Công Tử Vô Sỉ

Mãi đến khi tiếng bước chân của Tô Trầm Triệt và Diệp Thiển Thiển xa dần, bàn tay bịt miệng Thẩm Tri Ly mới thả ra.

Càn Đạt Bà Vương thở hắt ra, giải huyệt đạo cho Thẩm Tri Ly: “May mà
ta phản ứng nhanh cho ngươi uống Bế tức đơn, nếu không với kẻ một chút
võ công cũng không biết như ngươi đã sớm bị họ phát hiện rồi… Gan ngươi
thật to đấy, dám một mình bỏ trốn, nếu không bị ta phát hiện…”.

Thẩm Tri Ly quay người đi về phía lều của họ: “Ta biết rồi”.

Giọng nói bình thản, nàng đi cũng rất bình thản.

Càn Đạt Bà Vương đuổi theo, lòng hơi bất an: “Ngươi… không sao chứ?”.

Thẩm Tri Ly nhắm mắt lại, đấm mạnh vào thân cây bên cạnh…

Nhánh cây đung đưa, lá rơi lạo xạo.

“Đau quá.” Thẩm Tri Ly ôm mu bàn tay đau rát, mặt nhăn nhó.

Càn Đạt Bà Vương cười khùng khục: “Không có võ công thì đừng bắt chước người ta đấm cây giải tỏa…”.

Mu bàn tay bị trầy da, rỉ máu, cơn đau âm ỉ, không mãnh liệt, nhưng lại kéo dài không dứt.

… Câu nói đó của Tô Trầm Triệt rốt cuộc là có ý gì.

Thẩm Tri Ly thừa nhận giây phút nghe thấy Tô Trầm Triệt nói “Tri Ly của ta”, tim nàng đập lỗi mấy nhịp.

Câu chữ vương vấn như thế, giống như những lời hắn nói khi chưa chia xa…

Nhưng câu phía sau…

Hắn rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?

Nếu không phải bị Càn Đạt Bà Vương ngăn lại, Thẩm Tri Ly đã xông ra
truy hỏi đến cùng rồi, hỏi xem Tô Trầm Triệt rốt cuộc là có ý gì, vì sao nói điều gì cũng nửa vời như thế?

Nhưng bây giờ, nàng mừng là mình đã không xông ra.

Quên rồi, nàng không nhất thiết phải xông ra, chưa quên… nàng thật có thể răng long đầu bạc với Tô Trầm Triệt sao?

Đã quyết định sẽ cắt đứt mối tình này, dù cho Tô Trầm Triệt chưa quên, nàng cũng quyết định quên.

Càn Đạt Bà Vương kéo Thẩm Tri Ly lại: “Này này, đừng đi nhanh thế
chứ…”. Ả trầm ngâm: “Không ngờ Diệp Thiển Thiển lại thông đồng với Thập
Nhị Dạ công tử… Ta chính là nói Thập Nhị Dạ công tử lần trước rõ ràng
rơi xuống vực rồi sao lại không chết chứ… Không được, phải bàn mưu tính
kế lại mới được…”.

Suốt dọc đường suy tính, hai người về đến nơi dựng lều.

Trời lại sáng.

Húc Nhật thành có ba cổng, ngoài mặt giáp với sa mạc, những mặt còn lại đều bị nhân sĩ chính phái bao vây.

Càn Đạt Bà Vương cầm đầu đám đệ tử Ma giáo chọn tấn công vào cổng ít người nhất, bất ngờ đột kích xông vào.

Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương độc nhất vô nhị, kỹ thuật gảy đàn đầy sát khí đó tuyệt đối khó bắt chước.

Đệ tử Ma giáo giữ thành nhìn thấy bèn nhanh chóng mở cửa để Càn Đạt
Bà Vương vào thành, vài đệ tử chính phái theo vào được trong thành nhanh chóng bị giết chết.

Thẩm Tri Ly theo Càn Đạt Bà Vương vào thành, cảnh chém giết gần trong gang tấc và mùi máu tanh nồng nặc khiến dạ dày Thẩm Tri Ly quặn lại,
sắc mặt tái nhợt, nàng phải vịn vào tường rất lâu mới dần dần hồi phục
lại được.

Trấn giữ Húc Nhật thành gồm có Long Vương tính tình thô bạo, ngông
cuồng, Dạ Xoa Vương có sở thích giết người trở mặt cùng Diệp Thiển
Thiển, vừa rồi họ vào từ cổng mà Long Vương trấn giữ.

Càn Đạt Bà Vương lôi Thẩm Tri Ly vào một gian phòng, vứt lại giấy bút rồi lập tức ra ngoài.

Thẩm Tri Ly nhìn xấp giấy bút hồi lâu, tự bôi thuốc vào mu bàn tay
mình rồi ngã xuống giường ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại bên ngoài
vẫn đèn đuốc sáng trưng, có tiếng tranh cãi ồn ào.

Có lẽ là họ quên rồi, mãi chẳng có ai đến đưa cơm.

Thẩm Tri Ly tìm quần áo đệ tử Ma giáo trong phòng, sờ cái bụng đang sôi lên ùng ục nhảy cửa sổ ra ngoài.

Men theo mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Thẩm Tri Ly nhanh chóng tìm được đến thiện phòng.

Trong thiện phòng đám đệ tử Ma giáo đang làm việc của mình, không ai
chú ý đến Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly dáo dác nhìn xung quanh, chấm ngay
đĩa thịt kho đặt ở một bên, vừa mới nấu xong, đang bốc khói nghi ngút.

Nuốt nước miếng, Thẩm Tri Ly quả quyết thò tay lấy trộm.

Cùng lúc đó, một bàn tay múp míp từ phía dưới thò ra, chụp lấy bên kia đĩa thịt.

Thẩm Tri Ly kéo, bên kia cũng kéo.

Thẩm Tri Ly dùng sức, bên kia cũng dùng sức.

Thẩm Tri Ly buông tay, bên kia… “binh”.

Một gã áo xanh nhìn mặt quen quen thò nửa đầu ra, “Mẹ kiếp, đứa nào dám giành thịt kho với lão tử vậy?”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Gã này có chút giống Long Vương của Ma giáo.

Không đúng, nhất định không đúng, làm gì có pháp vương Ma giáo nào núp trong thiện phòng ăn vụng thịt kho…

“Thì ra là ngươi”, gã áo xanh thò nửa người ra, trừng mắt nhìn Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly kinh ngạc… bị phát hiện nhanh thế sao!

Nàng thật sự chỉ muốn ăn vụng thức ăn thôi… còn chưa nghĩ đến chuyện chạy trốn mà…

Thẩm Tri Ly quay người định bỏ đi, thì cổ áo bị nắm kéo lại: “Ngươi
tưởng ta không nhớ ngươi sao, lão tử đây nổi tiếng nhớ dai đó…”. Thẩm
Tri Ly vùng vẫy, Long Vương đại nhân chỉ dùng một bàn tay đã hoàn toàn
trấn áp sự vùng vẫy của Thẩm Tri Ly, “Ngươi không phải là tên đệ tử theo ả đàn bà chết tiệt Càn Đạt Bà Vương vào đây lúc sáng sao, thế nào, muốn trộm thức ăn về cho pháp vương của ngươi à… Nói cho ngươi biết nhé, cả
gian thiện phòng này đều là của lão tử này!”.

Đám đệ tử trong thiện phòng đều im lặng quay đầu lại nhìn Long Vương.

Long Vương thẹn quá hóa giận: “Nhìn gì mà nhìn, lão tử là người của
Thần giáo còn không được sao?! Mau nấu thức ăn đi, mau nấu thức ăn đi!”.

Thẩm Tri Ly không vùng vẫy nữa.

Long Vương khoan khoái bốc một miếng thịt to bỏ vào miệng, nhai nhồm
nhoàm, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát vẻ thỏa mãn, sung sướng.

Thẩm Tri Ly không phải chưa từng ăn thịt kho bao giờ nhưng lại là lần đầu tiên thấy có người ăn thịt kho một cách vui sướng như vậy.

Long Vương gắp một miếng thịt, nói với nàng bằng giọng ban ơn: “Thôi
được rồi… nhìn ngươi thèm đến chảy nước miếng, đến đây, lão tử đang vui, cho ngươi một miếng”.

… Con mắt nào của gã nhìn thấy nàng thèm đến chảy nước miếng chứ!

Chê bai liếc nhìn đôi đũa dính đầy nước miếng của Long Vương, Thẩm
Tri Ly định từ chối thì miếng thịt đã bị nhét thẳng vào miệng.

Nhai miếng thịt trong bi phẫn, nàng cảm thấy mùi thơm ngon, béo ngậy
nhưng không ngán của miếng thịt ba chỉ chín mềm đang tan ra trong miệng, nước khô đậm đà, thơm phức chảy vào cổ họng, cảm giác tuyệt vời vô
cùng.

Long Vương đắc ý cười: “Ngon đúng không, không cho ngươi nữa?”. Gã
giơ tay lên, nhét từng miếng thịt vào miệng, đồng thời làu bàu: “Đều là
do lỗi của gã trưởng lão quản lý tiền bạc, nghe mụ tiện nhân Càn Đạt Bà
Vương nói cái gì mà ta đã mập như heo rồi ăn nhiều quá e muốn vận công
cũng không được… Rắm thối, có con heo nào khỏe mạnh, vạm vỡ như lão tử
không… Ồ, ngon quá, ăn vài miếng nữa…”.

… Trong thiện phòng dường như có tiếng thở dài rất khẽ.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Ma giáo rốt cuộc là loại sinh vật như thế nào đây?

Nhìn Thẩm Tri Ly không tỏ thái độ gì, Long Vương rất không vui, lại lén lấy thêm vài đĩa thức ăn từ phía sau lại.

“Muốn ăn món này không?”, Long Vương nhếch khóe môi, cười ám muội: “Sườn heo chua ngọt!”.

Thẩm Tri Ly: “Cũng được”.

Long Vương: “Thế món này thì sao? Đầu cá hầm ớt!”.

Thẩm Tri Ly: “Ta không ăn cay”.

Long Vương: “Thăn heo kho tương!”.

Thẩm Tri Ly: “Bình thường”.

Long Vương: “Thịt heo đông, giò heo hầm tương, Phật trèo tường… mau
nói cho lão tử nghe, ngươi rốt cuộc thích ăn gì? Lão tử không tin không
mê hoặc nổi ngươi!”.

Thẩm Tri Ly ráng nhịn, nhưng nhịn không được: “… Long Vương điện hạ, ngài đừng trẻ con như thế có được không…”.

Long Vương: “…”, sấm sét giữa trời quang.

Thẩm Tri Ly phải giải thích thế nào với gã rằng nàng và loại phàm ăn tục uống như gã là hai thể loại hoàn toàn khác nhau đây?

“Long Vương, Long Vương điện hạ…”

Long Vương nắn nắn khuôn mặt nứt nẻ của mình, từ phía dưới kệ bếp bò ra, mặt sa sầm: “Gọi lão tử có chuyện gì?”.

Tên đệ tử vội vàng nói: “Diệp hộ pháp bắt Càn Đạt Bà Vương rồi, người mau đến xem ạ!”.

Long Vương bê đĩa lên, ngửa cổ nốc hết chỗ thịt kho nước tương rồi
mới đi nhanh ra ngoài cửa, vừa rời khỏ kệ bếp hình như sực nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói với Thẩm Tri Ly: “Ngươi không phải là người của Càn
Đạt Bà Vương sao, chủ nhân của ngươi bị bắt, ngươi đi cùng ta…”.

… Đi cùng với gã không phải là tự tìm cái chết sao!

Thẩm Tri Ly đang định từ chối, thì Long Vương đã nói trước: “Lão tử không phải sợ ngươi cướp đồ ăn của ta đâu nhé!”.

Thẩm Tri Ly muốn khóc mà không khóc được: “…”.

Có cần phải giấu đầu lòi đuôi như vậy không hả Long Vương đại nhân!



Điện chính của Húc Nhật thành.

“Diệp hộ pháp ngươi có ý gì hả?”

Diệp Thiển Thiển híp mắt gặm mía: “Ngươi nói ta thông đồng với Thập Nhị Dạ công tử, có chứng cứ gì không?”.

Càn Đạt Bà Vương cười mà như không: “Ta tận mắt thấy còn có thể là
giả sao… Ta đã nghi ngờ ngươi có vấn đề từ lâu rồi, hôm nay chi bằng nói cho rõ ràng luôn, để ngươi ngăn chặn sự xâm lược của Thập Nhị Dạ công
tử, chi bằng dứt khoát đợi ngươi để hắn vào thành cho rồi”, nói xong,
quay sang nhìn Dạ Xoa Vương, “Dạ Xoa Vương, ông tin ai?”.

Dạ Xoa Vương với mái tóc màu tím bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực: “Hai mỹ nhân cãi nhau, ta không xem vào”.

… Diệp Thiển Thiển và Càn Đạt Bà Vương đều lóe lên hai chữ trong đầu, giảo hoạt.

Càn Đạt Bà Vương đè nén tâm trạng: “Ta có nhân chứng”.

Diệp Thiển Thiển: “Ai?”.

Càn Đạt Bà Vương, “Dĩ nhiên là tiểu tình nhân của Thập Nhị Dạ công tử rồi… Cô ta cùng với ta tận tai nghe thấy”.

Diệp Thiển Thiển đảo mắt: “Bà đưa theo cô ta đến rồi ư?”.

Càn Đạt Bà Vương: “Sao? Không được à?”.

Diệp Thiển Thiển nhếch khóe môi, nụ cười lạnh băng hiện trên gương
mặt diễm lệ: “Như vậy cũng tốt, đỡ mất công ta chặn người giữa đường”.

Đây là… ý gì?

Càn Đạt Bà Vương suy nghĩ nhanh như điện xẹt, nhưng vẫn cho người gọi Thẩm Tri Ly đến.

Không lâu sau, đệ tử mặt mày hoảng hốt đến báo, Thẩm Tri Ly không thấy tăm hơi.

Tâm Trạng Càn Đạt Bà Vương hơi hỗn loạn.

Diệp Thiển Thiển lạnh lùng nhả ra mấy tiếng: “Thế ta đành bắt bà trước vậy”.

Càn Đạt Bà Vương còn chưa kịp phản ứng, Diệp Thiển Thiển đã một tay
đè Càn Đạt Bà Vương xuống, nhanh chóng điểm huyệt, vũ khí của Càn Đạt Bà Vương là đàn, đấu ở cự ly gần thua xa các áp vương khác, Diệp Thiển
Thiển khuất phục bà ta dễ như trở bàn tay.

Thần sắc Dạ Xoa Vương cuối cùng cũng thay đổi: “Diệp hộ pháp, cô định làm gì?”.

Diệp Thiển Thiển: “… Không liên quan đến ông”.

Ánh mắt Dạ Xoa Vương cũng dần dần trở nên lạnh băng: “Ngoài giáo chủ
ra không ai có quyền tùy tiện xử trí bất kỳ một pháp vương nào”.

Diệp Thiển Thiển vứt khúc mía sang một bên, chụp lấy thanh đại đao
Cửu Hoàn, chém xuống bên cạnh Dạ Xoa Vương: “Yên tâm, ta sẽ không xử trí bà ta”.

Dạ Xoa Vương cũng rút kiếm ra, ánh mắt sa sầm nhìn Diệp Thiển Thiển.

Bỗng chốc không khí trở nên căng thẳng.

“Dừng tay lại… Mẹ kiếp, các ngươi đánh nhau thật đấy à! Lão tử bực
mình rồi, chính phái còn chưa đánh vào, các ngươi đã vội tàn sát nhau
rồi đấy phải không?”

Tiếng của Long Vương vang lên kịp thời.

Diệp Thiển Thiển đảo mắt nhìn, sau đó thu đao lại, đi thẳng về phía
Long Vương kéo người vừa được ông ta dẫn đến ra, “Thì ra ngươi ở đây”.

Thẩm Tri Ly thở dài nhìn Diệp Thiển Thiển.

Ánh mắt sắc lẹm mà tinh tường trừng lên nhìn Long Vương, Long Vương bất giác buông tay ra.

Diệp Thiển Thiển kéo Thẩm Tri Ly bỏ đi.

Thẩm Tri Ly loạng choạng: “Cô định dẫn ta đi đâu?”.

Diệp Thiển Thiển: “Trả cho Tô Trầm Triệt”.

Thẩm Tri Ly ngẩn ra một hồi rồi mới hỏi: “Vì sao?”.

Diệp Thiển Thiển: “Ta đã hứa với hắn”.

Thẩm Tri Ly như thể vô tình nói: “Cô không phải thích Tô Trầm Triệt
sao? Thế vì sao còn dẫn ta đi gặp hắn?”, ngừng một lát, “Hắn chưa quên
ta, có đúng không?”.

Diệp Thiển Thiển dừng bước.

Lúc đợi lâu đến nỗi Thẩm Tri Ly tưởng Diệp Thiển Thiển sẽ không trả
lời nàng thì Diệp Thiển Thiển bỗng quay đầu lại, kéo Thẩm Tri Ly vào sát mình.

“Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn là hắn thích ngươi như thế? Thích đến nỗi ta không thể trả ngươi về?”

Thẩm Tri Ly bật bười, giọng nói có chút chua chát: “… Ta không biết…”.

“… Thực ra, cho dù bây giờ ta cũng không thể xác định được là Tô Trầm Triệt rốt cuộc có thật lòng thích ta hay không, thích đến mức nào…”.

Diệp Thiển Thiển: “Sao ngươi có thể không biết? Hắn chưa từng nói với ngươi sao?”.

Thẩm Tri Ly cười khổ: “Những lời có thể dễ dàng nói ra đáng tin được
bao nhiêu?… Nhưng, nếu cô thật sự thích hắn, chắc sẽ không muốn trả ta
lại cho hắn chứ, hơn nữa.. ta và hắn đã định là không có kết quả rồi…”.

Diệp Thiển Thiển trầm ngâm một lát: “Vì sao?”.

Thẩm Tri Ly nhướng môi cười, dù gì trước khi rời khỏi Hồi Xuân cốc
nàng đã đem chuyện này nói với Lôi Ảnh và Hoa Cửu Dạ rồi, thêm một người nữa biết cũng chẳng sao.

Thập Nhị Dạ Hoa và nàng chắc chẳng còn sống bao lâu nữa.

Chỉ là nàng quên nói… Thập Nhị Dạ Hoa là một loại hoa hút hết tinh
lực của người khác, từ giây phút nuôi dưỡng nó bằng máu của mình, Thẩm
Tri Ly cũng chẳng còn bao năm để mà phung phí cuộc đời nữa.

Cho dù không hiến tế nàng cũng chẳng thể sống quá ba mươi tuổi.

Diệp Thiển Thiển: “… Cũng chính là nói, cô không thể ở cùng với hắn?”.

Thẩm Tri Ly gật đầu, cười rất nhạt: “Đừng đưa ta đi gặp hắn, có được không?”.

Diệp Thiển Thiển: “Không được”.

Thẩm Tri Ly phát điên: “Vì sao???”.

Diệp Thiển Thiển: “Ta đã hứa với hắn”.

… Hơn nữa ta còn muốn nghe chính miệng cô nói với hắn những lời này.

***

Thẩm Tri Ly lại trở về căn phòng đó, bên ngoài vẫn có tiếng cãi vã không dứt.

Nàng quay người đi, không muốn nghe âm thanh bên ngoài nữa.

Một đêm không an giấc.

Trời tờ mờ sáng.

Diệp Thiển Thiển đã xuất hiện trước cửa, tâm trạng không được tốt cho lắm, gương mặt diễm lệ rõ ràng tỏ ra rất mất kiên nhẫn.

Thẩm Tri Ly vệ sinh cá nhân xong theo ả ra ngoài.

Đi theo Diệp Thiển Thiển dù sao cũng tốt hơn là theo Càn Đạt Bà
Vương, ít nhất nàng không bị đè trên lầu thành, Thẩm Tri Ly tự an ủi
mình.

Không lên lầu thành, Diệp Thiển Thiển dẫn Thẩm Tri Ly ra khỏi thành
qua một cánh cửa nhỏ bên hông thành, phía sau có hai tên đệ tử Ma giáo
phụ trách canh chừng Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly ngáp một cái, cảm thấy có gì đó rơi trúng đầu mình.

Nàng sờ đầu, mềm mềm như bông, lấy xuống xem, là một chú chim nhỏ màu vàng còn chưa trưởng thành.

Nàng chưa ngẩng đầu lên, cành cây phía trên lắc lư, một người rơi xuống.

“Tối qua cãi vã lâu như thế, ta đồng ý cho Diệp hộ pháp đưa ngươi đi
lúc nào?”, Càn Đạt Bà Vương ôm đàn tựa vào thân cây, cười duyên dáng.

Phía sau một người nữa đi tới: “Xin lỗi Diệp hộ pháp, lão tử cũng cảm thấy chuyện này cô làm không rạch ròi cho lắm”.

Long Vương phủi phủi vụn bánh còn dính trên miệng.

Diệp Thiển Thiển rút đao ra: “Thế thì đừng nhiều lời nữa”.

Đồng thời, ả hơi nhíu mày ra lệnh: “Đưa cô ta đi”.

Có lẽ vì không muốn sinh thêm phiền phức, Diệp Thiển Thiển chỉ dẫn
theo hai đệ tử, còn Càn Đạt Bà Vương và Long Vương chỉ có một thân một
mình đến.

Thẩm Tri Ly vừa kịp sững sờ thì bên kia đã xông vào đánh nhau, võ
công Diệp Thiển Thiển rất lợi hại, tiếng khua đao xoèn xoẹt, Càn Đạt Bà
Vương phóng vút lên lướt qua lưỡi đao, năm ngón nhanh chóng chụp lấy
đàn, ngỡ như hư ảnh.

Nghe lệnh của chủ nhân, một đệ tử vội vàng kéo tay Thẩm tri Ly, chạy ra khỏi thành.

“Ngăn cô ta lại!”

Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương bỗng vang lên quyết liệt, đệ tử lôi
Thẩm Tri Ly khựng lại, ngã xuống Thẩm Tri Ly đã đề phòng từ trước, vẫn
thấy tai ong ong, đầu óc quay cuồng.

Dừng lại hay tiếp tục chạy?

Thẩm Tri Ly do dự một lát, rồi chạy về phía đằng xa.

So với tâm trạng không muốn gặp lại Tô Trầm Triệt, rõ ràng tính mệnh quan trọng hơn nhiều

Chạy không biết bao lâu, Thẩm Tri Ly cuối cùng cũng kiệt sức, vịn vào gốc cây phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương thật đáng sợ.

Lần tìm thuốc cấp cứu trong ngực áo, nàng khó nhọc nuốt xuống, nhìn
ra xa, cũng không biết rốt cuộc Tô Trầm Triệt ở nơi nào… Tên chết tiệt
đó sao không ở gần hơn một chút nhỉ?

Hơi lấy lại sức, Thẩm Tri Ly lê thân thể rã rời khó nhọc chạy về phía trước.

… Tô Trầm Triệt đang ở ngay trước mặt, phải cố gắng lên.

Móng tay bấu chặt lấy lòng bàn tay, cảm giác đau nhói khiến Thẩm Tri Ly cắn răng gắng gượng.

Một bước, hai bước…

Thẩm Tri Ly ấn chặt ngực mình, lục phủ ngũ tạng đau như bị ai vần bò, bóp nghẹt. Cuối cùng gắng gượng không nổi nữa, chân nàng mềm nhũn, cơ
thể mềm oặt đổ về phía trước.

Nhắm mắt lại, nàng chờ đợi cơn đau tiếp đất.

Nhưng không ngờ ngay sau đó, nàng lại rơi vào một nơi ấm áp, mềm mại, lại phảng phất mùi hương dễ chịu mà quen thuộc.

Giọng nói đó vang bên tai rất rõ ràng.

Không còn khoảng trống, không còn ngăn cách, giọng nói run run từ trong lồng ngực truyền đến: “Tri Ly…”.

Giọng nói quen thuộc, ngữ khí quen thuộc…

Trong khoảnh khắc, cái gì là Thập Nhị Dạ Hoa, phản bội, lạnh nhạt,
mất trí nhớ đều bị vứt sang một bên, Thẩm Tri Ly chỉ muốn sà vào vòng
tay đó khóc một trận thỏa thích.

… Biết bao tủi thân, biết bao cảm xúc phức tạp không nói được thành lời.

Không đợi nàng nói gì, cánh tay đó đã ấn nàng vào lòng, dùng sức áp
thật chặt, cánh tay còn lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài rối tung vì chạy
của nàng, cử chỉ dịu dàng và chậm rãi.

Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “Mau buông tay ra, ta sắp không thở được nữa rồi…”.

Vòng ôm cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng vẫn ôm lấy nàng không chịu rời tay.

Tiếng lích cha lích chích từ trong ngực áo nàng phát ra, Thẩm Tri Ly
cúi đầu, chú chim nhỏ màu vàng vừa nãy rơi xuống đang choáng váng thò
đầu ra ngoài cổ áo nàng.

Chim nhỏ: “Chíp chíp…”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

“Bốp bốp bốp.”

Cùng với tiếng vỗ tay bôm bốp, giọng một người khác cũng đồng thời vang lên.

“Thật là chim liền cánh cây liền cành, cảm động quá…”, giọng nam hằn
học và khiêu khích, “Nhưng, hôm nay các ngươi sẽ thành một đôi uyên ương chết yểu”.

Thẩm Tri Ly ngoái đầu, phía sau Dạ Xoa Vương tóc tím không biết đến từ lúc nào.

Ngũ quan anh tuấn thâm sâu có vài phần đắc ý, Dạ Xoa Vương cười lạnh: “Thập Nhị Dạ công tử, chúng ta hình như chưa từng giao đấu nhỉ?”.

Thủ lĩnh của tứ vương Dạ Xoa Vương có thể nói là võ công cao cường nhất trong Ma giáo.

Đêm qua, gã đã cùng Càn Đạt Bà Vương và Long Vương vạch sẵn kế hoạch, hai người bọn họ sẽ ngăn cản Diệp Thiển Thiển, còn Dạ Xoa Vương sẽ ngầm theo dõi Thẩm Tri Ly để hạ thủ Thập Nhị Dạ công tử… Chuyện gặp gỡ riêng người của Ma giáo, Thập Nhị Dạ công tử tất nhiên không dám khoa trương, người dẫn theo chắc chắn không nhiều.

Quả nhiên, hắn chỉ mang theo hai tùy tùng, đến ngay cả một Thập Nhị Dạ đường chủ cũng không dẫn theo.

Tô Trầm Triệt nheo mắt mỉm cười: “Ngươi muốn giết ta?”.

Dạ Xoa Vương huýt sáo, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đám đệ tử Ma giáo tay lăm lăm vũ khí, xếp thành vòng tròn bao vây Tô Trầm Triệt.

Tô Trầm Triệt hôn nhẹ lên trán Thẩm Tri Ly, đặt nàng xuống, quay đầu
cười: “Ngươi có chắc với nhúm người này có thể giết được ta không?”.

Dạ Xoa Vương: “Được hay không thì phải thử mới biết”.

Hai người cơ hồ cùng tuốt kiếm một lúc, không nhìn rõ kiếm của ai nhanh hơn sắc hơn.

Có đệ tử Ma giáo định hạ thủ Thẩm Tri Ly, nhưng nhanh chóng bị tùy tùng mà Tô Trầm Triệt dẫn theo ngăn lại chém chết.

Thẩm Tri Ly ngả người về sau, tay áp chặt ngực, chân mày bất giác nhíu lại.

Chấn động ban đầu qua đi, bao nhiêu nghi vấn bỗng trào dâng.

… Tô Trầm Triệt rõ ràng là đã uống thuốc giải Thất tình đơn, vậy hắn có mất trí hay không?

… Nếu mất trí rồi, vì sao vẫn còn nhớ nàng?

… Nếu chưa mất trí, vậy Thất tình đơn là như thế nào, thái độ của hắn lúc ở dưới lầu thành là như thế nào, còn nữa, hắn với Diệp Thiển Thiển
rốt cuộc là có quan hệ gì?

Quan trọng nhất là, tình cảm Tô Trầm Triệt đối với nàng rốt cuộc là thật hay giả?

Từ giây phút ôm lấy nàng đến bây giờ, hắn chỉ nói với nàng một câu “ Tri Ly”.

… Bình thường Tô Trầm Triệt đã bắt đầu ba hoa không ngừng rồi.

Đệ tử Ma giáo càng lúc càng nhiều thấy không thể xen ngang vào giữa
Tô Trầm Triệtà Dạ Xoa Vương bèn quay đầu tấn công Thẩm Tri Ly.

Hai tùy tùng dần dần chống đỡ rất vất vả, thậm chí để vài tên đệ tử
Ma giáo rơi ngay chỗ Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly ngoặt tay rút vài cây ngân châm xử lý ngay.

Thẩm Tri Ly vừa định đứng lên thì mũi bỗng ngửi thấy một mùi rất kỳ quái.

Không xong rồi, là chất độc!

Nàng vội vàng móc thuốc trong ngực áo ra, chưa kịp nhét vào miệng thì một bàn tay bịt lấy mũi nàng.

Đó là một bàn tay tuyệt đẹp – Vũ Liên.

Trong đầu vừa lóe lên cái tên Vũ Liên, Thẩm Tri Ly phát hiện mình đã
bị lôi nhanh về phía sau, miệng bị bịt chặt, nàng muốn vùng vẫy nhưng
không còn chút sức lực nào.

Hai bóng người đang giao đấu ở không xa giống như gần ngay trước mặt, Thẩm Tri Ly giơ tay ra nhưng không sao chạm tới được.

Ngay sau đó, cánh tay giơ ra từ từ rũ xuống, nàng cuối cùng không thể chống cự nổi với dược tính, rơi vào hôn mê.

***

Lúc tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy vẫn là Vũ Liên.

Chiếc áo gấm màu bạc viền ánh vàng càng làm nổi bật vẻ tuấn tú của Vũ Liên, đến ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, rung động.

“Là Thiển Thiển bảo ta đến.”

Đang bận rộn với các lọ thuốc, hắn ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ lo lắng:
“Nhưng ta làm thế này, chắc Thiển Thiển không biết đâu nhỉ”.

Vẫn là một người nhưng Thẩm Tri Ly lại mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng.

Đầu óc vừa tỉnh táo còn chút mơ màng thì bây giờ tỉnh hẳn, nàng chống tay xuống giường lùi về sau, ngực bỗng nhiên đau tức.

Bàn tay mĩ miều kề sát môi nàng, vẫn là một bát thuốc: “Tiếng đàn của Càn Đạt Bà Vương không hay đâu, huống hồ thể chất cô lại rất đặc biệt,
uống thuốc này vào sẽ đỡ hơn”.

Thuốc không vấn đề gì, Thẩm Tri Ly uống cạn, Vũ Liên lại đưa mứt ra, nụ cười hiền hòa.

Thẩm Tri Ly ăn nửa miếng, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”.

Vũ Liên đỡ nàng nằm xuống: “Thiển Thiển dự đoán các pháp vương khác
có thể sẽ hạ thủ với cô cho nên bảo ta đến cứu cô, ta cứu cô rồi,
nhưng…”. Vũ Liên cười cười, “ta không muốn trả cô lại cho Thập Nhị Dạ
công tử, đúng rồi, đây là tổng đàn Ma giáo, không ai biết cô hiện đang ở đây”.

Thẩm Tri Ly đã phát hiện ra, cách bài trí ở đây giống hệt với lần đầu tiên nàng tỉnh lại ở tổng đàn Ma giáo.

Nàng vốn cho rằng Vũ Liên là người tốt, nhưng lúc này không thể không nảy sinh nghi ngờ: “Không trả ta cho Thập Nhị Dạ công tử, huynh định
làm gì?”. Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt rất cổ quái:
“Chẳng lẽ huynh thích ta?”.

Vũ Liên ngớ ra: “Vì sao lại nói như vậy?”.

Thẩm Tri Ly: “Giấu tất cả mọi người… hi hi, cứu ta rồi giấu ở một nơi không ai biết…”. Càng nghĩ càng thấy không bình thường, Thẩm Tri Ly
khoanh tay trước ngực, mặt đầy vẻ cảnh giác, “Huynh muốn làm gì?”.

Vũ Liên im lặng nhìn sang hướng khác: “…”.

Thẩm Tri Ly: “Huynh quay đầu đi làm gì?”.

Vũ Liên: “Có ai từng nói cô nương rất giàu trí tưởng tượng chưa?”.

Thẩm Tri Ly: “… Huynh là người đầu tiên”.

… Đột nhiên nàng có cảm giác bị đả kích.

Vũ Liên cười: “Thế thì cô còn chưa nếm mùi cầu mà không được”. Hắn
cười hiu hắt, ánh mắt trong trẻo hiện rõ một màn u ám đặc quánh.

Cầu mà không được.

Thẩm Tri Ly chỉ nghĩ qua rồi thăm dò: “Người huynh thích là Diệp
Thiển Thiển à? Diệp Thiển Thiển thích Thập Nhị Dạ công tử… cho nên huynh muốn báo thù? Nhưng… nếu trả ta lại cho Thập Nhị Dạ công tử, huynh
không phải càng có thể quang minh chính đại…”.

“Câm miệng”, giọng nói đột ngột khiến Thẩm Tri Ly im bặt.

Nếu không phải chính tai nghe thấy, nàng khó lòng tưởng tượng ra giọng nói trầm khàn đột ngột vừa rồi phát ra từ miệng Vũ Liên.

Vũ Liên nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng.

“Không đơn giản như vậy đâu.” Thở dài một tiếng, Vũ Liên chầm chậm
cúi đầu, “Còn nữa… vì sao cô cảm thấy Thập Nhị Dạ công tử thật lòng yêu
cô?”.

Nhẹ nhàng tiến lại gần, đôi bàn tay thon dài tuyệt đẹp như ngọc thạch chạm vào má Thẩm Tri Ly, không nóng không lạnh, ngón tay dịu dàng vuốt
ve, “Đối xử dịu dàng với cô là yêu ư? Nói những lời ngọt ngào và luôn
chiều chuộng cô thì gọi là yêu ư? Không màng tất cả cứu cô gọi là yêu ư? Nếu… hắn chỉ muốn tìm một người để cưng chiều thôi thì sao?”.

Thẩm Tri Ly nghiêng đầu, tránh bàn tay của Vũ Liên: “Huynh có ý gì?”.

Vũ Liên: “Cô biết chuyện Thất tình đơn đúng không?”.

Thẩm Tri Ly kinh ngạc nhìn hắn: “Sao huynh…”.

“Sao ta biết ư?” Vũ Liên cúi đầu, thái độ vẫn dịu dàng, “Vì đơn thuốc đó là do ta tiết lộ với Thiển Thiển, nàng ấy rất tin ta, lúc mang đi
cũng không một chút nghi ngờ, nhưng đơn thuốc đó thật sự chỉ có một nửa
là thật”.

Tim Thẩm Tri Ly bỗng đập rất nhanh, vội vàng chụp lấy áo Vũ Liên hỏi: “Phần nào là giả?”.

“Trình tự và thời gian.”

Vũ Liên nhẹ nhàng giải thích: “Trình tự trong sách thuốc viết ngược
lại, cũng chính là nói, thuốc giải và Thất tình đơn trái ngược nhau, còn thời gian thuốc phát tác dụng, không phải một tháng mà là ba tháng. Cho nên khi lần đầu tiên uống thuốc, hắn quên đi tình cảm với Thiển Thiển,
nhưng tàn dư của tình cảm này chuyển sang cô, ta biết hắn đã uống lần
thứ hai… Đã một tháng rồi đúng không???”.

Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Nhưng…”.

Vũ Liên tiếp tục nói những lời tàn nhẫn bằng giọng dịu dàng: “Từ đầu
đến cuối chẳng qua là ân oán tình thù giữa họ, chẳng liên quan gì đến
cô”.

Thẩm Tri Ly từ từ cụp mắt xuống, như muốn che giấu tâm trạng chấn động cực mạnh của mình.

Vũ Liên đứng lên, bê thức ăn lại: “Được rồi, cô ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước”.

Vũ Liên đi rồi, Thẩm Tri Ly ngồi đối diện với thức ăn trên bàn nhưng
thật sự chẳng muốn ăn chút nào, may mà trên bàn còn có một ít canh rau.

Tùy tiện ăn một chút, rồi húp vài muỗng canh, Thẩm Tri Ly mới đặt bát đĩa sang một bên.

Bên ngoài đang là lúc mặt trời lên cao nhất, trời nắng chói lọi,
không chút âm u, tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.

Trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng kêu rất nhỏ.

Thẩm Tri Ly cúi đầu nhìn thấy tiểu hoàng điểu nhảy ra từ trong ngực áo nàng, thân mật mổ vào ngón tay nàng, bộ dạng rất vui vẻ.

Xị mặt hồi lâu, Thẩm Tri Ly nhướng môi cười.

… Dù là gặp chuyện đau buồn thế nào chăng nữa, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.

Cách đó một trăm dặm.

Có người dùng tay siết cổ phu xe, khuôn mặt ma mị đầy vẻ lạnh lùng:
“Trong vòng hai ngày nữa mà không đến nơi, ta sẽ giết ngươi”.

Phu xe khóc không thành tiếng.

Rõ ràng là do công tử người lần nào cũng chỉ sai đường mà…

***

Từ trong viện bước ra, tay Vũ Liên hơi run run.

“Vũ hộ pháp đại nhân.”

Nghe tiếng, Vũ Liên kinh ngạc, khiến đối phương giật mình: “Vũ Liên
đại nhân, người… không sao chứ ạ, sắc mặt người rất khó coi”.

Giấu tay trong tay áo, giọng Vũ Liên khôi phục lại vẻ hiền hòa: “Ta không sao”.

Cụp mắt, Vũ Liên lách người vội vàng đi thẳng.

Rẽ vào phòng thuốc, từ trong ngăn tủ lấy ra một viên thuốc, rót nước ấm cố gắng nuốt vào miệng.

Cánh tay run run của Vũ Liên dần bình thường trở lại.

… Hắn đã nói dối, cái gì mà trình tự thời gian chẳng qua là để gạt người.

… Hắn chỉ muốn cô gái đó hận Thập Nhị Dạ công tử, giống như nỗi thống hận trong lòng hắn vậy.

***

Thẩm Tri Ly nằm trên giường mấy ngày, cơ thể bị Càn Đạt Bà Vương làm cho trọng thương cuối cùng cũng hồi phục một chút.

Từ đầu đến cuối chẳng qua là ân oán tình thù giữa họ, chẳng liên quan gì đến cô.

Lời của Vũ Liên nàng không dám tin hoàn toàn nhưng như mảnh xương mắc ở cổ họng, không tài nào nuốt trôi được.

Thật ra, chuyện này chưa hẳn đã không tốt, quên nàng, bất luận là đối với Tô Trầm Triệt hay đối với nàng mà nói đều là lợi nhiều hơn hại, chỉ là cuối cùng vẫn cảm thấy buồn, hay có thể nói là thất vọng.

Cuối cùng Thẩm Tri Ly đành ép mình không nghĩ đến nó nữa, chuyên tâm dưỡng thương.

Mỗi ngày Vũ Liên đều định kỳ đưa thuốc đưa cơm đến, nói qua quýt với
Thẩm Tri Ly vài câu, nhưng cuối cùng lúc nào cũng nhắc tới Tô Trầm Triệt và chuyện giữa hắn và Diệp Thiển Thiển.

Đó là câu chuyện đồn đại trong giang hồ có liên quan đến Thập Nhị Dạ công tử và Bách Thiển, hồng nhan tri kỷ của hắn.

Vấn vương không dứt, bồn chồn không yên.

Kết thúc câu chuyện, làm như vô tình, Vũ Liên ôn tồn hỏi: “Cô có thấy buồn bã, thống hận không?”.

Lúc đầu Thẩm Tri Ly còn vì chuyện này mà cảm thấy buồn bực, nhưng dần dà, tâm trạng buồn bực cũng biến chất.

… Vì sao ngày nào Vũ Liên cũng kể chuyện cho nàng nghe không biết mệt mỏi như thế, hắn không cảm thấy vô vị sao, lại còn ngày nào cũng lặp đi lặp lại có mỗi một chuyện.

Vô vị và chán ngán đã làm phai nhạt cảm giác chua chát vốn có trong lòng nàng.

Vết thương dần bình phục, Thẩm Tri Ly muốn rời khỏi nơi khiến tâm trạng nàng càng lúc càng nặng nề này.

Lúc Vũ Liên không có mặt, Thẩm Tri Ly cũng đã thử ra ngoài.

Nơi nàng ở là một viện không lớn lắm, cửa sổ phía sau là một con
suối, khu vườn bên ngoài trồng rất nhiều cây không biết tên, phía trên
trổ rất nhiều hoa màu vàng nhạt, nhìn rất thanh nhã đẹp mắt, mùi hương
dìu dịu phảng phất trong không trung, xuyên qua vườn cây, cửa chính của
viện đã bị Vũ Liên khóa chặt.

Thẩm Tri Ly cũng đã thử hạ thủ với Vũ Liên, nhưng Vũ Liên rõ ràng là
có đề phòng, hai lần không thành, ngược lại còn báo hại ngân châm và bột thuốc mà nàng cất giấu cũng bị tịch thu hết.

Không còn cách nào khác, Thẩm Tri Ly nhìn tiểu hoàng điểu thở dài.

Tiểu hoàng điểu lắc lắc cái đầu bé xíu dụi dụi vào ngón tay nàng, rồi lại nhẹ nhàng mổ xuống để lại những dấu mờ mờ, chẳng có cảm giác gì là
bị giam cầm cả.

Con chim ngốc nghếch này quả thật quá ngốc, không chịu rời Thẩm Tri Ly đến nửa bước.

Rút kinh nghiệm xương máu, chỉ có một cách… là bơi theo dòng suối lạnh ra ngoài.

Tuy bơi cũng chưa chắc đã có đường ra, nhưng dù sao cũng tốt hơn cứ ngồi ở đây chết vì héo hon.

Đợi thêm vài ngày nữa, Thẩm Tri Ly thấy sức khỏe đã gần như hồi phục
hoàn toàn, nhân lúc Vũ Liên vừa ra ngoài, buộc chặt vạt áo, quay người
nhảy ra khỏi cửa sổ.

Bao năm ngâm mình trong suối nước nóng, Thẩm Tri Ly không dám nói là
mình bơi giỏi nhưng nàng tự tin chí ít cũng không bị chết chìm.

Chỉ là nhảy xuống rồi mới phát hiện… suối nước nóng và suối nước lạnh là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Vừa chạm vào nước, toàn thân nàng đã ngấm lạnh.

Thẩm Tri Ly vẫy vùng hồi lâu mới nổi được trên mặt nước, nhiệt độ
trong cơ thể đã hạ xuống mức thấp nhất, răng đập vào nhau, như thể đến
xương cốt bên trong cũng bị đóng băng vậy.

Cố hết sức bơi về phía trước, không biết là bao lâu, cuối cùng nàng cũng tìm được một con đường.

Lóp ngóp trèo lên, Thẩm Tri Ly lạnh đến độ cảm thấy mình sắp chết đến nơi.

Không còn thiết tìm lối ra nữa, chui vào một căn nhà, Thẩm Tri Ly trải tấm chăn ra quấn mình vào trong đó.

Quả thật rất lạnh, nhìn không th幠người, Thẩm Tri Ly lại lục tung tìm
chiếc váy dài màu bạc và một chiếc khăn, nhanh chóng lau khô người, thay y phục rồi mới lại quấn chăn lên.

Vũ Liên mãi vẫn chưa thấy đến tìm, ở đây cũng không có người.

Thẩm Tri Ly chẳng mấy chốc bắt đầu cảm thấy đói, xuống giường định
lấy màn thầu để trên bàn, thì nhìn thấy phía bên trong của gian phòng có treo một bức họa, là chân dung của một người con gái.

Chiếc váy ánh bạc đính đầy những chuỗi ngọc tua rua, cô gái khoan
thai giơ một cánh tay lên, suối tóc dài chảy xuống bờ vai, eo thắt đáy
lưng ong tạo thành những đường cong tuyệt đẹp, tư thế như hồ điệp tung
bay, phía sau là bầu trời xanh thẫm đầy sao, cô gái lại như hư ảo, làm
mờ nhạt toàn bộ khung cảnh trong bức họa.

Phía dưới có một hàng chữ.

Ngô Ái Tế Nguyệt Vũ Yến.

… Cô gái này.

Tuy là từ sau lưng nhưng lại khiến Thẩm Tri Ly nhất thời nghẹn lời.

Giống như bức họa từng xem qua ở chỗ Thanh Hạnh, người này chính là mẫu thân của Tô Trầm Triệt.

Chỉ là, vì sao bức họa của mẫu thân Tô Trầm Triệt lại ở đây?

Thẩm Tri Ly cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong cơ thể, xuống giường tìm tòi, trên kệ sách phía ngoài chất đầy sách, trong đó có không ít ký thuật chép tay, lật giở từng quyển ra xem, không biết là bao lâu, cuối
cùng cũng tìm được tin tức trong câu chữ.

Vũ Yếnà tên húy của giáo chủ tiền nhiệm Ma giáo, Tế Nguyệt chính là thánh nữ tiền nhiệm của Ma giáo.

Theo thông lệ của Ma giáo, người kế tục sẽ do con cháu đời sau của
giáo chủ và thánh nữ kế thừa, nếu giáo chủ phản bội lại lời thề thì sẽ
bị phế truất ngôi vị giáo chủ, nếu thánh nữ phản bội lại lời thề thì sẽ
bị giết chết, kẻ dám xúc phạm thánh giả sẽ bị xử cung hình.

Hai mươi năm trước, thánh nữ đời thứ mười lăm của Ma giáo Tế Nguyệt
phản bội Ma giáo, gây ra một cuộc huyết chiến trong nội bộ Ma giáo, bát
bộ thiên vương chỉ còn lại bốn người, huyết mạch Ma giáo bị đứt đoạn,
nhất thời rơi vào khủng hoảng trầm trọng…

Tất cả tin tức không ngừng chồng chất, lặp lại trong đầu nàng.

Thẩm Tri Ly bỗng vỡ lẽ ra rất nhiều chuyện.

Thì ra mối thù giữa Tô Trầm Triệt và Ma giáo chính là thế này…

Đặt sách xuống, Thẩm Tri Ly hắt xì một cái, đảo mắt đã thấy một người ướt như chuột lột đứng trước cửa.

Hắn bước nhanh vào trong, không chút bận tâm đến thân thể ướt sũng,
thậm chí đang nhỏ nước tí tách xuống sàn nhà, bước tới đoạt tập sách
trong tay Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Giây phút nhìn thấy nàng, Vũ Liên bỗng lùi lại một bước.

Mái tóc ướt sũng bết vào nhau dính chặt trước trán, giọng nói Vũ Liên hơi khàn đi và bất giác có phần mỉa mai: “Cô rốt cuộc là ai?”.

Thẩm Tri Ly trả lời rất nhanh: “Ta là Thẩm Tri Ly, cốc chủ Hồi Xuân cốc”.

Trầm ngâm hồi lâu, Vũ Liên mới lại liếc nhìn Thẩm Tri Ly một cái, cụp mắt nói: “Cô vẫn còn muốn biết điều gì?”.

Không đợi Thẩm Tri Ly nói, Vũ Liên đã lên tiếng trước: “Cô chắc đã
đoán ra… thánh nữ tiền nhiệm Tế Nguyệt chính là mẫu thân của Thập Nhị Dạ công tử, bà ta phản bội Ma giáo, tư thông với nam nhân, cấu kết với
người ngoài, xông vào thánh điện Thần giáo mưu toan trốn chạy, nhưng
cuối cùng vì sinh hạ Thập Nhị Dạ công tử mà cơ thể suy kiệt và bị giết
ngay tại chỗ…”.

Chỉ ngoài đoạn cuối cùng có chút bất ngờ, còn lại Thẩm Tri Ly đã đoán đúng tám chín phần.

“Thế thì ngươi là ai?”

Thẩm Tri Ly khẽ giọng hỏi, những ngày qua, Vũ Liên luôn đối với nàng
rất nhã nhặn, duy chỉ có lúc nhắc đến Tô Trầm Triệt thì thái độ có thay
đổi lớn.

Cho dù cách một khoảng nhưng cũng có thể cảm nhận được Vũ Liên có một mối hận thâm căn cố đế với Tô Trầm Triệt.

Vũ Liên: “Thần giáo Tả hộ pháp…”.

Thẩm Tri Ly cắt ngang lời hắn: “Ngươi biết ta muốn hỏi không phải là
cái này… Vì sao ngươi lại hận Thập Nhị Dạ công tử đến như vậy?”.

Lần này Vũ Liên trầm tư rất lâu.

Lâu đến mức sàn nhà chỗ hắn đứng nước nhỏ thành vũng, đến khi tiếng
nước tí tách vang vọng trong không trung im bặt, Thẩm Tri Ly mới nghe
thấy câu trả lời của hắn: “Người đàn ông sinh ra ta chính là Vũ Yến…”.

Giáo chủ tiền nhiệm Ma giáo Vũ Yến.

Chỉ là mẹ Vũ Liên không phải là thánh nữ, điều này đã định Vũ Liên
không cách nào trở thành người kế tục mới của Ma giáo, nhưng đau khổ
nhất là đến ngay cả phụ thân hắn cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại
của hắn, người đàn ông đó đã đoạt lấy quyền mang họ Vũ(*) của hắn, bởi
vì hắn chẳng quả chỉ là kết quả của một đêm hoan lạc của giáo chủ Ma
giáo và cung nữ Ma giáo mà thôi, sự tồn tại của hắn là vết nhơ trong mối tình hoàn mỹ của người đàn ông đó, người đàn ông đó… chỉ muốn giết
quách hắn cho xong.

(*) Chữ Vũ (羽) trong tên của Vũ Liên không giống chữ Vũ (宇) trong tên của Vũ Yến mà chỉ là từ đồng âm.

Buổi tối của hai mươi năm trước không chỉ đoạt mất sinh mạng Tế
Nguyệt mà còn lấy đi cả một chút nhân tính còn sót lại trong Vũ Yến.

Thế nhưng, đứa con trai mà người phụ nữ đã hủy hoại tất cả đó sinh ra lại có thể sống trong ánh sáng, còn được mọi người tung hô ca tụng, có
thể dùng danh nghĩa chính phái, quang minh chính đại thảo phạt Ma giáo
báo thù cho mẹ, thậm chí còn có thể cùng với Diệp Thiển Thiển…

Còn mẹ của hắn, người cung nữ đó lúc chết thậm chí đến cả tên cũng không được lưu lại, bị chôn vùi trong bụi cát sa mạc.

Không ai còn nhớ, mối oán thù này trở nên nhỏ bé đến mức không đáng để nhắc đến.

Sao có thể không hận cơ chứ?

Thẩm Tri Ly im lặng nghe Vũ Liên nói, nhất thời không biết nói gì, chỉ hắt xì một cái thật mạnh.

Hồi lâu nàng ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Liên: “Thế thì có liên quan gì
đến ta, cho dù ta có đồng cảm với cảnh ngộ của ngươi, nhưng chuyện của
ngươi không phải do ta hay Thập Nhị Dạ công tử gây nên… Còn nữa, ngươi
kể cho ta nghe nhiều như thế, không sợ ta sẽ đi nói với người khác sao,
hay là…”.

Vũ Liên cười nhẹ, ngón tay búng ra một chút bột óng ánh.

Không kịp đề phòng, Thẩm Tri Ly bị chất bột tấn công, trong chốc lát
cơn buồn ngủ không tài nào kiềm chế được ập đến, sức lực Thẩm Tri Ly yếu ớt đến mức muốn giữ cho mí mắt không sụp xuống mà cũng không được.

Cánh tay sũng nước ôm lấy nàng, đi ra khỏi gian nhà.

Âm thanh cuối cùng văng vẳng bên tai Thẩm Tri Ly hình như là từ một nơi rất xa.

“Bột hoa hoàng vi trong viện của cô trộn với nước cốt của một loại cỏ cực độ chỉ có ở vùng sa mạc này, sẽ từ từ làm giảm trí nhớ của con
người cho đến khi mất trí nhớ hoàn toàn…”

“Vì sao lại tìm cô, vì cô là người mà Tô Trầm Triệt yêu, ta muốn hắn cũng phải một lần nếm mùi cầu mà không được…”

“Ngủ ngon đi, ngủ một giấc tỉnh dậy cô sẽ quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay…”

Cánh tay hơi nhấc lên rũ xuống, Thẩm Tri Ly hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.

Tia nắng mặt trời rọi thẳng vào mặt, nàng cảm thấy hơi chói mắt.

Thẩm Tri Ly lấy tay che mắt lại mới ngồi dậy, cách không xa, một
người đàn ông đang ngồi trước hương án, nửa thân trên hơi chúi về phía
trước, hai ngón tay thon dài hệt như một bức điêu khắc tuyệt mỹ của tạo
hóa nho nhã lật giở y thư, cử chỉ vô cùng đẹp mắt.

Thấy Thẩm Tri Ly đã tỉnh dậy, người đàn ông đứng lên, giọng nói hiền
hòa: “Hi hi… may mà hơi lạnh còn chưa ngấm vào trong xương”.

Quan sát hắn từ xa, mắt Thẩm Tri Ly lóe lên tia khổ sở, còn chưa tỉnh hẳn, nàng nói bằng giọng bất mãn: “Vũ hộ pháp… hôm nay ngươi có thể
đừng nhắc đến chuyện Thập Nhị Dạ công tử và Diệp hộ pháp được không?”.

Vũ Liên hơi ngẩn ra, hỏi nàng: “Hôm nay là mùng mấy?”.

Thẩm Tri Ly không hiểu, lẩm nhẩm tính trong đầu: “Không phải mùng ba thì là mùng bốn”.

Vũ Liên ôn tồn nói: “… Không, hôm nay đã là mùng tám rồi”.

“Sao có thể!”, Thẩm Tri Ly kêu lên, “Rõ ràng hôm qua ta mới, í… tiểu hoàng điểu đâu?”.

Thẩm Tri Ly vừa dứt lời, tiểu hoàng điểu từ trong chăn của nàng thò
nửa đầu ra, Thẩm Tri Ly kinh ngạc nhấc chú chim đã béo lên không ít
trong lòng bàn tay: “… Mới tối qua không gặp mà mày đã béo như thế này
rồi!”.

“Ta cho ăn đấy”, Vũ Liên khẽ giọng nói.

Thẩm Tri Ly nhìn Vũ Liên bằng ánh mắt rất kỳ quái, rồi lại nhìn tiểu hoàng điểu, hồ nghi: “Ông định làm gì?”.

Vũ Liên: “Không làm gì cả, cô muốn gặp Thập Nhị Dạ công tử không?”.

“Thập Nhị Dạ công tử…”, Thẩm Tri Ly hơi kéo dài giọng, hình như là
đang suy nghĩ, nhưng sau đó chân mày nhíu rất chặt, “Vũ hộ pháp, ngươi
rốt cuộc là có ý gì, những chuyện ngươi nói với ta trước đó không phải
là để chia cắt ta và Thập Nhị Dạ công tử sao, vậy sao bây giờ lại…”.

Mắt Vũ Liên lóe lên tia lạnh lùng.

Nàng vẫn còn nhớ… Thế thì đành phải cố gắng làm phai nhòa đi mảng ký ức tốt đẹp đó của nàng, thay thế bằng căm hận.

***

“Thập Nhị Dạ công tử đang ở đâu?”

Đệ tử áo đen bị túm cổ áo nhấc lên, tứ chi quẫy đạp trong không
trung, giọng nói hoảng hốt: “Cái này… tiểu nhân thật sự không biết”.

Tay Hoa Cử Dạ đẩy lên cao, máu bạo ngược sôi lên trong lồng ngực,
thái độ của hắn bỗng chốc vô cùng nanh ác: “Không biết thì ngươi chết
đi…”.

“Thả hắn ra.”

Một viên đá nhỏ bắn thẳng về phía tay Hoa Cửu Dạ.

Hoa Cửu Dạ thu tay lại, đệ tử Ma giáo rớt bịch xuống đất, viên đá đó cũng hằn một lỗ sâu trên mặt tường.

Người có nội lực như thế… mà Hoa Cửu Dạ biết chỉ đếm chưa hết mười đầu ngón tay.

Nộ khí vẫn còn, Hoa Cửu Dạ quay ngoắt người lại, thân hình như điện
xẹt vút về hướng phát ra tiếng nói, tiếp đó vung quyền đấm thẳng vào mặt người mới đến.

Gương mặt bị đấm trúng nổi lên một mảng tím xanh.

Hoa Cửu Dạ lại giơ nắm đấm, nhưng lần này không trúng mục tiêu, ngược lại nắm đấm còn bị giữ chặt lấy.

Tô Trầm Triệt phun ra một ngụm máu, nở nụ cười: “Đủ rồi đấy”.

Hoa Cửu Dạ nhấc chân đạp tới: “Tri Ly đâu?”.

Tô Trầm Triệt nhẹ nhàng lách người né sang một bên.

Hoa Cửu Dạ cười gằn: “Ngươi không phải nói yêu muội ấy sao, muội ấy
hiện giờ ở đâu?! Diệp Thiển Thiển nói đã trả người cho ngươi rồi!… Ngươi giấu người ở đâu rồi hả? Ta đã nói rồi mà, ngoài ngươi ra còn có thể
khiến Tri Ly không nói tiếng nào đã rời khỏi Hồi Xuân cốc như thế! Tri
Ly nếu có bề gì, họ Tô kia, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!”, nói đến cuối
cùng giọng như được rít ra từ kẽ răng.

Tô Trầm Triệt trầm tư một cách bất thường một lát, rồi lập tức cười nhẹ: “Được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui