Công Tước

Cô cảm thấy những gì Công tước đại nhân nói cứ như đang vui đùa để giết thời gian.

Ngày tháng buồn chán không có gì làm thì đánh bài đi.

Thời gian cũng sẽ trôi qua thôi, cứ xem như đang chơi một trò chơi.

Con người cũng có thể xem là trò chơi được sao? Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, lập tức nghĩ đến chuyện không nên nghĩ tới, giơ tay che miệng, trừng to mắt, có phải cô đã1nghĩ xấu rồi không?

Hơn nữa, anh Tiểu Bảo là người cao quý như vậy, dù có muốn chơi cũng không thể xem đó là món đồ chơi nhỉ?

Cô không kìm được mà run lẩy bẩy, vội vàng đẩy cửa xe đang mở một nửa ra: “Anh Tiểu Bảo, tôi phải về đây!” Công tước đại nhân buông cánh tay cô ra: “Ừ, Tiểu Ngũ có thể suy nghĩ lời anh nói được không?” Cung Ngũ ngập ngừng rồi nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.” Cô8trả lời khá qua loa, nhưng Công tước đại nhân không hỏi thêm nữa.

Bộ Tiểu Bát vừa tắm sạch sẽ xong, nghe thấy tiếng Cung Ngũ thì mặc một chiếc quần nhỏ hình Spider man chạy ra, giơ cánh tay nhỏ lên hét: “Chị!”

Cung Ngũ vội vàng bể cậu lên: “Sao mặc thế này mà chạy ra đây? Còn đi chân không nữa, mẹ đánh vào mông đấy!”

Bộ Tiểu Bát đạp chân lung tung: “Chị không dẫn Tiểu Bát đi chơi!” “Hôm nay chị2đi thi, không dẫn theo em được. Lần sau ra ngoài sẽ cho em đi cùng, có được không?” Cung Ngũ cười hì hì nói. Nhạc Mỹ Giảo đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Bộ Tiểu Bát một cái: “Vừa tắm xong nghe thấy tiếng con thì nó chạy ra đây. Chân phải rửa lại đấy.” Bộ Tiểu Bát lắc lắc chân nhỏ trong bồn tắm, cậu nhóc cười hì hì, sau đó được Nhạc Mỹ Giảo quấn khăn tắm bể trở ra, còn4diễn cảnh tình cảm thắm thiết với Cung Ngũ, giơ cánh tay nhỏ về phía Cung Ngũ: “Chị...” “Tiểu Bát mặc quần áo vào đi, trần như nhộng thể kia không xấu hổ à? Đã là đàn ông con trai rồi đấy!” Bộ Tiểu Bát ôm lấy cổ của Nhạc Mỹ Giảo, cơ thể trần trụi bị bà bế đi.

Cung Ngũ nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm, cô phải mau chóng đi ngủ thôi. Bộ Tiểu Bát tắm xong thì cũng bị Nhạc Mỹ Giảo bế đi ngủ. Cung Ngũ tắm xong thì nằm trên giường, mở to mắt nhìn nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh Công tước đại nhân nói những lời đó với cô.

Haiza, người gì thế, sao lời gì cũng dám nói ra?

Ở bên cạnh vui chơi, giết thời gian, sao anh có thể nói như vậy?

Người biết cô thì sẽ hiểu cô là một cô gái tốt, không biết thì sẽ cho rằng lương tâm của cô đã bị chó tha mất rồi.

Cô nằm nhoài trên giường, thở dài. Điện thoại reo lên hai tiếng “tít tít”, lại là mẩu tin nhắn truyện cười của Công tước đại nhân [Có một con rắn nhỏ hỏi ba nó: “Ba ơi, chúng ta có độc không?”

Ba nó không trả lời.

Qua một hồi sau lại hỏi: “Ba ơi chúng ta có độc không?” Ba nó hiếu kỳ hỏi: “Con hỏi cái này để làm gì?” Con rắn nhỏ trả lời: “Lúc nãy con không cẩn thận cắn trúng lưỡi rồi.”] Cung Ngũ trợn mắt, cô chẳng cảm thấy buồn cười chút nào.

Thuận tay kéo xuống dưới, cô thấy một loạt tin nhắn Dung Trần gửi cho mình.

Không phải là bạn trai nữa, cũng không cần phải theo đuổi nữa, Cung Ngũ cũng chả thèm nhìn tới. Cô để điện thoại xuống, sau đó lại cầm lên liếc một cái, Dung Trần khóc lóc kể chuyện thảm thương mà anh ta gặp phải, nói người làm vườn chẳng nhẹ nhàng chút nào, mỗi lần nhìn thấy anh ta cứ như nhìn thấy kẻ thù. Ngày nào anh ta cũng phải gánh phân, người làm vườn thì ngày ngày nghiên cứu xem hoa của ông ta khi nào mới nở, hành hạ anh ta mệt mỏi.

Cung Ngũ trả lời: [Đáng đời!] Dung Trần lập tức trả lời: [Phòng đối diện, tôi sắp khóc chết rồi! Cô mau trở về đi, trở về cứu tôi! Đừng nói là cá khô, đến cả đuôi cá tôi cũng chẳng nhìn thấy!]

Cung Ngủ không trả lời, bỏ điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.

Khoảng thời gian tiếp theo đa phần là quá trình cô và Yến Đại Bảo học môn thứ ba. Hai cô gái vốn bị huấn luyện viên cả trường chán ghét lại hoàn thành môn thứ ba với thành tích hoàn hảo. Hai ngày sau đó lại thuận lợi hoàn thành môn thứ tư, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất của hai cô trong mùa hè này.

Đương nhiên, trong thời gian này sự tồn tại của Bộ Tiểu Bát khiến huấn luyện viên cũng biết, ngoài Bộ Tiểu Bát, còn có một Công tước đại nhân giống như vương tử liên tục xuất hiện xung quanh. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ở bên kia học lái xe, còn anh thì dẫn Bộ Tiểu Bát đứng ở một điểm cố định, đợi hai người học xong thì lại đón các cô đi ăn.

Chuyện này đã trở thành một thói quen. Ngày thi xong tất cả các môn, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cười ầm ĩ: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi!” Bộ Tiểu Bát lắc lư đôi chân ngắn nhỏ, ngồi trên chân Công tước đại nhân, nhìn chị Tiểu Ngũ và chị Đại Bảo đang đắc ý, nói: “Tiểu Bát cũng học lái xe!”

Cung Ngũ: “Xe của em không cần bằng lái xe của chị thì mới cần bằng lái, không giống nhau.”

Bộ Tiểu Bát bĩu đôi môi nhỏ, không vui, “Tiểu Bát cũng biết lái!”

Công tước đại nhân mỉm cười vỗ vỗ cậu: “Tiểu Bát của chúng ta biết là được rồi, đừng để các chị biết, Tiểu Bát phải khiêm tốn.”

Bộ Tiếu Bát vội vàng giơ bàn tay nhỏ ra che miệng lại, “Phải khiêm tốn, không được nói.”

Sau khi không còn niềm vui đi học lái xe, Yến Đại Bảo buồn chán hai ngày thì cuối cùng cũng gọi điện cho Cung Ngũ, nói phải đến nhà Lam Anh.

Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, chú Yến sẽ không muốn đi cùng cậu thật chứ?”

Yến Đại Bảo bĩu môi: “Mami không cho ba làm chuyện xấu thì phải làm sao?”

Cung Ngũ: “Chú Yên nếu không phải cầm súng thì là bazooka gì đó, có thể mang đi hù dọa người khác, dù sao thì đó cũng là chuyện tốt, không phải là chuyện xấu. Yến Đại Bảo cậu suy nghĩ xem, chuyện đại sự cả đời của Lam Anh, nhiều người như vậy mà không thể làm chủ, có phải rất quá đáng rồi không?”

Tâm trạng Cung Ngũ rất mâu thuẫn, có cảm giác hi vọng Yến Đại Bảo và Yến Hồi thật sự tìm tới dạy cho họ hàng của Lam Anh một trận, nhưng lại sợ hai cha con nhà đó lại giáo huấn ra tai họa, lỡ làm người ta thật sự bị thương thì sẽ biến thành có ý tốt mà làm hỏng chuyện.

Yến Đại Bảo hiểm khi thấy Cung Ngũ lo sợ, vừa nghe cô nói làm chuyện tốt gì đó thì lập tức nhảy lên nói: “Đúng vậy, rõ ràng là đang làm chuyện tốt mà!”

Cô vội cúp máy, chạy đi tìm Yến Hồi: “Ba ơi!”

Yến Hồi khoanh tay, xị mặt tức giận, nhìn thấy Yến Đại Bảo đến, vội vàng giơ tay cào cào đầu tóc rối bù, không muốn hình tượng quang vinh vĩ đại bị sụp đổ trước mặt con gái, “Yến Đại Bảo!” “Ba, Tiểu Ngũ nói rồi, chúng ta đến giúp Lam Anh là làm chuyện tốt, không phải làm chuyện xấu.” Yến Hồi lập tức nhảy lên: “Ba đã nói rồi mà! Vẫn là con bé xấu xí kia hiểu chuyện!”

Ông ta cùng Yến Đại Bảo chạy ra cửa, nhìn xung quanh, lấy một cây súng bazooka từ trong bình hoa to ra, chạy biến đi luôn.

Triển Tiểu Liên nghe thấy ngoài phòng khách ồn ào lộn xộn, lúc bà bước ra thì không nhìn thấy ai, hỏi cô giúp việc: “Đại Bảo và ba nó đâu?”

“Hình như vừa nói làm chuyện xấu gì đó, sau đó ra ngoài rồi.” “Làm chuyện xấu?” Triển Tiểu Liên trừng mắt, “Hai cha con bọn họ cùng đi làm chuyện xấu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui