Công Tước

Lúc Cung Ngũ đang do dự, Dung Trần đã lén lút kéo ống tay áo cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô:, Phòng đối diện, phòng đối diện đừng để ý đến anh ta... Tôi cảm1thấy anh ta không có ý tốt gì cả...”

Đây là nói xấu người ta. Cung Ngũ cảm thấy người nói xấu người khác cực kỳ hèn hạ, “Anh Tiểu Bảo còn liên lạc với đại sứ quán giúp8anh, giải quyết vấn đề chỗ ở tối nay và sau này cho anh, anh không cảm kích người ta thì thôi, lại còn nói xấu người ta, con người anh đúng là quá tệ!”

Bị cô nói cho2một tràng, con người của Dung Trần suýt nữa lồi ra ngoài, “Phòng đối diện, cô nói như vậy là không đúng rồi! Tôi tôi... tôi thật sự là vì muốn tốt cho cô!”

Công tước đại nhân ở4bên cạnh nhướng mày lên, “Ý tốt của cậu Dung chính là muốn trai đơn gái chiếc ở chung một phòng với Tiểu Ngũ, không quan tâm đến hình tượng của bản thân còn muốn kéo Tiểu Ngũ xuống nước? Khiển Tiểu Ngũ bị những fans hâm mộ điên cuồng đó của cậu công kích sao? Tôi thật sự không nhìn ra ý tốt của cậu Dung rốt cuộc là như thế nào đấy.”

Đây chính là đang xuyên tạc sự thật, coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú. Dung Trần hít sâu: “Ngài Edward, tôi và Tiểu Ngũ dù sao cũng ở đối diện nhau, là tình bạn trong sáng, có nói thế nào đi nữa cũng tốt hơn là ngài Edward đón Tiểu Ngũ về đúng không? Ngài Edward là bạn trai cũ của Tiểu Ngũ, lời này truyền ra ngoài, người ta sẽ đánh giá Tiếu Ngũ như thế nào? Còn cảm thấy Tiểu Ngũ mặt dày mày dạn bám lấy anh nữa!”

Cung Ngũ vừa nghe thấy thể lập tức tỉnh táo lại, từ chối Công tước đại nhân ngay, “Anh Tiểu Bảo, tôi không bám lấy anh đâu.”

Công tước đại nhân cười híp mắt nói: “Đương nhiên, anh biết, là anh bám lấy Tiểu Ngũ, nói như vậy được rồi chứ? Thân phận chủ yếu bây giờ của anh là người giới thiệu của Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ từ Thanh Thành đến đây, anh là người giới thiệu của em, Tiểu Ngũ không quen người nào khác ở Gaddles có thể đón Tiểu Ngũ về. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, anh không cảm thấy sẽ có ai nói lời quá đáng như vậy.” Anh nhìn về phía Cung Ngũ, “Chẳng qua chỉ là mấy ngày thôi, Tiểu Ngũ cũng không thể vì quan hệ với anh mà để mình không có chỗ nào ở được đúng không? Cho dù là người cuối cùng còn sót lại được thu xếp chỗ ở, chỉ sợ cũng không thể giải quyết trong chốc lát được. Em xem vẫn còn nhiều người như vậy, có đúng không?”

Dung Trần liều mạng dùng ngón tay chọc Cung Ngũ, “Phòng đối diện... phòng đối diện... nghĩ kỹ! Nghĩ kỹ...” Cung Ngũ quay đầu nhìn anh ta một cái, “Anh kích động như vậy làm gì? Tôi còn chưa nói gì mà.” “Tôi đây không phải là sợ cô bị xoắn não chạy theo anh ta sao?” Dung Trần nói rồi, còn liếc Công tước đại nhân một cái.

Công tước đại nhân vẫn cười, đứng ở bên cạnh yên tĩnh nhìn hai người bọn họ nói chuyện, vô cùng kiên nhẫn.

Cung Ngũ bĩu môi: “Tôi cũng không có chỗ nào khác để đi!”

Nếu như cô đến đại sứ quán, khẳng định không thể nào có đãi ngộ như Dung Trần, có lẽ chỉ có thể cung cấp chút giúp đỡ tạm thời, kết quả cuối cùng vẫn phải giao cho trường học. Dù sao bây giờ cô vẫn là học sinh trong trường, có người phụ trách, khác với thân phận của Dung Trần, đãi ngộ đương nhiên cũng khác nhau. Nếu như ở khách sạn, bên cạnh chính là cung điện, khách sạn xung quanh đây đều nhắm vào lãnh đạo cấp bậc quốc gia, giá cả chắc chắn có thể quật ngã cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tâm tình Cung Ngũ có chút phiền muộn. Thật ra lúc Công tước đại nhân vừa xuất hiện, cô đã quyết định đi rồi, vừa tiết kiệm lại an toàn, đây là hai điểm mà những nơi khác không có. Ngoài ra, Công tước đại nhân là người giới thiệu của cô, cho dù được Công tước đại nhân đón đi cũng hợp lý. Nhưng mà trong lòng cô có chút kiêu ngạo, luôn cảm thấy nếu như mình đi, chút kiêu ngạo trong lòng cô sẽ lập tức bị giảm đi.

Cho nên lúc Dung Trần nhảy dựng lên ở bên cạnh, thật ra Cung Ngũ vẫn rất vui vẻ, dù sao đây cũng tính là có một bậc thềm nhỏ để cô lưỡng lự một chút. Tất cả tiền trên người cô đều là tiền mặt, còn có cả hộ chiếu và thẻ ngân hàng, bên trong có chút tiền, nhưng tuyệt đối không đủ cho cô ở khách sạn lâu. Sau khi Dung Trần năm lần bảy lượt ngăn cản, người của đại sứ quán cũng vội vàng đến đây, đón Dung Trần đi.

Dung Trần vừa thấy thể lập tức cuống lên: “Phòng đối diện, cô cùng tôi đến đại sứ quán đi, chúng ta ở cùng nhau, nếu không tôi sẽ thương lượng với người ta, chia cho cô một căn phòng...”

Công tước đại nhân chưa mở miệng, người của đại sứ quán đã nói: “Xin lỗi anh Dung, e rằng không được. Đại sứ quán vốn không có phòng trống cho anh ở, chúng tôi cũng phải sắp xếp chỗ ở bên ngoài. Nếu như vị tiểu thư này muốn đi cũng được, nhưng mà sợ là vị tiểu thư này phải tự trả tiền thuê phòng...”

Cung Ngũ lập tức xua tay: “Ôi chao, tôi không nói muốn đi mà, ha ha ha ha, tôi vẫn chưa muốn đi. Dung Trần bye bye, nghỉ ngơi sớm đi nha, ha ha ha ha...” Dung Trần hộc máu: “Tiền thuê đất chết cô chắc? Tôi trả giúp cô còn không được à?” Cung Ngũ nhìn anh ta, quan sát từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh mang tiền ra ngoài rồi à?” Dung Trần nghẹn họng, lắc đầu: “Không.”

“Vậy anh mang thẻ không?” Cung Ngũ lại hỏi.

Anh ta lại lắc đầu, Cung Ngũ nhún vai: “Lúc anh ra ngoài không mang cái gì cả, anh trả tiền giúp tôi thế nào?”

Cung Ngũ đeo ba lô, rất hài lòng đối với chuyện lúc mình ra ngoài vẫn còn kịp mang tiền của mình ra. Cô vẫy tay với Dung Trần: “Bye bye! Anh nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi học nữa.”

“Vậy cô thì sao?” Cung Ngũ trả lời: “Tôi xem thêm chút nữa, vẫn chưa chắc chắn.”

Vẻ mặt Dung Trần xoắn xuýt, cuối cùng nói: “Phòng đối diện, cái đó... nếu như cô có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi!” Anh ta cảm thấy nói chuyện trước mặt Công tước đại nhân nham hiểm này thì anh chắc chắn có cách phá hỏng, lén nói chuyện với Cung Ngũ vẫn tốt hơn. Anh ta nhìn Công tước đại nhân một cái, chọc lên tay Cung Ngũ, “Có tin gì thì liên lạc!”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừm.” Cô vẫy tay với anh ta.

Dung Trần lề mề một lúc lâu mới cùng người của đại sứ quán phái đến rời đi, trước khi đi còn liên tục nhắc nhở Cung Ngũ: “Tốt nhất là đá ngài Edward đi, quay lại tôi sẽ đón cô.”

Cung Ngũ trợn mắt, “Bye bye.” Bản thân anh ta còn không dám đảm bảo, đón làm sao nổi. Đợi Dung Trần lắm mồm đi rồi, Cung Ngũ mới quay đầu nhìn về phía Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, thật ra tôi cũng cảm thấy Dung Trần nói đúng, tôi không tiện đến đó cho lắm.”

Cô nghiêm mặt, nghiêm túc nói.

Công tước đại nhân cười: “Nếu như Tiểu Ngũ cảm thấy chỗ anh không tiện, hay là Tiểu Ngũ gọi điện thoại cho cô Nhạc, được sự đồng ý của cô Nhạc có phải là tốt hơn không? Dù sao trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, để cô Nhạc biết càng thỏa đáng hơn.”

Nói rồi anh lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Nhạc Mỹ Giảo.

Cung Ngũ trợn mắt, còn chưa kịp ngăn cản, thầy giáo phụ trách thu xếp cho học sinh đã mở miệng: “Đúng thể, chuyện quan trọng như vậy thật sự phải nói với phụ huynh của Ngũ tiểu thư một tiếng. Đây không phải là lỗi của học sinh, còn nguyên nhân thì vẫn đang điều tra, chúng tôi nhất định sẽ tra được, xin ngài Edward và Ngũ tiểu thư yên tâm.”

Cung Ngũ cười theo, sau đó nghe thấy Công tước đại nhân mở miệng: “Chào buổi tối, cô Nhạc.”

Anh ngước mắt lên nhìn Cung Ngũ, trên mặt đầy ý cười, giọng nói thấp hơn vừa rồi mấy đề-xi-ben, rõ ràng là đang cố hết sức thể hiện sự tao nhã lịch sự của mình với Nhạc Mỹ Giảo.

Cung Ngũ nhìn sang bên cạnh lắng nghe, thấy Công tước đại nhân nói chuyện dịu dàng cung kính lại lễ phép với Nhạc Mỹ Giảo, đến giọng nói cũng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn.

“... Vâng cô Nhạc, Tiểu Ngũ bình yên vô sự, học sinh ở trường học đều bình yên vô sự, may mà phát hiện sớm, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nối. Không ai bị sao, chỉ là có một phần tài sản của học sinh e rằng bị tổn thất, Tiểu Ngũ ạ? Lúc ra ngoài Tiểu Ngũ đã đem theo giấy tờ chứng nhận và tiền... Đúng thế, cháu cũng cảm thấy Tiểu Ngũ rất thông minh...”

Thật ra lúc Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy Công tước đại nhân nói Cung Ngũ mang tiền và giấy tờ chứng nhận ra ngoài, bà hổn hển nói cô chính là một người hám tiền, nói trắng ra là nghĩ lại mà sợ, sợ cô bởi vì tham chút tiền nhỏ kia mà người lại xảy ra chuyện gì. Kết quả công tước đại nhân tự động phiên dịch thành “Tiểu Ngũ rất thông minh”.

Chuyện này làm cho Nhạc Mỹ Giảo nhất thời cũng không biết nói cái gì, “Người không sao thì tốt, vậy có phải vẫn phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho học sinh không? Ngày mai còn có thể đi học không? Chuyện lớn như vậy, nếu khắp nơi đều là khói dày, sợ rằng không thể ở được nhỉ?”

“Trường học thành lập nhiều năm nay, đây mới là lần thứ ba xảy ra hỏa hoạn. Bởi vì số lượng học sinh nội trú những năm qua cũng không nhiều, cho nên ký túc xá không có dư, vì vậy hôm nay xảy ra chuyện, ký túc xá của trường học rất thiếu thốn, rất nhiều học sinh đêm khuya chạy trốn vội vàng, nên trường học ưu tiên sắp xếp cho những cô gái quần áo không chỉnh tề. Tiểu Ngũ...” Anh nói rồi nhìn Tiểu Ngũ một cái, từ trên xuống dưới rất chỉnh tề, ngay cả tóc cũng thắt bím đuôi ngựa gọn gàng, “Tiểu Ngũ rất biết bảo vệ mình, cho nên chuyện sắp xếp ký túc xá, trường học sẽ sắp xếp cho Tiểu Ngũ sau.”

Nhạc Mỹ Giảo lập tức có chút căng thẳng, “Vậy bây giờ Tiểu Ngũ không có chỗ ở?” Công tước đại nhân cười nói: “Sao lại không được ạ? Cháu nhận được thông báo của trường học, đã chạy đến trường tìm được Tiểu Ngũ rồi. Cháu muốn đón Tiểu Ngũ đến phủ Công tước ở tạm mấy ngày, Tiểu Ngũ lo lắng cô Nhạc không đồng ý, cho nên cháu đặc biệt gọi điện thoại cho cô Nhạc, hy vọng được cô Nhạc đồng ý.” Nhạc Mỹ Giảo vừa nghe thấy thế, nói luôn: “Vậy đương nhiên là tốt rồi! Nếu không một cô gái nửa đêm nửa hôm đi đâu ở? Trường học không đủ ký túc xá, nó chỉ có thể ở bên ngoài đời thôi đúng không?” Trong lòng bà vừa oán hận trường học hoàng gia quý tộc cái gì, vừa vui mừng còn có một cậu Phí ở đó, quả nhiên có người quen thì làm gì cũng dễ, “Cậu Phí, cậu đưa điện thoại cho Tiểu Ngũ, bảo nó nghe điện thoại.”

“Vâng cô Nhạc.” Công tước đại nhân đưa điện thoại đến trước mặt Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, điện thoại của cô Nhạc, cô bảo em nghe máy.”

Cung Ngũ nhìn điện thoại một cái, giơ tay nhận lấy, vừa nãy cô đã nghe thấy cả rồi, có lẽ mẹ cô đã bị Công tước đại nhân tẩy não thành công, “Alo? Mẹ!”

“Tiểu Ngũ! Con có bị thương không? Không sao chứ?” Nhạc Mỹ Giảo vừa nghe thấy tiếng Cung Ngũ đã vội vàng truy hỏi: “Cái đứa nhỏ này sao con không nói với mẹ một tiếng hả? Nếu không phải cậu Phí nói, không phải là mẹ sẽ không biết gì hết à? Con có não không đấy hả? Chạy thoát thân ra ngoài mới là quan trọng, con còn cầm tiền cái gì? Con bị ngu hả?”

Cung Ngũ trợn mắt: “Con đây không phải là bình yên vô sự sao? Còn mắng con nữa, con đã không sao rồi, tiền của con khó khăn lắm con mới tích cóp được, dựa vào cái gì không cầm? Nếu như con mất giấy tờ tùy thân, ngộ nhỡ người ta không biết con là ai, con không có chứng cứ thì làm thế nào? Con cũng là chuẩn bị trước cho mình còn gì.”

Nhạc Mỹ Giảo im lặng một lúc mới nói: “Những thứ này đều có thể làm lại sau, sinh ra đại sứ quán để làm gì? Không phải là vì có người của chúng ta gặp phải phiền phức ở bên ngoài, có một nơi có thể cung cấp trợ giúp sao? Ngốc, sau này con phải nhớ lấy cho mẹ, nhớ thật kỹ vào, lúc nào cũng phải coi trọng mạng sống của mình hàng đầu. Trong nước và nước ngoài đều như nhau, mạng của người khác con không quản được, tài sản mẹ sẽ cho lại con, con phải giữ lấy cái mạng, nghe thấy chưa hả?”

Cung Ngũ cười: “Mẹ, vậy hay là ngày mai mẹ cho con ít tiền đi?” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt: “Con còn không biết xấu hổ xin tiền à? Có phải con cầm hết tiền mừng tuổi của Tiểu Bát rồi không? Con có biết mất mặt không hả? Tiền mừng tuổi của em trai con con cũng lấy...”

Cung Ngũ trợn mắt: “Đó là Tiểu Bát cho con, em cho con, sao con lại không lấy? Em có nhiều họ hàng cho em tiền mừng tuổi như vậy, con thì chỉ có mình Tiểu Bát cho thôi, mẹ còn nói con...” Rõ ràng là lời nói vô lại, lại bị cô nói thành lẽ thẳng khí hùng, Nhạc Mỹ Giảo cũng không biết nói cái gì mới được nữa.

“Không luyên thuyên với con nữa. Vừa rồi cậu Phí đã nói tình hình cho mẹ biết rồi, khó có được người có lòng như cậu ấy, mẹ đồng ý cho con qua đó ở mấy hôm. Nhớ là đến nhà người ta phải khách sáo một chút, đừng có giống như ở nhà mình, nói chuyện lễ phép chút, đừng để cho người ta cười cho...” Giống như tất cả các bà mẹ trên đời này, Nhạc Mỹ Giảo hy vọng ở bất cứ lúc nào con gái mình cũng có thể biểu hiện hoàn mỹ, không để cho người ta chỉ ra chỗ nào thất lễ.

Cung Ngũ trợn mắt: “Con biết rồi! Con lại chẳng ở bao lâu, đợi ký túc xá của trường khôi phục là con sẽ dọn về ngay, mẹ yên tâm đi!”

Công tước đại nhân ngước mắt nhìn cô, yên tĩnh đợi ở bên cạnh.

Nhạc Mỹ Giảo lại dặn dò một chút, cuối cùng hai mẹ con mới kết thúc cuộc nói chuyện, Cung Ngũ trả điện thoại lại cho Công tước đại nhân, “Mẹ tôi nói vẫn muốn nói với anh mấy câu.”

Công tước đại nhân nhận lấy: “Cô Nhạc.”

“Cậu Phí, thật sự là phiền cậu phải lo lắng rồi. Nếu như Tiểu Ngũ có chỗ nào không đúng, mong cậu bỏ quá cho. Tính nó rất hay tò mò, tổng thể mà nói thì vẫn rất hiểu chuyện.” Nhạc Mỹ Giảo nói lời dễ nghe, chỉ sợ đến lúc đó Cung Ngũ lại gây ra chuyện gì.

“Cô Nhạc yên tâm, cháu hiểu Tiểu Ngũ, cháu tin cô Nhạc càng hiểu Tiểu Ngũ hơn cháu, cho nên cô không cần lo lắng, cháu sẽ thu xếp chuyện bên này.” Giọng Công tước đại nhân vẫn bình tĩnh và cung kính như mọi khi, mang theo sự dịu dàng làm yên lòng người.

Cúp điện thoại, Công tước đại nhân nhìn về phía Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta đi về thôi.” Cung Ngũ im lặng một lát, sau đó cô gật đầu, nói: “Vâng, vậy làm phiền anh Tiểu Bảo rồi.”

Thầy giáo rất hài lòng vì lại tiễn được hai học sinh đi, còn là hai học sinh đặc biệt. Một người là vị hôn thê trước đây của ngài Edward, một người là dùng danh nghĩa đại sứ giao lưu qua đây giao lưu. Nếu như sắp xếp chỗ nghỉ cho bọn họ, bọn họ một nam một nữ còn phải tách ra hai ký túc xá. Nếu như không sắp xếp, người ta là thân phận đặc biệt, không giống những người khác có người thân ở Gaddles, kết quả ngài Edward chính là cứu tinh, giải quyết luôn được cả hai người.

Nhiệt tình tiên Công tước đại nhân và Cung Ngũ đi, thầy giáo lại đi gọi phụ huynh của những học sinh khác đến.

Cung Ngũ đeo một cái ba lô bên trong nhét hai cái ổng tiết kiệm đầy tiền, toàn là tiền xu, rất nặng. Đi được hai bước, Công tước đại nhân đột nhiên giơ tay ra, xách cái ba lô của cô lên, “Anh cầm giúp Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ vội vàng nói: “Không cần không cần.” Công tước đại nhân cười nói: “Anh giàu hơn Tiểu Ngũ, cho nên anh sẽ không lấy của Tiểu Ngũ đâu.”

Cung Ngũ: “...”

Cô yên lặng tháo ba lô xuống, Công tước đại nhân cầm lấy.

Công tước đại nhân người cao chân dài, bước chân lớn hơn Cung Ngũ, nhưng tốc độ của anh từ trước đến nay đều chậm rãi cho nên chỉ đi trước Cung Ngũ một bước nhỏ. Lúc đi Cung Ngũ còn cố ý tụt lại sau, mắt nhìn thẳng về phía trước, tuy nhiên khóe mắt vẫn liếc đến trên người Công tước đại nhân.

Không thể không nói, cho dù lúc nào thì diện mạo của Công tước đại nhân vẫn thu hút người nhất, là cái loại khiến cô không nhịn được mà thèm thuồng. Chẳng lẽ một người bị bệnh không nên là xanh xao vàng vọt sao? Tại sao lại có người nhìn vẫn dụ người như Công tước đại nhân?

Cung Ngũ có chút phiền muộn, mặc dù cô rất thích như vậy, nhưng loại sáng ngời lắc lư trước mặt cô thế này thì không đúng, như thế này có khác gì quyến rũ cô? Mặc dù cô là kiểu người có lập trường vô cùng kiên định, nhưng... ngộ nhỡ lúc không kiên định thì làm thế nào?

Dù rằng như vậy, Cung Ngũ vẫn lên xe của Công tước đại nhân. Sau khi lên xe cô nghĩ đến một câu, xe của đàn ông giống như giường, không thể tùy tiện lên...

Cô đây coi như là lại lên giường của Công tước đại nhân sao?

Cô không kìm được mà rùng mình, cách nghĩ này rất không đàng hoàng, phải mau quét sạch đi mới đúng.

“Tiểu Ngũ lạnh à?” Công tước đại nhân đột nhiên hỏi.

Cung Ngũ ngẩn ra, lắc đầu: “Không lạnh.”

Cô im lặng dịch ra một chút, cố gắng kéo dãn khoảng cách với Công tước đại nhân.

Công tước đại nhân phát hiện ra, nhưng anh chỉ cười: “Tiểu Ngũ đừng căng thẳng, anh đã đồng ý với cô Nhạc là sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Ngũ, đương nhiên anh sẽ làm được. Nếu như anh muốn lấy lại được sự tín nhiệm của Tiểu Ngũ, chắc chắn sẽ không làm chuyện khiến Tiểu Ngũ ghét, cho nên Tiểu Ngũ không cần lo lắng.” Cung Ngũ nhìn thẳng về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui