Hẳn là Bạch Mộ Nam....
Đáy mắt lóe lên ánh sáng, ánh mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm trong nháy mắt sắc lẹm như lưỡi dao, dị thường bén nhọn nhìn chằm chằm gã không dời, tựa hồ như muốn mượn ánh mắt này nhìn ra chút đầu mối.
Từ lúc Bạch Văn Kỳ phát ra tiếng thét thê lương chói tai, Bạch Mộ Nam mới phát hiện cháu ruột mình cũng đang ở đây, vẻ mặt thoáng có chút quỷ dị, nhưng trong chớp mắt lại nhanh chóng khôi phục, lấy vẻ ngoài không thể từ ái hơn không ngừng gọi: "Kỳ Nhi, là ta, thúc phụ của con đây! Còn nhớ rõ không? Mau tránh xa khỏi tên cẩu tặc kia, đến cạnh thúc phụ nào..."
"A a a ---------" Vốn Bạch Văn Kỳ đã được trấn an rồi, lại theo tiếng gọi của hắn mất khống chế thét lên chói tai, tiếng kêu thê lương khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều hai mắt nhìn nhau, không cách nào mở miệng.
Rốt cuộc là đứa con côi của Bạch đại hiệp đã trải qua chuyện gì, sao lại phát ra tiếng thét chói tai khiến cho lòng người kinh hãi như vậy? Một đám người giang hồ kinh ngạc không dứt, trong lòng bắt đầu hoài nghi.
"Hoàng Phủ cẩu tặc, ngươi đã làm gì con của đại ca ta..." Thấy vậy, Bạch Mộ Nam tức giận quát hỏi, đang muốn quy hết tội lỗi về tiếng thét của Bạch Văn Kỳ cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm, lại bị một chất giọng yêu kiều tức giận cắt đứt.
"Ngươi câm miệng lại!" Chuông bạc một lần nữa được dùng làm ám khí phóng ra, mạnh mẽ bức hắn phải câm miệng né tránh, Cổ Đinh Đang thở phì phò mắng: "Tiểu quỷ rõ ràng nhìn thấy ngươi mới thét lên thê thảm vậy. Liên quan gì đến đại thúc chứ?"
"Tiểu yêu nữ, ngươi khinh người quá đáng!" Chật vật tránh thoát, sắc mặt Bạch Mộ Nam xanh mét gầm lên.
"Ai là tiểu yêu nữ? Ta muốn làm đại ma đầu, chớ có giáng cấp ta lung tung." Nhẹ hừ một tiếng, lười phải để ý đến hắn, Cổ Đinh Đang vươn tay đem tiểu tử đang không ngừng thét chói tai, gần như sắp hỏng mất trong ngực Hoàng Phủ Thiếu Phàm kéo lại.
"Đinh Đang, nàng định làm gì?" Tuy biết nàng sẽ không làm tổn thương Bạch Văn Kỳ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn sợ với tình trạng của tiểu tử lúc này, có thể sẽ xảy ra vấn đề.
"Yên tâm, chẳng qua là muốn để nó yên tĩnh ngủ một giấc thôi." Dứt lời, nàng nhìn thằng vào cặp mắt to hoảng hốt của Bạch Văn Kỳ, tròng mắt vốn tinh lượng trong nháy mắt bừng lên những tia sáng, vô cùng yêu mỵ quỷ dị, tựa hồ chỉ cần chống lại ánh mắt đó, sẽ bị đoạt hồn nhiếp phách, rơi vào trong lòng mắt yêu dị kia, mặc cho nàng sai sử: "Tiểu quỷ, ngươi rất mệt mỏi, ngủ đi... Yên lặng ngủ đi.... Sau khi tỉnh lại, sẽ không nhớ gì hết... Ngủ đi..."
Nàng lẩm bẩm nhỏ giọng nói, ánh mắt không chớp lấy một cái, thoáng chốc, chỉ thấy Bạch Văn Kỳ giống như kỳ tích dần dần thả lỏng an tĩnh lại, tròng mắt vốn mở to kinh hoàng cũng chậm rãi khép lại, thoáng chốc đã ngủ yên lành.
Động tác này của nàng, đám giang hồ đứng ở xa không nhìn được kỹ càng, chỉ thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Văn Kỳ đang thét chói tai, cậu nhóc đột nhiên yên lặng ngủ luôn, những người này không rõ chân tướng ra sao, song Hoàng Phủ Thiếu Phàm đứng ngay bên cạnh thì rõ ràng một hai, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Nàng... lại biết "Nhiếp hồn tâm pháp"!
Môn tuyệt học này là độc môn võ học của kẻ hai mươi năm trước rít gào trên võ lâm, náo loạn giang hồ rung chuyển, ngoại hiệu "Nhiếp hồn thiên ma" - Cổ Vân Thiên, nhưng từ khi ông ta đột nhiên mai danh ẩn tích, đã hai mươi năm rồi chưa từng xuất hiện. Vậy mà nàng lại biết môn tuyệt học này, đây rốt cuộc là... Đúng rồi! Đinh Đang cùng Cổ Vân Thiên đều họ Cổ, chuyện này có lẽ đại biểu họ vô cùng có khả năng có thể là....
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chỉ có thể cười khổ lắc đầu, không thể không thừa nhận,... huyết thống cái loại này quả nhiên lợi hại!
Không biết sự kinh ngạc trong lòng hắn, Cổ Đinh Đang giao Bạch Văn Kỳ đã ngủ ngon lành cho Kiếm Nhi đang đứng một bên, ngay sau đó chẳng cần để ý đế sự ngăn cản của Hoàng Phủ Thiếu Phàm, liền đạp chân một cái, nhảy tới trước mặt mọi người, hai tay chống thắt lưng cậy mạnh mắng: "Ầm ầm ầm, ầm muốn chết! Muốn tìm xui xẻo thì cứ nhắm về phía ta đây này, làm khó đại thúc làm gì? Muốn đánh chứ gì, ta theo!"
"Đinh Đang, chớ làm liều!" Sợ nàng khiến cho chuyện ngày càng căng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại.
Song, lời này của nàng lại trúng ngay tâm ý của Bạch Mộ Nam, gã lập tức cười lạnh, định khiến cho sự tình càng thêm khuếch trương: "Tiểu yêu nữ khá lắm, chết đến nơi còn không biết...."
"Ngươi có điếc không hả? Vừa nãy ta đã nói rồi còn gì, ta muốn làm đại ma đầu, đứng có tiểu yêu nữ, tiểu yêu nữ kêu loạn cả lên, hạ thấp phong độ của ta!" Không chút khách khí cắt đứt, Cổ Đinh Đang lòng tràn đầy khinh thường, nghĩ đến chuyện Hoàng Phủ Thiếu Phàm hoài nghi cùng với cảnh tiểu quỷ vừa nhìn thấy tên này đã thét chói tai, hai chuyện gộp lại, nghi ngờ của nàng càng sâu, lập tức cặp mắt đen như ngọc chuyển động, cánh môi đỏ tươi cong lên một nét cười tàn lãnh, lòng mắt lại xuất hiện những tia sáng kì dị, yêu mị nhìn chằm chằm về phía tròng mắt bất định láo liên của gã.
Liếc thấy mị quang nơi đáy mắt nàng nở rộ, trong lòng Bạch Mộ Nam tuy biết có gì đó không đúng, nhưng không thể dời tầm mắt đi nổi, giống như cặp mắt ma mỵ kia có thứ gì đó câu dẫn khiến hắn chìm đắm trong đó, thoáng chốc, chỉ thấy ánh mắt không ngừng láo liên của hắn đột nhiên lộ ra vẻ ngây ngốc, vẻ nham hiểm bắt đầu biến thành trống rỗng....
Mắc câu!
Lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói êm ái của Cổ Đinh Đang lại vang lên. "Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ba năm trước đây ai đã giết Bạch Mộ Phong không?"
"Là ta!" Bạch Mộ Nam giống như hoàn toàn thay đổi, hoảng hốt thừa nhận tội ác mình đã làm.
Ồn ào!
Lời này vừa nói ra, những nhân sĩ giang hồ không rõ chân tướng có mặt ở đây đều ồ lên một trận, quả thực không thể tin nổi lỗ tai của mình.
Về phần Hoàng Phủ Thiếu Phàm mặc dù sớm có hoài nghi, nhưng khi biết rõ chân tướng xong, sắc mặt vẫn hơi biến đổi, tâm trạng kích động không ngừng, hận không thể lập tức đập chết tên cầm thú giết huynh, dâm tẩu, độc cháu này, nhưng trong lòng biết rõ Cổ Đinh Đang thi triển Nhiếp hồn tâm pháp mê hoặc gã, còn có những điểm nghi vấn khác muốn hỏi, nhất thời chỉ có thể đè nén sự căm tức trong lòng.
"Vì sao giết huynh?" Giống như không nghe thấy tiếng ồ lên của mọi người, nàng lại tiếp tục hỏi.
Khuôn mặt hoang mang như mơ hồ hiện lên một tia giãy dụa, Bạch Mộ Nam chậm chạp không lên tiếng.
"Vì sao giết huynh, nói!" Ánh sáng trong mắt mạnh mẽ lóe lên, nàng quát lớn lặp lại câu hỏi.
Ý chỉ muốn tránh né giống như bị một sức mạnh đè xuống, Bạch MộNam ngây ngô nói: "Ta hận đại ca! Cùng một mẹ sinh ra, hắn quá ưu tú, có danh tiếng, địa vị cùng gia nghiệp khổng lồ, nếu hắn đã có tất cả, thì đừng nên giành người con gái ta yêu với ta chứ!
"Ta yêu Lục Ba, cho dù từ nhỏ bọn họ đã đính hôn, nhưng ta yêu nàng ấy mà! Đại ca tại sao không thể nhường Lục Ba lại cho ta?! Ta hận hắn! Ta quá hận hắn, hận đến mức không nhịn được ra tay đánh lén giết hắn từ sau lưng."
"Đã giết huynh rồi, vì sao còn ra tay hạ độc cháu ruột?" Trong lòng biết Hoàng Phủ Thiếu Phàm không muốn để cho người ngoài biết chuyện Liễu Lục Ba bị tên cầm thú này lăng nhục, Cổ Đinh Đang tự động bỏ qua phần này, trực tiếp hỏi lý do gã hạ độc hại tiểu quỷ.
"Khống chế tiểu quỷ kia, Lục Ba mới ngoan ngoãn đi theo ta." Ánh mắt ngây ngốc, có hỏi tất đáp.
Thì ra là "Ép con trai để sai mẹ ruột" đây!
Gật đầu một cái, nàng muốn rửa sạch ô danh cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm, cố ý hỏi tiếp: "Đêm hôm đó, là ai đột nhiên viếng thăm phá hỏng kế hoạch của ngươi, cứu hai mẹ con Bạch phu nhân?"
"Là Hoàng Phủ Thiếu Phàm! Nếu không phải là hắn, phần gia nghiệp này cùng Lục Ba đã là của ta, ta hận không thể giết hắn."
"Cho nên ba năm nay người đều đi khắp nơi reo rắc lời đồn, mê hoặc mọi người giúp ngươi diệt trừ chàng?"
"Phải!"
Tất cả chân tướng đã rõ ràng, Cổ Đinh Đang thu hồi tâm pháp, ánh sáng yêu dị chậm rãi thu lại, khôi phục vẻ trong trẻo linh hoạt vốn có, bật người quay về bên cạnh Hoàng Phủ Thiếu Phàm, cười hi hi tranh công, "Đại thúc, sao hả? Ta biết ta rất lợi hại, chàng không cần cảm tạ ta đâu!" Hoàn toàn kiêu ngạo đến kinh khủng.
Nha đầu này, đúng là làm cho người ta có muốn khen cũng không khen nổi.
Vốn cảm xúc đang kích động lại bị nàng trêu chọc như vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thậm chỉ còn có nỗi xúc động muốn bật cười, nhưng nhiều hơn cả là cảm động cùng biết ơn.
"Đinh Đang, cám ơn nàng." Hắn nhẹ nhàng nói cảm ơn, chỉ bằng hai ba câu của nàng đã giúp hắn gỡ bỏ nghi vấn ba năm nay.
"Đừng khách khí!" Mặc dù muốn hắn không cần cảm tạ, chẳng qua là người ta muốn cảm ơn, nàng cũng sẽ rộng lòng mà nhận thôi.
"Sao... sao vậy? Sao mọi người lại nhìn ta như vậy?" Một bên, Bạch Mộ Nam cuối cùng cũng đã khôi phục lại thần chí, không hiểu sao mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái lại khinh bỉ nhìn chằm chằm gã.
"Đồ không bằng cầm thú, vậy mà lại giết huynh độc cháu, khiến người ta phỉ nhổ!" Không biết là ai mở miệng quát mắng đầu tiên.
"Không sai! Ác tặc mặt người dạ thú, mấy năm nay chúng ta đều bị ngươi lừa gạt!"
"Kẻ cầm thú như vậy nhất định phải diệt trừ!"
"Các vị, các vị không phải đã hiểu lầm rồi chứ? Có chuyện gì cứ từ từ nói..." Đối phương vừa mới bị khống chế thần chí, hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện đã nói ra chân tướng giết huynh, đối mặt với sự thay đổi thái độ của mọi người, Bạch Mộ Nam kinh hãi, không hiểu sao mới trước đó một khắc còn đang giận dữ gắt tiểu yêu nữ kia, thoáng cái đã phong vân biến sắc, ngay cả bí mật sâu nhất cũng đã bị nói ra, giữa chuyện này có phải gã đã bỏ sót thứ gì?
"Là ngươi chính miệng mình thừa nhận chuyện giết huynh độc cháu, còn có gì mà hiểu lầm?" Tiếng gầm phẫn nộ của mọi người càng thêm ồn ào, vạn phần khinh bỉ đối với gã.
"Không thể nào! Ta sao có thể nói ra những lời đó?" Liên tiếp phủ nhận, nghĩ lại lúc đối mặt với ánh mắt yêu dị kỳ lạ kia, cả người liền hoang mang, lúc hồi hồn lại đã khẩn trương, trong lòng hiểu ra nhất định là Cổ Đinh Đang giở trò quỷ, gã không khỏi hốt hoảng cả giận nói: "Là yêu thuật! Nhất định là tiểu yêu nữ kia dùng yêu thuật khiến cho ta nói ra những lời sai sự thật như vậy!"
"Ta cầm đao dí trên cổ ép ngươi? Đừng có mà vu oan linh tinh!" Cười gian kêu oan, Cổ Đinh Đang vẻ mặt vô tội.
Mà một đám nhân sĩ tuy thấy chuyện gã đột nhiên đứng thú nhận trước mặt mọi người có kỳ quái, nhưng lại càng không tin vào chuyện yêu thuật với không yêu thuật, cộng thêm tiếng thét chói tai của đứa cháu ruột - Bạch Văn Kỳ khi vừa thấy gã, vậy nên càng nhận định huyết án ba năm trước đây là do gã làm, nhất thời những tiếng "Cầm thú, ác tặc" vân vân vang lên không dứt.
Lại nhớ đến ba năm nay đều bị gã lừa gạt, trong lòng tức giận dị thường, nhất thời tiếng kêu gọi đánh giết không ngớt vang lên, cũng có không ít người đã áp sát từng bước, định bắt đầu đánh.
Mắt thấy mọi người đã kéo lại gần, trong lòng Bạch Mộ Nam biết đã hết hy vọng, xoay người tháo chạy ra phía cửa.
"Cầm thú ác tặc giỏi lắm, chúng ta đuổi theo!" Một đám tự nhận là chính nghĩa nhiều chuyện không cam lòng bỏ qua cho gã, lập tức đuổi theo.
"Đại thúc, chúng ta có đuổi theo không?" Cổ Đinh Đang hưng phấn hỏi. A a.... Đuối giết người đó! Chơi hơi bị hay nha!
"Không cần!" Lắc đầu, câu trả lời của Hoàng Phủ Thiếu Phàm dập tắt luôn nhiệt độ của nàng tại chỗ.
"Tại sao chứ?" Tru môi, đầy vẻ bất mãn cũng khó hiểu, "Chẳng lẽ chàng không muốn giết Bạch Mộ Nam thay cha tiểu quỷ báo thù?"
"Không vội." Khóe miệng cười nhẹ dâng lên vài tia lạnh lẽo, giọng nói ôn nhã ẩn ẩn lãnh ý. "Cách báo thù tàn nhẫn nhất không phải là đưa đối phương vào chỗ chết, mà là để cho đối phương sống những ngày được bữa sớm lo bữa tối trong sợ hãi. Cứ để tên cầm thú kia nếm thử kiếp sống lưu vong chuột chạy qua đường người người kêu đánh, chúng ta vẫn còn có thời gian để chơi."
Nghe vậy, Cổ Đinh Đang thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn cười không nổi. "Đại thúc, thì ra người tốt quá mức như chàng cũng có lúc làm chuyện xấu nha, không tệ không tệ!" Vỗ vỗ hắn, rất là hài lòng.
Không biết nên coi những lời nàng nói là ca ngợi hay ô nhục, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu một cái, nhìn vòng quanh đại sảnh một vòng, chỉ thấy đám đông đã bỏ đi một nửa, còn dư lại một nửa... tất cả đều là muốn tìm Cổ Đinh Đang đòi lại công đạo.
"Hoàng Phủ Thiếu Phàm, nếu những lời đồn đại trên giàng hồ trước kia về ngươi đều không phải sự thật, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, nhưng mà món nợ với tiểu yêu nữ kia, vẫn phải đòi lại!" Mã Duy An dẫn đầu gây khó dễ quát lên, khó quên được mối thù chặt tay của Nhị đệ.
"Vậy còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đòi lại không đã!" Tiếng cười sung sướng như chuông bạc vang lên, Cổ Đinh Đang cũng chẳng thèm sợ.
"Đinh Đang, đừng như vậy!" Chỉ muốn giải quyết theo cách hòa bình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhẹ giọng nói: "Có thể không va chạm thì đừng nên va chạm, được chứ?"
"Nếu ta không chịu thì sao?" Ác ý cười hỏi.
"Vậy ta sẽ rất khó xử!" Vẻ mặt khó xử, nhưng giọng nói lại rất mềm mại. "Có thể coi là khó xử, nếu như nàng cứ kiên quyết không chịu, ta cũng sẽ cùng nàng tiến lùi, chằng qua là..."
"Chẳng qua là gì?" Tò mò hỏi.
"Chẳng qua là thân thể ta chưa lành, nếu mà đánh nhau với người ta, có thể sẽ liên lụy đến nàng" Hoàng Phủ Thiếu Phàm dùng nét mặt vô cùng áy náy nói như vậy, nhưng ý trong lời còn chưa tới cũng đang nói cho nàng biết ------ một khi đã xảy ra va chạm mà đánh lên, lấy thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn của hắn, sợ rằng lại phải đi tong mất nửa cái mạng.
Cổ Đinh Đang rất thông minh, sao lại không hiểu ám hiểu của hắn được, nhất thời không khỏi á khẩu, trợn mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tâm không cam tình không nguyện khuất phục. "Được rồi! Được rồi! Theo ý chàng là được chứ gì, ta cũng chẳng muốn tâm huyết của mình thành bị lãng phí vô ích." Vất vả lắm mới làm cho thân thể đại thúc tốt hơn được 6, 7 thành, không thể thất bại trong gang tấc được.
Khẽ mỉm cười, biết nàng quan tâm đến thân thể hắn mới đồng ý phối hợp, đáy mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm có cảm động cùng nhu tình. "Đem Dịch cân kinh nàng trộm trả lại cho Phương trượng đại sự được chứ?" Mặc dù không biết nàng trộm kinh thư thì được ích lợi gì, nhưng cũng dám khẳng định là, trong đó thành phần chơi đùa tuyệt đối chiếm phần lớn.
Không chút do dự móc kinh thư từ trong ngực ra, nàng không nói hai lời vứt cho phương trượng Thiếu Lâm, cáu kỉnh kêu lên: "Kinh thư trả cho các người, đi được rồi đấy!"
Hừ! Dịch cân kinh kia cũng chẳng phải thứ thú vị gì, lúc đầu chẳng qua là nàng đi qua Thiếu Lâm, chán quá mới chạy đến Tàng Kinh các lượn lờ chơi, thuận tay cầm lấy quyển sách này để chứng minh mình "Đã từng tới đây".
"Đa tạ nữ thí chủ, Hoàng Phủ thí chủ, đám lão nạp xin cáo từ, A Di Đà Phật!". Nhận lấy Kinh thư, Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay, thực sự không gây khó dễ cho người ta, lập tức dẫn đám hòa thượng Thiếu Lâm rời đi.
"Vậy ta thì sao? Độc trên mặt ta giải quyết thế nào, công tử Hoàng Phủ ngươi nói xem." Thiếu Lâm đi rồi, đệ nhất mỹ nhân võ lâm lập tức đeo sa mỏng nhảy ra, trong lòng biết người làm chủ hôm nay chính là Hoàng Phủ Thiếu Phàm, lập tức muốn hắn ột câu công đạo.
Aiz.. Mỹ nhận sợ nhất là tuổi cao nhan sắc phai tàn, tướng mạo biến dạng, coi da mặt còn hơn cả tính mạng, nha đầu kia sao lại cố ý giẫm phải quả mìn này vậy, độc ặt người ta thành hoa văn làm gì chứ?
Hoàng Phủ Thiếu Phàm bất đắc dĩ lại khó hiểu, chỉ có thể mở miệng yêu cầu. "Đinh Đang, giao giải dược cho người ta đi."
"Ta không có!" Hai tay đưa ra, nàng nhún nhún vai, vẻ mặt không thể làm gì, thực ra thì trong lòng vui muốn chết.
Hừ hừ, nữ nhân này tự cho là đẹp như tiên, kiêu ngạo vô cùng, trên đường nhìn thấy một cô nương có cái bớt trên mặt, còn lớn tiếng nói cái gì mà "Xấu quá, thật gớm ghiếc" linh tinh, làm cho nàng tình cờ đi qua nghe mà chướng tai.
Quái lạ! Người ta tướng mạo trời sinh ra đã vậy cũng đâu phải tự mình muốn, lại nói cũng đâu liên quan gì đến nàng ta, đại mỹ nhân như nàng ta phê bình cái gì? Nếu muốn phê bình, vậy để ặt nàng ta cũng có vết bớt, sau này chỉ cần cầm gương lên soi, muốn phê thế nào thì phê, quá tiện!
"Không có?" Đại mỹ nhân kinh hoàng thét chói tai, cho là mặt mình vĩnh viễn sẽ bị hủy, lập tức giương nanh múa vuốt muốn xông lên phá hủy nàng, giải mối hận trong lòng.
"Chậm đã, để ta hỏi lại lần nữa!" Vội vàng lên tiếng ngăn cản mong muốn báo thù của đại mỹ nhân, Hoàng Phủ Thiếu Phàm mềm mại chuyển mắt nhìn, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng. "Đinh Đang, thật không có à?" Hắn rất hiểu nha đầu này, mặc dù miệng nói không có, nhưng trong lòng khẳng định đã có phương án tính toán khác.
Oa----- đại thúc thật gian trá, lại dùng ánh mắt kiểu này để nhìn nàng, bảo nàng sao có thể nói những lời trái lương tâm được dưới ánh mắt này chứ?
Chu cái miệng nhỏ âm thầm oán giận, Cổ Đinh Đang không địch lại nổi thế công của ánh mắt dịu dàng, không cam không nguyện nói: "Độc trên mặt nàng ta chẳng cần giải dược gì sất, chỉ cần quay về dùng nước tiểu ngựa rửa một tháng là khỏi."
Dùng nước tiểu ngựa rửa mặt, lại còn liên tục trong một tháng? Mệt nàng nghĩ ra được cái cách giải độc này, thật là trêu ngươi!
Mạnh mẽ kiềm chế khí cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cố gắng lắm mới duy trì được dáng vẻ nghiêm trang, "Phương thức giải độc vừa rồi cô nương nghe rõ rồi chứ? Nếu chưa rõ, để tại hạ bảo Đinh Đang nói lại lần nữa..."
"Không cần!" Mắt đẹp phun ra lửa, đại mỹ nhân làm sao cũng không ngờ tới có một ngày mĩnh sẽ phải dùng nước tiểu ngựa đi rửa mặt, nhưng để khôi phục lại vẻ đẹp, nàng không chút nghĩ ngợi, ngay cả câu cáo từ cũng không có đã nhanh chóng xoay người đi, xem ra là vội đi thu gom nước tiểu ngựa đây.
Mắt thấy đại mỹ nhân hỏa tốc rời đi, cánh môi Hoàng Phủ Thiếu Phàm không nhịn được cong lên một nụ cười, song khi nhìn thấy còn có hai đám nhân mã của Mã Gia bảo cùng Khiếu Phong sơn trang, nụ cười mới hiện lên trong nháy mắt mất tăm mất tích.
Aiz... hai vụ này mới là phiền toái nhất.
"Tiểu yêu nữ, món nợ chặt một cánh tay của Nhị đệ ta, Mã Gia bảo ta sẽ không dễ dàng cho qua!" Giành trước mở miệng nói, Mã Duy An căm giận kêu gào.
"Yêu nữ kia một bó đuốc đã hủy diệt cả cơ nghiệp Khiếu Phong sơn trang của ta, thực khinh người quá đáng! Hôm nay Hoàng Phủ công tử nếu không giao ả cho bọn ta xử trí, bảo Khiếu Phong sơn trang của ta sao còn mặt mũi đặt chân trên giang hồ?" Tiếng hô tức giận vang lên ngay lập tức, trang chủ Khiếu Phong sơn trang cũng không định bỏ qua cho nàng.
"Đinh Đang, đang yên đang lành, sao nàng lại chặt tay người ta, phóng hỏa đốt Khiếu Phong sơn trang chứ?" Nghĩ đến hai chuyện quả thực khó có thể coi là lương thiện này, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thực nhức đầu, không hiểu tại sao nàng lại gây ra chuyện như vậy?
"Họ Mã kia là một tên hạ lưu bại hoại, tên chó má kia đặt tay lung tung trên người ta, ta không phế cái tay chó của hắn, chẳng lẽ còn giữ lại để cho hắn hại cô nương khác sao? Về phần chuyện một bó đuổi đốt Khiếu Phong sơn trang thì..."
Giọng nói dừng lại, Cổ Đinh Đang che miệng cười duyên khanh khách. "Đêm đó gió rét mưa to, lại không tìm được chỗ trọ, cho nên mới lẻn vào Khiếu Phong sơn trang tránh mưa một chút, nhưng mà nửa đêm đói bụng quá, chạy tới phòng bếp lại chẳng tìm được tí đồ chín nào, không thể làm gì khác hơn là nhóm lửa nướng gà lên để lấp đầy bụng, trùng hợp có một trận gió thổi qua, tàn lửa bay tán loạn, sau đó thì không thu dọn nổi." Aiz... Đâu phải nàng cố ý chứ!
Không ngờ tới một mảnh cơ nghiệp lại bị hủy diệt như vậy, trang chủ Khiếu Phong sơn trang tức đến mức chòm râu dê rung rung, gầm thét rống giận, "Các ngươi nghe xem, yêu nữ này đang nói cái gì?"
"Tiếng người!" Bỗng dưng, một giọng nam cao ngạo chợt vang lên.
Giọng nói buông xuống, hai thân hình cao ngất một đen một trắng chậm rãi bước vào đại sảnh, ngưng mắt nhìn kỹ, chỉ thấy người mặc áo trắng diệm mạo tuấn mỹ vô trù, nhưng mặt mày lại lưu chuyển một luồng sát khí tà ác, mà trên khuôn mặt cương nghị của người mặc áo đen lại có một vết sẹo vừa dài vừa sâu, từ thái dương bên trái vắt ngang qua sống mũi đến gò má bên phải, nhìn mà kinh người, dù rằng không biết là vết thương cũ đã bao nhêu năm, nhưng vẫn khiến cho người ta có thể cảm thấy thương thế lúc đó vô cùng nghiêm trọng.
"Vô Thường thúc thúc, Vô Mệnh thúc thúc?" Liếc thấy hai người, Cổ Đinh Đang quả thực không thể tin vào mắt mình, mừng như điên chạy về phía hai người, tham lam tay trái ôm lấy áo trắng, tay phải ôm áo đen, trái phải thuận lợi cười vui vẻ, "Sao các thúc lại tới đây?"
"Một năm không gặp, Tiểu Ngoan của chúng ta vẫn đáng yêu như thế nha!" Người áo trắng ---- Ân Vô Mệnh tà mỵ cười một tiếng, ngón tay dài nhéo nhéo lên khuôn mặt hồng hồng của nàng, sát khí giữa hai hàng lông mày chớp mắt biến thành thương yêu cưng chiều, chỉ lo vui mừng gặp lại, hoàn toàn không trả lời vấn đề của nàng.
Liếc ngang qua đồng bọn một cái, người áo đen ------ Ân Vô Thường, vẻ mặt tuy lạnh lùng, nhưng có thể thấy tròng mắt nhìn Cổ Đinh Đang lộ ra vài tia mềm dịu: "Lúc trước đến tìm cha con ôn chuyện, không thấy con đâu, mới nghe cha con nói con chạy ra giang hồ gây sóng gió, muốn kiếm cái danh hiệu đại ma đầu giỡn cho vui, đến hai, ba hôm trước, tình cờ nghe người ta nhắc tới, nói cái gì mà có một tiểu yêu nữ làm loạn khắp nơi núp trong Lục Ba sơn trang, những người bị nàng ta cho ăn mệt đều đến đây để vây diệt.
"Vô Thường thúc thúc thầm nghĩ tiểu yêu nữ kia chính là là con, mới cùng Vô Mệnh thúc thúc của con đi thăm dò tình huống một chút." Nói đến cùng, chính là quan tâm đến nha đầu đã nhìn từ nhỏ đến lớn, quan tâm như con gái này.
"Ai da! Người ta đã nói con muốn làm đại ma đầu rồi, mấy người giang hồ kỳ quái kia làm gì mà cứ gọi con là tiểu yêu nữ? Tiểu yêu nữ nghe làm sao uy phong bằng đại ma đầu chứ!" Bất mãn dậm chân oán trách, Cổ Đinh Đang thở phì phì.
"Muốn làm đại ma đầu? Đơn giản, để Vô Mệnh thúc thúc dẫn con đi diệt Khiếu Phong sơn trang của lão dê núi kia, rồi để cho huyết tẩy Mã Gia bảo, bảo đảm danh hiệu này không con thì không ai dám nhận." Ân Vô Mệnh đề nghị, chỉ cần nàng nói một tiếng được, lập tức mang nàng đi thực hành.
"Hì hì, Vô Mệnh thúc thúc, thúc để con nghĩ một chút..."
Bên này, ôn chuyện cười nói vui vẻ, không coi ai ra gì này, giọng nói hoàn toàn không đè thấp, một chút cũng không lo lắng đến việc hai "khổ chủ" sẽ nghe thấy, thật sự có thể nói là phách lối vô cùng, mà bên kia, cả đám người vẻ mặt cổ quái, xanh mét xanh mét, hoảng sợ hoảng sợ, chỉ vì hai người đột nhiên trồi lên này chính là "Hắc Bạch song sát" người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ buồn trên giang hồ.
Không ngờ tới Đinh Đang cùng với "Hắc Bach song sát" chính tà khó phân lại quen thân đến vậy, khó trách độc dược độc môn của Ân Vô Mệnh kia ----- "Hàng đêm sầu" lại bị nàng nói là "Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi"
Cho tới gờ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cuối cùng cũng hiểu ra, phát hiện ra "Người thân bạn tốt" của nàng tất cả đều là những nhân vật ngoan độc làm cho giang hồ nhức đầu nhất, chẳng trách lại nuôi dưỡng ra cái tính tình như vậy của nàng.
Aiz.. Chỉ có thể nói huyết thống ngày trước đã rất khủng bố rồi, mà hoàn cảnh ngày sau lại còn "Thêu gấm thêm hoa" dọa người hơn nữa.
"Ta bảo này lão dê núi, Tiểu Ngoan của bọn ta chẳng qua là không cẩn thận đốt mất cái sơn trang rách nát của ngươi, ngươi truy cứu cái gì? Ta đúng là không biết con dê núi già nhà ngươi hẹp hòi như vậy đấy!" Ân Vô Mệnh cười đến cực kỳ tuấn mỹ tà khí, nhưng mắt người khác nhìn vào lại không nhịn được một thân mồ hôi lạnh.
"Sơn trang rách nát, người cũng chướng mắt, nếu nhà cửa đã đốt rồi, thì người cũng chôn theo luôn đi!" Ân Vô Thường lạnh lùng nói.
Nghe vậy, tức giận bộc phát trong nháy mắt hoàn toàn trụi lủi, "Lão dê núi" để râu dê sắc mặt xanh mét đến khó coi, nếu không phải ngại vấn đề mặt mũi, cơ hồ sắp phát khóc: "Tiểu nhân không hẹp hỏi, thực sự không hẹp hòi! Nhà cửa bị đốt đã là cái gì, xây lại là được, nào dám truy cứu Cổ cô nương chứ!" Từ tiểu yêu nữ mở miêng ngậm miệng lúc đầu, lập tức đột nhiên khách khí gọi Cổ cô nương, hắn thực sự sợ.
Phải biết là hai mươi năm trước, hắn còn ở một sơn trại nào đó làm một tiểu tặc, từng mù mắt đi cướp trúng hai người này, lúc ấy cả một tòa sơn trại hầy như bị bọn họ tàn sát không còn một mống, nếu không phải hắn vừa lúc ngã vào trong bùn hôn mê, mà thoát được một kiếp chỉ sợ đã sớm đi trình diện với Diêm Vương lão gia rồi.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, khi hắn tỉnh lại nhìn thấy khắp núi nơi nơi đều là thi thể đầy máu, tựa như địa ngục trần gian, lúc này mới chân chính tỉnh ngộ, thối lui khỏi nghiệp cướp bóc mà bái sư học nghệ, phấn đấu nhiều năm mới có được thành tựu ngày hôm nay. Chẳng qua là nhớ lại cảnh tượng năm đó, ấn tượng vẫn khắc sâu như cũ, cho nên mới vừa thấy hai người bọn họ, can đảm đã bị dọa chạy đi mất một nửa.
"Phải không?" Liếc xéo một cái khiến cho "lão dê núi" suýt nữa mềm nhũn, Ân Vô Mệnh cười cười: "Nếu không truy cứu, còn đứng đây làm gì?" Còn không mau cút đi!
Ô... Được đặc xá rồi!
Trang chủ "Lão dê núi" thiếu chút nữa khóc lóc nức nở, không nói hai lời, dẫn nhân mã Khiếu Phong sơn trang chạy thật nhanh, chỉ sợ chậm một giây nữa, đối phương sẽ đổi ý.
Xử lý xong một con dê núi già, Ân Vô Mệnh lại nhìn về phía Mã Duy An dù đang hoảng sợ nhưng vẫn giả bộ trấn định, giễu cợt nói: "Ngươi là muốn lấy một cánh tay của lệnh đệ đổi lấy trăm mạng trên dưới Mã Gia bảo, hay là lấy chừng trăm mạng người đổi lại một cánh tay?" Hắn đang cảnh cáo, hơn nữa lại còn là lời cánh cáo vô cùng đẫm máu.
Sắc mặt xanh mét khó coi vô cùng, Mã Duy An biết sự tích tinh phong huyết vũ của hai người trước mắt có kể ba ngày ba đêm cũng không hết, nếu bọn họ thật sự muốn ra tay, chừng trăm mạng người của Mã Gia bảo căn bản chẳng coi vào đâu, có hận chỉ hận tiểu yêu nữ kia có chỗ dựa đáng sợ như vậy, cánh tay kia của Nhị đệ coi như đành thiệt vậy.
Trong lòng nghĩ định, hắn không nói thêm tiếng nào, cũng dẫn nhân mã Mã Gia bảo ra về.
Chưa đầy thời gian một chung trà, bên trong đại sảnh đã một mảnh trống rỗng, thấy hai chuyện phiền toái bị hai người uy danh lừng lẫy giang hồ giải quyết một cách dễ dàng như vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không thể không thừa nhận.... Có lúc làm ác nhân còn uy phong chán!
"Ai da! Hai vị thúc thúc thật lợi hại, hai, ba chiêu đã dọa hết đám người đó đi rồi!" Vui vẻ vỗ tay, Cổ Đinh Đang cực kỳ bội phục, còn không quên chế nhạo Hoàng Phủ Thiếu Phàm, "Đại thúc, nhìn thấy chưa? Học tập nhiều một chút!" Aiz... Người tốt dễ bị lấn lướt, đại thúc tốn lắm miệng lưỡi như vậy, có ích lợi gì chứ?
Hoàng Phủ Thiếu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, tự động tiến tới trước mặt bọn họ, thái độ kính cẩn khiêm tốn cũng không kiêu không nịnh tự giới thiệu mình: "Tại hạ Hoàng Phủ Thiếu Phàm ra mắt hai vị tiền bối."
A... Chẳng trách Đinh Đang lại lẫn lộn phán đoán số tuổi qua dáng vẻ bề ngoài của nam tử, tất cả đều là bởi vì bậc chú bác của nàng đều có thuật trù nhan cả! Nhìn xem! "Hắc Bạch song sát" này thành danh trên giang hồ ít nhất cũng hơn hai mươi năm, nhưng tướng mạo lại trẻ trung như vậy, nhìn qua nhiều lắm là hơn ba mươi.
Lúc thấy hắn bái kiến, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt dù cung kính nhưng lại không có vẻ sợ hãi của những kẻ bình thường khi gặp bọn họ, Ân Vô Mệnh, Ân Vô Thường ăn ý liếc nhau thăm dò một cái, không tiếng động truyền tin tức ------- Không tệ!
Một bên, Cổ Đinh Đang mặc kệ bọn họ "Ẩn tình đưa tình" cái gì, nghĩ đến thân thể của Hoàng Phủ Thiếu Phàm mặc dù đã được nàng làm đông làm tay cho khá hơn được 6, 7 phần, nhưng hôm nay người chân chính có thể trị đã hiện thân, nàng đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, lập tức vội vàng yêu cầu: "Hai vị thúc thúc, Tiểu Ngoan có chuyện muốn nhờ hai thúc giúp một tay."
"Nếu Tiểu Ngoan đã mở miệng, Vô Mệnh thúc thúc làm sao có thể cự tuyệt, cứ việc nói!" Trút hết tà khí, Ân Vô Mệnh mặt đầy yêu chiều.
"Vô Thường thúc thúc chưa từng cự tuyệt con, nói đi!" Ân Vô Thường trước giờ vẻ mặt vẫn đạm mạc cũng khẽ cười.
"Người này..." Tay chỉ vào Hoàng Phủ Thiếu Phàm Cổ Đinh Đang nghiêm túc nói: ".... Là nam nhân con muốn đánh bất tỉnh kéo về gặp phụ thân, nhưng mà lại trúng độc 『hàng đêm sầu 』, mặc dù thời gian này con đã trị được khá hơn 6, 7 phần, nhưng con vẫn không yên lòng, muốn mới Vô Thường thúc thúc xem qua cho chàng một chút, coi có sớm chữa dứt hắn cho chàng được không."
A a, Vô Mệnh thúc thúc là chế độc, cao thủ dùng độc, mà y thuật của Vô Thường thúc thúc thì sánh ngang Hoa Đà, nàng biết được sơ sơ về y thuật cùng dùng độc, đều là nhờ hai vị thúc thúc thỉnh thoảng dạy ột hai lần.
Nam nhân Tiểu Ngoan muốn kéo về?
Không hẹn mà cùng song song quay đầu trừng người, vẻ mặt của "Hắc Bạch song sát" uy danh... rất quỷ dị!
"Làm phiền hai vị tiền bối!" Bị trừng cho tâm tình có chút thấp thỏm, thậm chí sống lưng đã ra mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn duy trì vẻ trấn định như cũ.
Không có trả lời, hai người trợn mắt nhìn thật lâu xong cuối cùng thu hồi tầm mắt, ngay sau đó một giọng nói làm người ta phát rét nhàn nhạt vang lên -------
"Lại dám hạ độc với cả nam nhân mà Tiểu Ngoan muốn kéo về, ngươi thật giỏi đấy..." Vừa nói vừa đi vào bên trong, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người khác, thoải mái giống như đang đi lại trong nhà mình.
"Không phải là ta làm mà!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, giờ phút này, Ân Vô Mệnh hoàn toàn không dính líu gì đến những chữ tuấn mỹ, tà khí, vội vội vàng vàng đuổi theo đồng bọn kêu oan cả một đường, "Vô Thường, hung thủ không phải ta! Thật sự không phải ta, ngươi phải tin tưởng ta chứ..."
Tiếng kêu oan sánh ngang với Đậu Nga càng đi càng xa, lưu lại Hoàng Phủ Thiếu Phàm, Từ Triển Nguyên cùng Kiếm Nhi đang ôm tiểu tử ngủ say ngơ ngác nhìn nhau trong đại sảnh, còn có Cổ Đinh Đang thấy quái nhưng không thấy lạ mà cười đến vui vẻ.
"Đây chính là 『Hắc Bạch song sát 』?" Từ Triển Nguyên sững sờ. Biểu hiện lúc đầu quả thật không cần nghi ngờ, nhưng cái màn cuối cùng lúc này...
"Quen rồi sẽ không sao mà!" Nhún nhún vai, Cổ Đinh Đang ôm lấy Hoàng Phủ Thiếu Phàm, ngẩng đầu cười chế nhạo, "Đại thúc, chàng không bị dọa đến đấy chứ?" A a... Gia thế bối cảnh nhà nàng, đại thúc mới chỉ rờ đến cái mép mà thôi, đừng có mới thể mà đã bị dọa rồi.
Tròng mắt cười cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lấy gậy ông đập lưng ông, cánh môi ưu nhã khẽ nhếch lên: "Quen rồi sẽ không sao mà!"
A... Thật sự quen rồi sẽ không sao mà!