Công Tước

Hai ngày Công tước đại nhân gửi cho cô hai mẩu truyện cười, đều là những câu chuyện nhỏ rất ấu trĩ. Cung Ngũ có chút hoài nghi người gửi tin nhắn không phải là Công tước đại nhân mà là người khác

cầm điện thoại của Công tước đại nhân gửi tin nhắn cho cô. Nếu không phải hai ngày trước Yến Đại Bảo nói với cô Lý Tư Không đến Gaddles thay anh trai cô ấy đi tuần tra, cô nhất định sẽ nghi1ngờ chuyện này là do Lý Tư Không làm. Cô mím môi, nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn, sau đó soạn tin trả lời: [Anh Tiểu Bảo? Anh là anh Tiểu Bảo phải không? Công tước đại nhân trả lời lại rất nhanh: [Đúng vậy, anh chỉ muốn làm cho Tiểu Ngũ vui một chút.]

Cung Ngũ: “...”

Đúng là anh thật rồi, cô vò đầu, ánh mắt mơ màng.

Mới sáng trời đã đổ mưa nhỏ, Cung Ngôn Đình đang chơi cùng Bộ Tiểu Bát bên8ngoài. “Chào buổi sáng, chị!” Bộ Tiểu Bát hét gọi Cung Ngũ.

Cung Ngũ đi tới, rúc người trên ghế sofa: “Chào buổi sáng Tiểu Bát, anh Tư.” “Tiểu Ngũ tối hôm qua ngủ sớm thật” Cung Ngôn tình mỉm cười nói: “Lúc anh đến gõ cửa không nghe thấy động tĩnh gì, đèn cũng đã tắt rồi.” Cung Ngũ lập tức vỗ vào trán: “Em quên mất, em vẫn còn có chuyện muốn nói với anh Tư! Anh Tư, hôm qua rốt cuộc đã xảy2ra chuyện gì?”

Cung Ngôn Đình nghe cô nhắc đến chuyện này, anh ta liền nhíu mày, nói: “Tối hôm qua ba của Yến Đại Bảo bạn học của em...” Anh không hề muốn nhắc đến cái tên Yến Hồi, “Nói là qua hai ngày nữa sẽ tìm đến nhà của một bạn học khác gây phiền phức.” “Lam Anh?” Cung Ngũ hỏi.

Cung Ngôn Đình gật đầu, nói: “Hình như anh nghe thấy bọn họ nói dùng súng gì đó pháo gì đó, như vậy sẽ4xảy ra án mạng đấy.”

Nếu là người khác, anh ta cũng sẽ không tin lời bọn họ nói, nhưng người nói lại chính là Yến Hồi, không tin cũng phải tin. Ngón tay của anh chính là một minh chứng sống, ông ta chính là một kẻ táng tận lương tâm chuyện gì cũng có thể làm ra.

Cung Ngũ sững sờ, “Sao lúc đó mọi người không nói? Nếu nói lúc đó em còn có thể nói với Yến Đại Bảo một tiếng...”

Cung Ngôn tình liếc mắt, nói: “Đó là do Yến Đại Bảo đề nghị với ba cô ấy, nói thế nào đây?”

Cung Ngũ: “...”

Cô chặc lưỡi, lo lắng nói: “Tuy nói họ hàng thân thích của Lam Anh có chút quá đáng, nhưng tốt xấu gì họ cũng nuôi Lam Anh trưởng thành, không có công lao cũng có khổ lao. Nếu thật sự đánh bọn họ bị thương, tàn phế hay đánh chết, trong lòng Lam Anh nhất định sẽ không chấp nhận được!”.

Cung Ngôn Đình cảm thấy không biết nên làm thế nào: “Lúc đó anh cũng nghĩ như vậy, nhưng mà...”

Yến Hồi ở đó, anh ta thật sự rất sợ. Hơn nữa bên cạnh Yến Hồi còn có rất nhiều người, anh ta sợ lỡ anh ta nói nhiều một câu sẽ thu hút sự chú ý của Yến Hồi. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lời này nói quả chẳng sai chút nào.

Cung Ngũ chu môi, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thì xua tay, nói: “Bỏ đi, mỗi người đều có số mạng riêng, bản thân em còn không quản được chuyện của mình, đương nhiên cũng không quản được chuyện của người khác.”

Cung Ngôn Đình thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy có liên quan đến anh.”

Nghe Cung Ngôn Đình nói như vậy, Cung Ngũ cũng chặc lưỡi, “Nếu thật sự nói ra thì cũng có liên quan một chút đến em.”

Nếu không phải cô hò hét bảo muốn giới thiệu Lam Anh cho anh Tư, Yến Đại Bảo cũng không đến nỗi nhảy dựng lên, cô ấy không nhảy dựng lên, cũng không đến nỗi thu hút sự chú ý của ba cô ấy.

Cung Ngũ vỗ vai Cung Ngôn tình một cái, nói: “Anh Tư, thế này đi, mấy ngày này em sẽ gặp Yến Đại Bảo nhiều một chút. Ba cậu ấy muốn làm gì, Yến Đại Bảo nhất định sẽ nhảy dựng lên. Em đi theo Yến Đại Bảo, không phải em sẽ biết rõ sao? Đến lúc đó nếu thật sự có chuyện gì, ít ra em cũng có thể khuyên được Yến Đại Bảo, ít nhất thì sẽ không gây ra chuyện liên quan đến mạng người, có đúng không?”

Cung Ngôn tình lập tức có chút căng thẳng: “Tiểu Ngũ, vậy còn em thì sao?”

Cung Ngũ vỗ ngực, mạnh mẽ nói: “Anh Tư anh cứ yên tâm đi, em có lá bùa bảo vệ là Yến Đại Bảo. Đã nhiều năm như vậy rồi, Yến Đại Bảo rất hữu dụng. Cậu ấy có thể trơ mắt nhìn ba mình chặt ngón tay em sao? Hơn nữa, cô Triến còn rất thích em mà? Em có rất nhiều bảo bối hộ thân!”

“Tiểu Bát sẽ bảo vệ chị!” Bộ Tiểu Bát đột nhiên bị bỏ hét một câu.

Cung Ngũ mỉm cười: “Đúng vậy, Tiểu Bát cũng sẽ bảo vệ chị, vì vậy, chị sẽ không sợ đâu.”

Cung Ngôn Đình tuy đã không còn kích động nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Cung Ngũ đưa ra tuyệt chiêu sau cùng, “Còn một chuyện sau cùng rất quan trọng, anh của Yến Đại Bảo đang theo đuổi em, em không tin anh Phí muốn theo đuổi em mà lại để chủ Yến chặt ngón tay của em!”.

Nghe đến chuyện này, Cung Ngôn Đình mới triệt để bình tĩnh lại, “Đúng rồi nhỉ, anh suýt chút quên mất chuyện này!” Cung Ngũ hài lòng gật đầu: “Đúng vậy! Em còn chưa gật đầu đồng ý, nếu mà em gật đầu đồng ý, không phải sẽ đường đường chính chính trở thành người một nhà sao? Nên có thể nói, anh Tư anh không cần phải lo lắng, chuyện gì cũng có giải pháp cả, là la la...”

Nói xong, cô còn cười một tràng đắc ý. Vừa cười xong, điện thoại đột nhiên có tin nhắn đến, Cung Ngũ cầm lên xem, lập tức nhảy lên cao ba bậc: “Em phát tài rồi!”

Cung Ngôn Đình và Bộ Tiểu Bát đồng loạt ngẩng đầu, một lớn một nhỏ đứng dậy vây quanh Cung Ngũ nhìn vào điện thoại của cô: “Có chuyện gì thế?” “Chị, chị có bao bao rồi hả?” Bộ Tiểu Bát giơ tay giơ chân ra sức trèo lên sofa, nhìn vào điện thoại của Cung Ngủ “Em có tiền rồi! Là la lá la...” Cung Ngôn Đình thấy tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng của cô vừa nhận được bốn nghìn tệ: [Tiền thù lao.]

“Đây là tiền gì thế?” Cung Ngôn Đình hiếu kỳ, sợ nguồn gốc tiền của cô không rõ ràng.

Cung Ngũ đắc ý nhìn anh một cái, “Chú Út ức hiếp một người bạn cùng lớp của em, đi ra ngoài mua đồ đều bắt cậu ấy xách, có một lần chúng ta còn nhìn thấy, anh Tư còn nhớ không? Là lúc em và Lam Anh đi tìm anh, chúng ta đi mua đồ trong trung tâm thương mại đấy.” Cung Ngôn tình gật đầu: “Anh nhớ. Bạn học đó thế nào rồi?” Cung Ngũ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mỉm cười: “Tần Tiểu Ngư bán bao cao su làm phúc lợi cuối năm cho công ty của chú Út. Cậu ấy lấy ở nhà năm mươi vạn, chú Út thì mãi không chịu trả tiền, cậu ấy liền tìm đến em nhờ giúp đỡ và em đã nghĩ cách giúp cậu ấy. Sau đó bây giờ đã lấy lại được bốn mươi vạn, cậu ấy cho em bốn nghìn tiền phí cảm ơn, vẫn còn mười mấy vạn, nếu cậu ấy lấy lại được thì sẽ đưa em thêm một nghìn tệ.”

Cung Ngôn Đình: “Là vậy à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy.” Cô xoa xoa tay, rất hài lòng nói: “Tần Tiểu Ngư không tệ, nói lời giữ lấy lời, em quyết định sẽ biểu dương cậu ấy, nhân tiện bảo cậu ấy sau này nếu có khoản nợ nào không đòi được thì em sẽ giúp cậu ấy, chỉ cần cậu ấy trả phí cảm ơn cho em là được.”

Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tần Tiểu Ngư: [Tớ nhận được tiền rồi...]

Còn chưa gõ được hai chữ, tin nhắn của Tần Tiểu Ngư đã gửi đến: [Tiểu Ngũ, tớ vừa chuyển cho cậu bốn nghìn đấy, cậu đã nhận được chưa? Nhớ kiểm tra lại đấy!] Cung Ngũ lập tức nhiệt tình trả lời: [Cá Nhỏ, tớ nhận được rồi. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng lấy lại được tiền, cổ lên, sau này cậu sẽ trở thành nữ tỷ phú.]

Tần Tiểu Ngư: [Tên khốn khiếp Cung Cửu Dương còn thiếu tớ mười vạn nữa, đó chính là lợi nhuận của tớ, tốt xấu gì cũng phải gửi tiền về nhà trước, bọn họ nhận được tiền sẽ không truy tìm tớ nữa. Bây giờ tớ chỉ cần chuyên tâm đòi tiền anh ta là được. Đúng rồi Tiểu Ngũ, cậu xem nói chú Út cậu bảo giới thiệu khách hàng cho tớ là thật hay giả đây? Có phải lại lừa tớ nữa không! Tớ cảm thấy anh ta rất có khả năng sẽ lừa tớ vì muốn tớ tiếp tục nuôi gà cho anh ta.]

Cung Ngũ mím môi: [Cái này tớ không dám nói. Ngoài việc biết chú ấy rất vô sỉ thì những chuyện khác tới thật sự không rõ. Tóm lại, tớ khuyên cậu thế này, cậu muốn hợp tác với chú Út tớ thì cậu phải thông minh một chút, tớ cảm thấy đầu óc của cậu không phải là đối thủ của chú Út.]

Tần Tiểu Ngư thở dài: [Haiz, tớ biết rồi, nhưng ai lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền chứ! Dù sao thì bây giờ tìm khách hàng mới cũng phải tốn rất nhiều thời gian, nói không chừng còn không tìm được. Đúng rồi Tiểu Ngũ, cách mà cậu nói với tớ lúc trước cảm thấy tớ cảm thấy rất hữu dụng. Tuy rất vất vả nhưng tớ đến năm mươi bảy nhà thì có mười một nhà đồng ý lấy hàng bán thử. Tớ đã gửi hàng đến nơi rồi, hiện giờ tớ đang phân chia theo khu vực để chạy thị trường, cảm giác chào hàng tốt hơn so với lúc trước cứ nhắm vào những người chẳng có chút tầm nhìn.)

Cung Ngũ: [Tần Tiểu Ngư, cậu thật sự chạy thị trường à? Lợi hại, tớ cho cậu một like. Tớ còn nghĩ tớ nói cậu sẽ không chịu nghe, nế tình cậu lao động cần cù như vậy tớ quyết định sau này sẽ xem cậu như bạn. Đúng rồi, nếu tớ giới thiệu mối làm ăn cho cậu, cậu có chia phần cho tớ không?]

Tần Tiểu Ngư: [Nếu chỉ bán một hai cái, chẳng lời được bao nhiêu thì sẽ không chia được. Nếu cậu giới thiệu mối làm ăn lớn cho tớ, nhất tớ sẽ chia phần cho cậu. Cậu xem như vậy có được không?] Cung Ngũ: [Được chứ, hay là chúng ta chọn thời gian nào đó, cùng nhau nghiên cứu một chút nhỉ? Tần Tiểu Ngư trả lời rất nhanh: Được đấy, tớ không có ý kiến, cậu mời tớ uống trà sữa có được không? Cung Ngũ nổi giận: [Tại sao lại là tớ mới? Tớ giúp cậu giới thiệu mối làm ăn, không phải là cậu nên mời tới sao? Vốn dĩ cậu cũng cần nguồn khách hàng, tớ giúp cậu giới thiệu, cậu phải cảm ơn tớ chứ...]

Hai người nói qua nói lại cả nửa ngày trời chỉ vì một cốc trà sữa, sau cùng Tần Tiểu Ngư đã bại trận: Được rồi, vậy tớ sẽ mời cậu, khi nào thì cậu có thời gian?]

Cung Ngũ: [Tớ rảnh rỗi mà, ngày nào cũng có thời gian cả!] Tần Tiểu Ngư trả lời tin nhắn nhanh như bay:[Vậy thì bây giờ ra ngoài đi, người làm kinh doanh thì phải dứt khoát nhanh gọn! Tớ mời cậu uống trà sữa, cậu mời tớ ăn cơm, có được không?]

Cung Ngũ trừng mắt, tớ keo kiệt lắm đấy! Tần Tiểu Ngư cũng ôm điện thoại trừng mắt, Tiểu Ngũ cậu là đồ keo kiệt, tớ không tin không đòi được một bữa ăn!

Hai người trừng mắt nhìn vào điện thoại của mình, sau cùng Cung Ngũ nể tình ly trà sữa, cô đành thỏa hiệp: [Tớ muốn uống trà sữa của Đại Hỷ Nhạc, tớ mời cậu một bát mì sợi! Xuất phát:]

Tần Tiểu Ngư muốn hộc máu. Trà sữa Địa Hỷ Nhạc một ly mười tám tệ, mì sợi một bát chỉ có mười lăm tệ, tính như vậy cô ta đã bị lỗ ba tê rồi!

Hai người hẹn địa điểm, cùng nhau xuất phát.

Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy, lập tức chạy theo sau: “Tiểu Bát cũng muốn đi!”

Cung Ngũ xoay đầu lại, “Tiểu Bát, em đi rồi thì anh Tư phải làm sao? Anh Tư ở nhà có một mình, sẽ rất đáng thương!”

Cung Ngôn tình thuận thể gật đầu: “Haiz, Tiểu Bát không thích anh Tư, chỉ thích chị thôi, anh Tư thật đau lòng.” Bộ Tiểu Bát nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Cung Ngôn tình, nước mắt lưng tròng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Cung Ngũ vỗ vai cậu, “Tiểu Bát, ở nhà chơi với anh Tư đi, chị ra ngoài có chút việc, sẽ trở về nhanh thôi, có được không?”

Nghĩ đến Cung Ngôn Đình, Bộ Tiểu Bát cuối cùng cũng đồng ý. Cung Ngũ nhân cơ hội chạy đi thay quần áo, vui vẻ chạy ra ngoài, kiếm tiền kiếm tiền thôi, còn là chuyện làm ăn không cần vốn, lập tức kiếm được bốn nghìn, thật là vui mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui