nhàng thở phào, dừng lại quay đầu đánh giá xung
quanh, phân rõ phương hướng để có thể về thành.

Cho tới lúc này, nàng mới
phát hiện, trong đội vẫn còn một người thủy chung vẫn đi ở phía sau nàng, Phó
Bang Chủ Kiếm Tẩu Thiên Phong của Huy Hoàng Vương Triều.

Cấp bậc của hắn lại tiếp
tục cao hơn xưa rất nhiều, trang bị cũng toàn đồ tốt nhất, máu nhiều, phòng cao
công kích kinh khủng, có thể coi như một nhân vật "Một người giữ quan ải, vạn
người không thể đi qua", hình tượng
nhân vật nữ vốn nhỏ hơn nhân vật nam rất nhiều, mà một Côn Luân mặc trường bào
phiêu dật đứng cạnh một Ma Giáo khôi giáp nặng nề, trông lại càng nhỏ bé, đương
nhiên Ma Giáo lại càng thêm uy phong. Trên mặt đất cỏ mọc xanh mơn mởn, mấy con
thỏ con trắng như tuyết gọi nhau í ới, gà con vịt con cừu con cũng chạy tới
chạy lui, bề ngoài đều nhỏ nhắn dễ thương, vô cùng khả ái, hai người cứ yên
lặng đứng đối diện nhau như thế, trong mắt người khác, lại thật hài hòa.

Là đội trưởng, Kiếm Tẩu
Thiên Phong lập tức đá sáu người vừa rồi ra khỏi đội ngũ, sau đó mới thốt lên
trong [ đội ngũ] : " Gần đây nàng có khỏe không ?"

"Được." Nhất
Tiếu Hồng Trần bình tĩnh đáp một cách hòa nhã : " Vừa rồi cám ơn
ngươi."

Nếu hắn đã là đội trưởng,
thì đúng là người chủ động tổ đội nàng ngay từ đầu, hơn nữa thêm trạng thái vô
địch cho nàng đúng lúc đương nhiên chính là hắn, Nhất Tiếu Hồng Trần ân oán
phân minh, cho nên nàng mới cảm ơn hắn.

Kiếm Tẩu Thiên Phong vẫn
trầm mặc hồi lâu, Nhất Tiếu Hồng Trần đang muốn cáo từ rời khỏi đội, đột nhiên
thấy có mấy người chạy lại, đồng thời tấn công hắn.

Kiếm Tẩu Thiên Phong vốn
là một kẻ thân trải trăm trận, vừa rồi hơi xuất thần một chút, bây giờ vừa
trúng công kích lập tức mở vô địch theo bản năng, nhanh chóng đánh trả.

Nhất Tiếu Hồng Trần chạy
đi vài bước, nói mấy câu trong [ đội ngũ ] : " Ngươi bận rộn, ta hồi thành
trước." Sau đó ly khai đội ngũ.

Chạy ra xa một chút, nàng
đã có thể nhìn cuộc chiến một cách toàn diện. Vây công Kiếm Tẩu Thiên Phong chủ
yếu là người Khải Hoàn Hào Môn và người thuộc bang hữu Trường Kiếm Anh Hùng
Hội, Đọa Lạc Thiên Sứ Tổng Minh, và một số người vừa rồi bị thủ vệ ngược đãi ở
cửa hạ thành : Thạch Đầu Ký, Mèo Café, Thiên Nhai và người đuổi theo để cứu
người là Anh Lạc Lưu Tô. Nhất thời bóng đao ánh kiếm, sấm sét vang dội, lửa đốt
băng đông, trăng rơi sao rụng, vô cùng náo nhiệt. Kiếm Tẩu Thiên Phong đơn thân
độc mã kịch chiến với bao nhiêu người, mà nhìn qua cũng không chút hạ phong.

Nhất Tiếu Hồng Trần cảm
thấy không tiện bàng quan, liền quay đầu đi vào thành, đi chỉnh lý cửa hàng của
mình.

Kiếm Tẩu Thiên Phong
chống đỡ một lúc, bang chủ phu nhân Huy Hoàng Vương Triều là Đạp Vân Phi Vũ
Phồn Hoa Lạc cưỡi phượng hoàng bay qua, thấy rõ tình thế liền lập tức nhảy từ
trên không trung xuống, thừa dịp bọn họ chưa kịp chuẩn bị, ném một kỹ năng ngủ
tập thể xuống, làm cả đoàn người lập tức bị ngủ trụ. Kiếm Tẩu Thiên Phong giơ
tay chém xuống, lần lượt giết sạch những người xung quanh.

Người Khải Hoàn Hào Môn
và bạn hữu vừa mới ngã xuống, hàng loạt viện quân đã chạy tới, thầy thuốc phục
sinh người nằm chết trên mặt đất, Tiêu Dao và Ma Giáo lập tức xông lên tấn công
Đạp Vân Phi Vũ Phồn Hoa Lạc và Kiếm Tẩu Thiên Phong. Ngay sau đó, người thuộc
Huy Hoàng Vương Triều và bạn hữu cũng nhao nhao chạy tới gia nhập cuộc chiến.

Chỉ một lát mọi sự đã thay đổi, bên ngoài Kim Đài
Thành lại bắt đầu xảy ra kịch chiến.

3.

Nhất Tiếu Hồng Trần vừa
quay lại trong thành liền bắt tay vào làm mấy đơn đặt hàng liền, chủ yếu là mấy
trăm bộ bạch trang do mấy vị đại sư tinh luyện đặt hàng, khi thành thành phẩm
rất dễ bán. Mấy món đồ này ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, bình thường nàng cũng
không cự tuyệt, đương nhiên, nếu như yêu cầu của đối phương quá đáng quá, thì
nàng cũng không tiếp nhận. Nhớ lại năm đó, lúc nàng vừa mới bắt đầu buôn bán,
có những kẻ chẳng những bắt nàng phải giao hàng hóa tận nơi, lúc nào kêu cũng phải
có mặt, còn có lúc phải PK với đối phương vài lần, nếu như đối phương thua còn
dây dưa không ngừng, cho tới khi thắng mới chịu bỏ qua, về sau nàng thường giả
bộ đánh bừa hai ba chiêu, cũng không thêm bất kỳ trạng thái nào, để cho đối
phương thắng nhanh chóng, sau đó giao dịch, phiền toái như vậy, mà lợi nhuận
cũng chỉ được mấy đồng. Nghĩ lại giai đoạn khổ sở lúc ban đầu ấy, lại nhìn lại
ngày hôm nay cửa hàng đã đứng đầu trong bảng xếp hạng, nhất là nàng tuyệt đối
không bỏ thêm một đồng một hào tiền thật, tự phấn đấu cho tới địa vị hiện tại,
cũng đủ để tiếu ngạo giang hồ.

Giao hàng hóa xong, tán
phét với mấy vị bằng hữu chuyên bán những trang bị tinh luyện mấy câu, nàng bắt
đầu nghiên cứu chế tạo ra một số trang sức và quần áo mới mà không cần phối
phương** của hệ thống.

Vốn nàng đã thu mua các
loại tài liệu từ rất lâu rồi, rất nhiều người chơi biết tới nàng, ngoại trừ
việc bán cho nàng một số loại nguyên vật liệu thường dùng, nếu lúc đánh quái
thu được những thứ kỳ quái không ghi rõ công dụng, cũng thường bán cho nàng.
Tuy rằng nàng không biết mấy thứ đó có tác dụng gì, nhưng vẫn mua, dù sao cũng
không đắt, mua về vứt trong kho hàng cũng được, vạn nhất có loại quái cao cấp,
Boss gì đó tự động rơi ra phối phương, không chừng mấy thứ này cũng có tác
dụng. Nàng có tới nửa kho hàng chứa những vật phẩm bất minh, lúc này mới lôi ra
toàn bộ, cũng như ngồi xếp gỗ, hiện tại đã biết qua những phối phương cơ sở
hoặc một số những thứ tương tự, trong quá khứ thực ra không có quần áo hoặc đồ
trang sức tương tự thế này. Những thứ này đó quả thật chỉ đơn giản là đồ trang
sức, không có thêm bất kỳ thuộc tính nào, nhưng cũng làm người ta rất kinh hỉ
rồi.

Hứa Nhược Thần không kềm
nén được hưng phấn, một mặt vừa tiếp tục làm thêm một số thứ, một mặt vừa hỏi
Cố Duệ : " Đội ngũ đã đầy người chưa anh ?"

" Chưa." Cố Duệ
đáp, sau đó nói trong [ đội ngũ] : " Thêm Hồng Trần đi."

Hứa Nhược Thần vừa nghe
anh trả lời xong, trên màn hình đã xuất hiện lời mời cùng tổ đội, liền mỉm cười
lập tức gia nhập đội ngũ, sau đó lại giơ ra những món đồ vừa làm được cho mọi
người trong đó cùng xem.

" A a a a, ta muốn
quần áo mới." Đào Tử Yêu Yêu vừa nói xong, dây máu vừa còn một chút lập
tức cạn sạch, ngã luôn.

Lúc này Ma Hồn Quỷ Cơ
cũng hưng phấn nói : " Ta muốn cái khăn che mặt tơ vàng kia." Sau đó
cũng chết luôn.

Khinh Ca Thủy Việt cũng
chết theo, nằm trên mặt đất nói liên tục : " Đây là mấy thứ mới à, trước
kia không thấy bao giờ, đúng là không cần dùng phối phương mà vẫn làm được sao
? Chính cậu tự chế tác ra sao ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần cười
vui vẻ trong [ Đội ngũ] : " Đúng vậy, trước đây mình mua quá nhiều những
thứ ly kỳ cổ quái, cũng không biết có tác dụng gì không, bây giờ mới lấy ra
dùng thử xem có thể làm được những gì."

"Đẹp quá, thực là
đẹp." Căn bản Đào Tử Yêu Yêu cũng chẳng thèm quan tâm mình đã chết trong
khi lão công của mình cũng chỉ còn lại có chút máu, chỉ nằm nhìn thèm thuồng
mấy thứ y phục kia.

"Đúng vậy, quá
đẹp." Hai mắt Ma Hồn Quỷ Cơ sáng lấp lánh : " Mấy đôi bông tai kia ta
cũng muốn, lại còn đôi nhẫn kia nữa, a a a a, trước giờ chưa bao giờ thấy
nha."

Ma Hồn Quỷ Cơ chết, trong
đội ngũ chỉ còn một Ma Giáo là Công Tử Vô Kị, thời gian vô địch cả đội không
đủ, Đào Tử Yêu Yêu và Khinh Ca Thủy Việt cũng chết, Công Tử Phù Tô cũng có cảm
giác lực bất tòng tâm. Anh ráng chịu công kích của quái, nhanh chóng phục sinh
ba người đang nằm trên mặt đất, có điều căn bản ba nàng không chút chú ý, chỉ
tiếp tục nằm trên mặt đất với vẻ cực kỳ mỹ lệ, hăm hăm hở hở bàn luận tiếp về
mấy thứ đồ trang bị và quần áo mới.

Cho tới lúc các nàng đang
hăm hở thảo luận tới việc nam giới mang trên mình đồ trang sức rồng xanh dùng
quần áo màu trắng hay nhuộm sang màu xanh đẹp hơn, Công Tử Phù Tô đã ngã xuống,
sau đó Công Tử Tiểu Bạch cũng chết, Công Tử Liên Thành và Công Tử Vô Kị có thời
gian vô địch dài hơn một chút, lượng máu cũng nhiều hơn Tử Trúc và Côn Luân rất
nhiều, nên vẫn tiếp tục chống chọi trong đau khổ, có điều cũng nguy trong sớm
tối. Hai đội người khác lúc này cũng đang bị quái chà đạp, hết lần này tới lần
khác, không ngừng chết đi sống lại, căn bản không thể thoát thân để chạy tới
trợ giúp.

Lúc này Nhất Tiếu Hồng
Trần mới chú ý tới tình huống đội ngũ của bọn họ, không kiềm nổi a lên một
tiếng : " Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đã ảnh hưởng tới mọi người."

Ba người con gái đang nằm
lăn dưới đất lúc này mới kịp phản ứng, cũng bởi vì Công Tử Phù Tô đã phục sinh
các nàng, cho nên chỉ cần click "Tiếp tục phục sinh". Ma Hồn Quỷ Cơ
chưa kịp đứng dậy đã nhanh chóng ra chiêu Ma Vương Bản Nguyện nhanh chóng ổn
định cục diện, Đào Tử Yêu Yêu lập tức mở pháp trận, Khinh Ca Thủy Việt nhanh
chóng phục sinh Công Tử Phù Tô và Công Tử Tiểu Bạch. Công Tử Phù Tô lập tức
thêm trạng thái có lợi cho mọi người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bốn vị nam sĩ trong đội
ngũ cũng không biết phải nói sao, có điều đây toàn là những người con gái mà
huynh đệ mình yêu thích nên cũng bao dung. Cho dù tới tình trạng xấu nhất là
diệt cả đoàn đi chăng nữa, cũng chẳng phải có vấn đề gì lớn lắm. Trong đội ngũ
chợt bảo trì tình trạng yên tĩnh hiếm thấy, bốn vị công tử không nói câu nào,
thật ra cũng không biết nói gì cho phải, cuối cùng không để ý tới những chuyện
bên ngoài nữa, một lòng một dạ cắm đầu vào đánh Boss.

Nhất Tiếu Hồng Trần khẽ
thè lưỡi, nói trong [đội ngũ] : " Không quấy rầy mọi người nữa, đợi khi
nào mọi người về sẽ lại mang ra cho các nàng xem."

Ba người con gái kia ngứa
ngáy trong lòng, có điều cũng hiểu rõ cân nhắc lợi hại. Nếu bọn họ không chuyên
tâm, chẳng những cả đoàn này của mình bị diệt, mà hai đoàn người khác đi theo
cũng không thể thoát khỏi.

Nhất Tiếu Hồng Trần rời
khỏi đội ngũ, chuyên tâm làm mấy đồ buôn bán. Nàng treo mấy bộ y phục và đồ
trang sức mới làm được trong cửa hàng, lại đưa ra một cái giá tương đối dọa
người, dù sao đây cũng là sản phẩm mới, không có giá cả thị trường tham khảo.
Bình thường lúc nàng chơi trò chơi sẽ giảm âm thanh tới mức thấp nhất, bởi vậy
hiện giờ trong phòng rất yên tĩnh, nàng thuận tay mở nhạc, vừa nghe nhạc vừa
trốn trong điếm làm mấy thứ.

Bản "Thần thoại
" do Tôn Nam và Hàn Hồng hợp xướng cùng vang lên nhẹ nhàng :

"Ngày nào trong
mộng gặp nhau

Bao năm thiếp đợi hay
đâu gặp rồi

Lệ kia dẫu ngập đất
trời.

Bên nhau mãi mãi một đời
không tan

Cho dầu lẻ bóng đơn thân

Những lời thiếp hứa trọn
phần không quên

Gặp nhau chẳng lạ mà
quen

Yêu thương chẳng mấy mà
nhen lửa hồng

Trần ai dâu bể trùng
trùng

Hay đâu tình ấy mặn nồng
không phai

Thủy triều dìu dập hôm
mai

Chân tình vĩnh kết chẳng
ai thẹn lòng

Dẫu rằng lối ấy trập
trùng

Nắm tay vĩnh viễn tuyệt
không chia lìa*

Những âm thanh du dương
uyển chuyển được hai ngôi sao ca nhạc nổi tiếng biểu diễn tinh tế, làm người ta
cảm động tới mức rơi lệ, giây phút này đây lọt vào tai, lại mang theo một cảm
xúc khác, kéo dài vui sướng trong khung cảnh an bình đơn sơ.

Nhất Tiếu Hồng Trần làm
liên tục một đống thứ, ngừng tay thở một hơi, mới phát hiện ra những đồ trang
sức kia bán được không ít, y phục cũng bán được một bộ, thu nhập khá ổn. Nàng
rất vui mừng, liền bổ sung thêm hàng hóa, sau đó nhìn đồng hồ báo thức ở góc
bên phải màn hình máy tính, liền chạy tới Tiên giới, tìm một chỗ yên lặng treo
máy, sau đó thả laptop lên giường, đứng dậy.

"Em ra ngoài xem một
chút, sẽ quay về ngay." Nàng khe khẽ nói với người đang ngồi trước máy vi
tính.

Cố Duệ ngừng tay, quay
đầu nhìn nàng, ôn hòa cười nói : " Để anh đưa em đi."

"Không phải anh đang
làm nhiệm vụ sao ?" Hứa Nhược Thần có phần kinh ngạc.

Cố Duệ có vẻ không còn
lời gì để nói hơi nhún vai : " Nhiệm vụ này quá khôi hài, đánh một lúc,
không thấy Boss đâu nữa."

Hứa Nhược Thần cũng thấy
ngạc nhiên, rất tự nhiên tiến lại gần màn hình vi tính của anh, xem xét cảnh
tượng trên máy vi tính.

Khung cảnh nơi này vẫn
bao trùm trong bầu không khí ảm đạm, thỉnh thoảng lại có huyết sắc phớt qua,
nhìn từ trên xuống chỉ thấy đây là một thành phố rất rộng lớn đầy khí thế, có
điều lúc xuống tới nơi, mới phát hiện ra nơi này hoang phế đã lâu, tường long
ra thành từng mảng, những khung cửa sổ trơ trọi không còn cánh cửa, có nơi
phòng ốc đã sụp từ bao giờ, mấy người Công Tử Liên Thành không còn ở cái chỗ
vừa nhảy xuống vừa nãy, hiển nhiên là đã chạy quá chỗ đó khá xa.

Chung quanh cũng vẫn có
những quái đầu rồng, nhưng đều là tiểu quái, mấy người bọn họ cũng chỉ đứng im
rảnh rỗi ở nơi đó, mỗi khi có quái xuất hiện lập tức có người xông ra chém, lực
công kích của bọn họ rất mạnh, chỉ hai ba chiêu đã chém chết quái, nếu dùng bạo
kích thì nhất kích tất sát, sau đó lại thảnh thơi đứng đợi.

Thỉnh thoảng có mấy người
khẽ nói trong [đội ngũ]

Công Tử Vô Kị vừa gõ mõ
vừa lẩm bẩm : " Boss ơi Boss à, đừng cố trốn làm gì, đại gia đã nhìn trúng
ngươi rồi, mau mau ra đây cho đại gia đùa bỡn một tẹo."

Khinh Ca Thủy Việt giơ ba
cây hương bốc khói nghi ngút lên vái tứ phương : " Đồng chí Boss ơi, mau
mau xuất hiện đi, chết sớm đầu thai sớm, chết sớm thăng thiên sớm. A di đà
phật."

Hứa Nhược Thần không nhịn
nổi bật cười : " Sao lại thành như vậy ?"

" Không biết có
chuyện gì nữa, vừa mới đánh được một chút, đã thấy Boss biến mất tăm mất
tích" Cố Duệ cũng cười : " Bọn anh đã tìm lòng vòng chung quanh mấy
lần rồi mà không thấy, đành phải quay trở lại chỗ này chờ, xem Boss có xuất
hiện lại không. Đây là quái thuộc nhiệm vụ, cũng không phải những loại Boss tùy
tiện xuất hiện, chắc sẽ phải xuất hiện lần nữa."

Lúc này, trong [ bang
phái] Khải Hoàn Hào Môn cũng có người lên tiếng.

Hạ Tuyết Băng Sơ : "
Lão đại, bọn khốn khiến Huy Hoàng đang chạy tới đây. Các huynh tỷ cứ làm nhiệm
vụ đi nhé, bọn ta qua đó chặn lại."

Công Tử Vô Kị đang nhàm
chán quá mức, lúc này liền nhảy dựng lên : " Ta đi."

Công Tử Liên Thành cũng
lập tức nói ở trong đội : " Ta cũng đi."

Công Tử Phù Tô liền nói
tiếp : " Ta quyết theo các ngươi đến cùng"

Công Tử Tiểu Bạch liền
thảo luận tại [bang phái] : " Hạ Tuyết, các ngươi đừng đi, để mấy người Vô
Kị qua đó chặn lại. Các ngươi ở lại đây cùng chém quái với bọn ta, dù sao hoàn
thành nhiệm vụ là bọn ta hay bọn ngươi cũng không vấn đề gì cả."

Hạ Tuyết Băng Sơ còn chưa
kịp đáp lời, Muội Muội Chuột Kho Thóc đã cảm động tới mức lệ chảy ròng ròng như
mấy sợi mỳ : " Cảm ơn lão đại, cảm ơn Nhị Ca, Tam Ca, Tứ Ca"

Công Tử Tiểu Bạch chỉ
cười cười, cũng không nói chuyện tiếp, lại tiếp tục vừa đánh quái vừa chờ Boss.

Hứa Nhược Thần liền né ra
một chút để khỏi ảnh hưởng tới thao tác của anh, nhìn thấy thân ảnh của Công Tử
Liên Thành nhanh chóng xoay người trên màn hình, sử dụng thân pháp Phù Quang
Lược Ảnh vội vàng chạy về phía trước, trong lòng nàng hơi nhộn nhạo một chút,
liền nói ; " Em tới phòng bếp xem thử một chút, một lát sẽ quay lại"

" Được." Cố Duệ
gật đầu, đột nhiên dừng lại tăng thêm các trạng thái cho mình.

Phía trước bọn họ, Bang
chủ Huy Hoàng Vương Triều là Diệt Thiên Tru Ma cùng với Phó Bang chủ cũ mà hiện
tại đã thăng lên trưởng lão là Cuồng Chiến Thí Thần xuất hiện. Công Tử Vô Kị
lập tức sử một chiêu Ma Vương Bản Nguyện, Công Tử Phù Tô mở pháp trận, Công Tử
Liên Thành như một vì sao rơi nhanh chóng bay vút qua đó.

---------

* Phỏng dịch

**
Phối phương : phương thức chế tạo/kết hợp nguyên vật liệu

4.

Lúc này đã tới giữa trưa,
hai đầu bếp chính trong phòng bếp đang bận rộn làm thức ăn, nấu cơm. Thấy Hứa
Nhược Thần đi vào, bọn họ tay vẫn không ngừng, cùng quay đầu lại cười chào
nàng.

Hứa Nhược Thần vui vẻ tới
gần bếp, nhìn đồ ăn họ đang nấu, khen : "Thơm quá"

Hai vị đầu bếp gương mặt
rạng ngời, cực kỳ sung sướng, sau đó nói với vẻ quan tâm : "Hứa quản lý,
chỗ này đầy nhọ nồi, đừng để dính vào người. Bữa trưa sắp xong rồi, cô cứ đi ra
đi, có gì chúng tôi sẽ gọi cô."

Ba vị đồng sự và tài xế
đều ở lại công trường không về ăn trưa, vì thế chỗ này chỉ còn nàng và vị khách
nhân kia, bởi vậy mấy người đầu bếp cũng không làm nhiều đồ ăn lắm, cho nên chỉ
một lát đã xong. Hứa Nhược Thần gật gật đầu, nói mấy chữ "phiền mọi người”,
sau đó nhanh chóng đi ra.

Mặt trời lẩn trong mây,
trời hơi âm u, gió từ trên núi thổi xuống, mang theo không khí mát mẻ của mùa
thu, giống như cảm giác đắm mình trong nước, sạch sẽ mà sảng khoái. Hứa Nhược
Thần đứng hồi lâu, để gió thổi tạt vào mặt, tinh thần vô cùng thoải mái, rồi
mới lên lầu về phòng.

Nàng đứng sau lưng Cố
Duệ, nhìn vào màn hình máy tính, thấy tình hình chiến đấu vẫn tiếp tục. Quái
bên cạnh đã sớm bị trận chiến giết sạch, xuất hiện là chết, không có cả cơ hội
hoàn thủ lấy một chiêu.

Công Tử Liên Thành và
Công Tử Vô Kị đã giết hết ba thầy thuốc của bọn họ, mà Công Tử Phù Tô vẫn đứng
hiên ngang ở đó, bởi vậy bên họ chiếm ưu thế tuyệt đối. Lúc đánh nhau, đầu tiên
phải giết thầy thuốc, đó là chân lý không cần bàn cãi của Game online, không
cần biết lúc bình thường nam Ma Giáo, nam Tiêu Dao, nam Côn Luân có phong độ
bao nhiêu, yêu thương chiều chuộng nhường nhịn nữ y tá muội muội bao nhiêu,
cũng bất quản nữ Ma Giáo, nữ Tiêu Dao, nữ Côn Luân bình thường có tao nhã bao
nhiêu, có che chở biết bao nhiêu đối với những vị Tử Trúc ca ca, chỉ cần gặp
nhau trên mặt trận PK, bình thường không chút do dự lập tức giết ngay thầy
thuốc, nếu như Tử Trúc bị giết quay về thành phục sinh sau đó vội vàng quay trở
lại tham chiến, càng có nhiều người ngăn cản bọn họ trên đường đi, gặp lần nào
giết lần đấy, không chút nương tay. Công Tử Phù Tô cũng trải qua bao nhiêu gian
nan sinh tử mới có thể tôi luyện nên địa vị thần y như hiện tại, cộng thêm đôi
giày được tinh luyện tới mức 11 khiến dung lượng dây máu của anh nhiều như chiến
sĩ, lại thêm một cây trượng Long Tượng Bàn Nhược tinh luyện cấp 10 có công kích
cực cao, bạo kích biến thái, nếu không thể một kích giết chết anhn ngay lập
tức, thì cũng chẳng có người nào giết được anh, hơn phân nửa là chịu cái kết
cục bị anh hành hạ cho tới chết.

Diệt Thiên Tru Ma của Huy
Hoàng Vương Triều là một Ma Giáo cấp cao, trang bị kém hơn một chút so với Công
Tử Vô Kị, nhưng thao tác không tệ, tính ra lực lượng khá tương quan với bọn họ.
Cuồng Chiến Thí Thần là Tiên Tiêu Dao cấp cao, nhưng pháp bảo và thao tác không
bì được với Công Tử Liên Thành, lúc đánh nhau với người khác thì hiên ngang
hùng hồn, gặp phải Công Tử Liên Thành chưa giành được nổi một trận thắng. Đạp
Vân Phi Vũ Phồn Hoa Lạc trang bị và thao tác cũng tương đương với Công Tử Phù
Tô, có điều lúc này đang sát cánh cùng Kiếm Tẩu Thiên Phong ở bên ngoài Kim Đài
Thành, mấy thầy thuốc hiện tại trong đội tuy cũng tính là cao thủ, nhưng kém xa
so với mấy vị công tử. Sau khi thầy thuốc chết, không có người phục sinh, chỉ
đành lựa chọn hồi thành, trực tiếp quay trở lại thành chủ Ma Vực, muốn quay trở
lại cũng phải mất một quãng thời gian dài, hơn nữa hai thủ vệ canh cửa cực kỳ
biến thái, nếu không có Ma Giáo che chở, thầy thuốc khó mà quay trở lại được.

Thời gian đánh nhau của
hai bên cũng không quá dài, sau khi ba thầy thuốc bị giết xong, bọn họ biết rõ
không thể cứu vãn, đã nhan chóng thoát ly chiến trường.

Hứa Nhược Thần thấy bọn
họ thi triển khinh công chạy vội về bốn phía, mấy người Công Tử Vô Kị cũng
không đuổi theo, xoay người quay về lại chỗ Công Tử Tiểu Bạch, tiếp tục làm
nhiệm vụ.

Cái Boss kia lại xuất
hiện, cái đầu nhỏ một cách kỳ lạ, bị một đám người vây quanh cuồng ẩu, giống
như bị chôn ở giữa đám người. Cố Duệ cố gắng click mấy lần mà không chạm tới
được, đành phải click vào Công Tử Tiểu Bạch, lựa chọn phương thức hỗ trợ công
kích, lúc này mới có thể tấn công lên con quái này

Hứa Nhược Thần cũng thực
sự ngạc nhiên : " Lần đầu tiên em thấy một Boss nhỏ như vậy đấy"

Cố Duệ cũng cười : "
Đúng vậy, trước giờ anh cũng chưa thấy qua"

Tên con quái này màu đỏ
thẫm, Hứa Nhược Thần dí sát mắt vào mới có thể nhìn rõ tên nó. Mỏ diều hâu, đầu
rồng đuôi cá miệng ngoác, hai chân dài nhỏ, bộ dạng yểu điệu như gió thổi bay,
chỉ biết dùng mỗi kỹ năng quần công Thủy Mạn Kim Sơn, mỗi lần một lần đều làm
mọi người rớt máu tới 1 000, trang bị kém lại rớt tới 5 000, kỹ thuật kém cỏi,
không kịp uống dược tăng máu, tất chết ngay lập tức.

Mọi người lập tức thả
sủng vật, dùng toàn kỹ năng dồn sức tấn công, nhìn thấy dây máu của con quái
chỉ còn lại một phần ba, thắng lợi trong tầm tay, lại đột nhiên tiêu thất.
Những kỹ năng cùng tập trung vào chỗ con Boss đứng vừa nãy, nổ bùng ra những
chùm sáng chói mắt, sau đó lần lượt tiêu thất. Nhất thời, ngã tư đường âm u
càng thêm hôn ám, những mảnh tường đổ nát càng thêm tiêu điều, mọi người đứng
nhìn nhau ngơ ngác, phảng phất như đã mất hết ánh sáng của ngày xưa cũ, dường
như kim quang của tọa kỵ và những trang bị hoa lệ cũng đồng thời biến mất, cả
đám người biến thành những cái bóng xám xịt.

Khoảnh khắc yên tĩnh trôi
qua, Công Tử Vô Kị rú lên : " Mẹ nó chứ, đây rõ ràng là lỗi hệ
thống."

Ma Hồn Quỷ Cơ cũng nổi
giận đùng đùng : " Rốt cuộc là kẻ nào muốn trêu chọc kẻ nào đây ?"

Khinh Ca Thủy Việt giơ
tay áo lên lau mồ hôi : " Chẳng lẽ công ty quản lý trò chơi cố tình đùa
giỡn với bọn ta."

Những người khác đều
không còn gì để nói.

Hứa Nhược Thần không nhịn
nổi, suýt chút nữa thì phá lên cười, liền nói với giọng chọc ghẹo : "Nhất
định là tại mọi người cậy mạnh, quái này chịu không nổi, đành phải bỏ chạy trối
chết. Lần sau mọi người nên dịu dàng hơn, để cho nó thả lỏng, sau đó mới từ từ
tấn công nó."

Cố Duệ nghe thấy thế thì
giật mình, lập tức đề nghị trong [đội ngũ] : " Chờ Boss xuất hiện lại,
chúng ta không dùng kỹ năng nữa, chỉ đánh suông, thử xem có được không ?"

" Được." Dù sao
mọi người cũng không còn cách nào khác, chữa ngựa chết thành ngựa sống, nên
cũng không phản đối đề nghị của anh.

Lúc này, lại có người căm
giận chạy lên thế giới nói : " GM có ai ở đây không ? Cái con rắn hai chân
đuôi cá của sơn trại nhà các ngươi năm lần bảy lượt bỏ làm, còn lại đều đến
muộn về sớm, không tuân thủ kỷ luật, không có nổi một chút cái gọi là tinh thần
chuyên nghiệp, các ngươi có nên trừ bớt tiền lương của nó hay không ?"

" Đúng rồi đúng rồi,
thế này không phải muốn đùa giỡn người khác sao ?" Lập tức đã có người nói
theo : " Rốt cuộc là kẻ biến thái nào vậy ? Mấy cái bao cỏ của công ty
quản lý trò chơi còn biến thái hơn cả Boss."

Hiện nay có mười tuyến,
tương đương với việc có mười tổ đang làm nhiệm vụ này, bây giờ xem ra, những
tuyến khác cũng gặp phải tình huống như vậy, con quái này vô duyên vô cớ biến
mất, làm người khác phải nuốt giận.

Công tử Vô Kị cũng đang
định chạy lên [thế giới] mắng GM, thì đám quái mới bị bọn họ dùng kỹ năng quần
công giết sạch lại lục tục kéo ra. Bọn họ đành nuốt giận vào lòng, không thèm
lên [thế giới ] nữa, cùng xông liên chém giết, vừa chém quái vừa tiếp tục xả
giận trong [ đội ngũ], những thứ rơi ra đầy đất cũng chẳng có người nào thèm
quan tâm nhặt lên.

Nhất thời, Hứa Nhược Thần
xót xa vô cùng : " Đúng là phá gia chi tử, đống tài liệu đó toàn đồ quý
mà."

Cố Duệ không nhịn được
cười, chạy qua nhặt những thứ trên mặt đất lên. Bình thường anh chỉ quan tâm
tới việc giết quái, lược trận, giết người, trước giờ không bao giờ nhặt cái gì
cả, sau này nếu tổng kết lại chia phần, thì anh cầm, nếu không chia, anh cũng
chẳng bao giờ hỏi tới, lúc này tự nhiên lại cố tình hạ mình đi nhặt mấy thứ
kia, đương nhiên ai nấy đều biết là vì Nhất Tiếu Hồng Trần, nhất thời chĩa về
anh bằng những con mắt quỷ dị gian manh. Anh coi như không thấy, không thèm làm
bất kỳ động tác gì để đáp lại.

Hứa Nhược Thần rất vui
vẻ, mỉm cười hỏi anh : " Tới giờ cơm trưa rồi, anh đói bụng chưa ?"

" Chờ đánh xong Boss
này đi đã." Cố Duệ tỏ vẻ thương lượng, tiếng nói rất nhẹ nhàng.

"Vâng" Hứa
Nhược Thần mỉm cười : " Người ở phòng bếp cũng không muốn ngồi ăn chung
với nhân viên quản lý bọn em, cảm thấy không được tự nhiên, vẫn ngồi riêng một
bàn, mà những người ở công trường không về, bữa trưa chỉ có hai bọn mình, cho
nên cũng không cần gấp gáp, muộn một chút cũng không sao cả."

Cố Duệ thầm mừng rỡ, vui
vẻ gật đầu : " Vậy thì tốt quá, anh vốn nghĩ nếu làm em trễ giờ cơm, thì
đành mời khách lên trấn ăn thôi."

Hứa Nhược Thần bật cười :
" Trên trấn chẳng có nhà nào nấu ăn ngon bằng đầu bếp của mình. Bình thường
bọn em cũng không thích ra bên ngoài ăn, ăn ngon quen thói rồi."

"Vậy thì tốt
quá." Cố Duệ rất vui vẻ : " Giám đốc của bên em cũng thật có tình
người, đúng là người có thể làm nên việc lớn."

Trong lúc đang nói
chuyện, con quái mỏ diều hâu lại xuất hiện, dáng người phiêu phiêu lượn tới
lượn lui. Lần này mọi người đều cố gắng kiềm nén cho thật nhẹ nhàng, dè dặt
nương tay, chỉ dùng đao kiếm chém suông, thầy thuốc cũng chỉ cầm gậy gộc đánh
loạn, không ai dám dùng kỹ năng, sủng vật cũng thu lại. So với những lần công
kích trước đó, lần này quả thật là giơ cao đánh khẽ. Con Boss kia lập tức không
khách khí, lại có phần cậy sủng sinh kiêu, liên tiếp dùng những kỹ năng quần
công trong phạm vi lớn, không phải sóng gió ngập trời, cũng là bão cát cuồn
cuộn. Bọn họ đành phải hết sức cố gắng, thầy thuốc luân phiên thêm máu cho cả
đoàn, Ma Giáo luân phiên mở vô địch, mới có thể đảm bảo mọi người không bị
chết.

Tuy rằng đánh với cảm
giác rất khó chịu, nhưng thuộc tính công kích của mỗi người đều rất cao, cho dù
chỉ chém suông cũng tới mấy nghìn đơn vị, riêng Công Tử Liên Thành và Công Tử
Vô Kị, mỗi lần bạo kích tổn thương tới con số hàng vạn, dây máu của quái mỏ
diều hâu kia từ từ giảm xuống, cho tới lúc chỉ còn một phần ba, mọi người hết
thảy đều lo lắng, gần như không dám thở mạnh, đội ngũ hoàn toàn yên tĩnh. May
mắn con quái cũng không biến mất, dây máu vẫn tiếp tục giảm xuống, làm cho mọi
người cùng thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc, dây máu cạn sạch, mỏ diều hâu hét lên
một tiếng, ngã nhào xuống đất, nổ tung, bắn ra mấy thứ đồ lóe ra tia sáng lấp
lánh.

Mọi người đều hiểu quy
củ, không có người nào chạy lên nhặt, Công Tử Tiểu Bạch liền đi tới nhặt lên,
sau đó giơ cho mọi người trong đội ngũ cùng xem, đều là những viên đá dùng khảm
tăng thuộc tính cho trang bị, cũng toàn những thứ cực phẩm khó lắm mới được.

Công Tử Vô Kị ngửa mặt
lên trời cười lớn : " Há há há há."

Ma Hồn Quỷ Cơ cũng sung
sướng đấm liên tục lên mặt đất : " Ha ha ha ha"

Đào Tử Yêu Yêu cũng rất
đắc ý : " A a a a a a"

Khinh Ca Thủy Việt cũng
rất tán thưởng : " Con boss này cũng thực béo nha."

Công Tử Tiểu Bạch lau mồ
hôi : " Xuất hiện thì yểu điệu õng ẹo như vậy, lại phải có người lừa dỗ
dành mới chịu chết, đúng là người bôi mỡ mà."

Công Tử Phù Tô cười hớn
hở : " Chúng ta đi giao nhiệm vụ thôi."

Công Tử Tiểu Bạch PM cho
hai đội trưởng còn lại, dặn họ chỉ được chém suông, không được dùng kỹ năng,
sau đó mới dẫn cả đoàn người chạy về phía trước.

Chỉ một lát sau, họ đã
thấy một cái sân khấu nhỏ, leo lên những bậc cầu thang, lại thấy một cái đình
nhỏ nhắn tinh xảo, rất có phong vị của mấy điển cố Trung Quốc, giống như vừa
mới xây dựng lên xong, chưa kịp bị thời gian xói mòn tác động, đèn đuốc sáng
trưng. Nơi này giống một cái an toàn khu nho nhỏ, bọn họ vừa chạy lên tới sân
khấu, đám quái đuổi theo bọn họ đã dừng bước, quay đầu chạy về vị trí cũ. Bọn
họ vừa đi vào trong đình, đã thấy có một NPC đứng ở đó, chính là vị sứ giả thủ
hộ Long Cốc mà họ cần giao nhiệm vụ.

Mọi người cùng chạy lên
giao nhiệm vụ, Cố Duệ cũng click vào NPC kia, xem hắn nói cái gì.

Vị chiến sĩ trẻ tuổi kia
tỏ ra vô cùng vui mừng : " Đại hiệp Công Tử Liên Thành, cám ơn ngươi đã
giúp chúng ta trừ đi những yêu thú uy hiếp Long Cốc, từ nay người là vị khách
nhân tôn quý của chúng ta, thỉnh vào cốc tiếp nhận sự biết ơn của Long Vương
nhà chúng ta.”

Thông điệp hoàn thành
nhiệm vụ xuất hiện, mỗi người bọn họ đều thu được một số điểm kinh nghiệm rất
lớn, cùng với thiệp mời vào Long Cốc, chỉ cần click lên thiệp mời là có thể
trực tiếp vào trong Long Cốc.

Cố Duệ nói trong đội ngũ
: "Trưa rồi, mọi người nghỉ ăn cơm trước đã"

Ba vị công tử là tri kỷ
của anh, mấy người bọn họ đều là những người không cần làm việc và nghỉ ngơi
theo lẽ thường, nhưng nghĩ rằng hiện giờ anh đang đi công tác, có thể phải có
giao tiếp, nên cũng không hỏi nhiều, lập tức đáp ứng.

Công Tử Tiểu Bạch nói :
" Mọi người tự do hành động, chiều nay hai giờ chúng ta tiếp tục vào Long
Cốc, tiếp nhận nhiệm vụ kế tiếp, có được không ?"

" Được" Mọi
người đều đồng ý, cùng nhau hồi thành, ai làm việc náy.

Đội ngũ giải tán, Cố Duệ
truyền tống tới Tiên Giới, cùng tổ đội treo máy với Nhất Tiếu Hồng Trần, sau đó
đứng dậy, mỉm cười nói : " Rồi, bây giờ anh hoàn toàn do em an bài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui