Lúc cái tên xui xẻo này bị Công tước đại nhân bắt đi, Cung Ngũ và Dung Trần đang dọn dẹp vườn hoa cho người làm vườn.
Vốn dĩ Dung Trần muốn bảo Cung Ngũ gánh phân giúp anh ta, Cung Ngũ đạp cho anh ta một cái: “Đừng có mơ! Tôi nhổ cỏ giúp anh đã là quá lắm rồi, còn muốn cái gì nữa?”
Dung Trần không1còn cách nào khác, chỉ có thể ảo não đi gánh phân, sau khi trở về thấy Cung Ngũ đang đứng ở bên cạnh vườn hoa, cười híp mắt nói chuyện với ông làm vườn.
Rất kỳ lạ, ông làm vườn cười tươi như hoa, hoàn toàn đối lập với gương mặt câu có lúc đối diện với anh ta. Dung Trần nghiến răng nghiến lợi: “Bất công!8Quá bất công!”
Cung Ngũ trợn mắt, vừa che mũi, vừa nói: “Anh đi gánh phân đi, đừng có làm loạn. Phiền phức! Bởi vì anh như vậy cho nên ông làm vườn mới không thích anh, hừ!”
Dung Trần: “...”
Cung Ngũ bên kia đã cười híp mắt dỗ ông làm vườn đi lấy cá khô ông ấy giấu đi ra ngâm, “Buổi trưa làm cá nướng Tiểu Ngũ2thích ăn nhất!”
Dung Trần kinh ngạc, tại sao đãi ngộ khác lại khác biệt lớn như vậy?
Cung Ngũ dùng khóe mắt liếc anh ta, sau đó cầm kéo lên, nói với ông làm vườn: “Ông làm vườn, cháu cắt sửa cành hoa cho ông nhé, cháu giỏi việc này nhất.”
Hình tượng của Dung Trần ở trước mặt người ngoài đã tan thành mây khói sau hơn một4tháng gánh phân. Anh ta có tỏ ra đẹp trai thế nào, trên người cũng vẫn mang tai tiếng gánh phân, lại còn là phân hằng ngày thầy trò toàn trường bài tiết ra. Nữ sinh có yêu trai đẹp sùng bái minh tinh thể nào nhìn thấy Dung Trần cũng đi đường vòng.
Vì thế, Dung Trần suýt nữa khóc đứt từng đoạn ruột.
Buổi trưa, quả nhiên ông làm vườn nướng cá cho Cung Ngũ, Dung Trần ảo não trở về ký túc xá tắm. Tắm xong, anh ta liền chạy đến ăn chực, dưới sự cầu xin của Cung Ngũ mới khiến ông làm vườn đồng ý cho anh ta chút cá nướng nhỏ xíu. Ngồi vào bàn ăn, ông làm vườn tức giận nói với Cung Ngũ: “Tên nhóc này không phải đứa bé ngoan, cháu xem xem nó đã làm chuyện gì rồi đi. Không biết nó tìm được kéo ở đâu, cắt hết nụ của cây hoa sống vất vả trồng ra. Còn ra cái gì nữa? Hả?! Cháu nói xem, còn ra cái gì nữa?”
Cung Ngũ siết tay, lòng đầy căm phẫn nhìn Dung Trần đang ngồi xổm cầm đầu cá đuôi cá gặm, nói: “Đúng chẳng ra sao! Quá đáng quá rồi! Phòng đối diện, anh làm như vậy là không đúng rồi. Đó là tâm huyết nhiều năm của ông làm vườn, phải mất bao lâu mới có thể nở hoa lại chứ?”
Dung Trần hít mũi, dùng khóe mắt liếc cô một cái, cũng không nói chuyện, không có gì mà nói cả, nếu như mắng anh ta mấy câu rồi cho anh ta ăn cá, anh ta tình nguyện cho bọn họ mắng. “Như nó còn minh tinh thần tượng cái gì? Hừ!” Ông làm vườn hừ mạnh một tiếng, “Minh tinh thần tượng như nó, không phải sẽ làm hư những đứa bé khác à? Như vậy còn ra thể thống gì, đây là tấm gương gì hả?”
Cung Ngũ gật đầu phụ họa, cầm con cá lớn ăn, nói: “Ông làm vườn ông nói đúng, anh ta như vậy thật sự không đúng. Dung Trần, anh còn không xin lỗi đi, vẫn còn mải ăn à, chỉ biết ăn thôi!” Dung Trần ngẩng đầu lên, nói: “Cô không biết ăn thì cho tôi con cá to của cô đi!”
“Dựa vào cái gì chứ?” Cung Ngũ trừng anh ta: “Đây là cá ông làm vườn nướng cho tôi, anh được hưởng sai của tôi, có mà ăn đã không tệ rồi, còn muốn thế nào nữa? Hừ!”
Dung Trần suýt nữa hộc máu, “Tôi phải ăn cá nhỏ à? Không công bằng!” “Muốn công bằng à? Tìm Quốc vương đi!” Cung Ngũ cầm cá, thong thả ung dung gặm. Ông làm vườn cười híp mắt nhìn cô, rất hài lòng với việc Cung Ngũ đứng chung một chiến tuyến với mình. Dung Trần mím môi, căm hận: “Phòng đối diện, không ngờ cô lại là người như vậy! Tôi đau lòng quá, bây giờ tôi đã tin lời Tư Đồ rồi, cô chính là người vô tình...” Cung Ngũ đi qua đạp anh ta một cái, “Anh đừng có ăn nói linh tinh, cẩn thận tôi không khách khí với anh đâu!”.