Công Tước

Cung Ngũ nhìn anh ta, “Dung Trần?”

Nụ cười trên mặt Dung Trần càng lớn hơn, anh nói: “Bước đầu tiên khi con người qua lại với nhau chính là bắt đầu từ tên gọi. Cho nên, tôi chưa bao giờ để cho người khác gọi tên tôi, còn tôi cũng không muốn gọi tên người khác. Như vậy, những người không liên quan sẽ không có áp lực gì.”

Biểu cảm trên gương mặt Cung Ngũ dần trở nên lạnh lùng.

Quả nhiên là đúng như cô nghĩ.

Cô hỏi: “Anh là ai?”

Dung Trần cười1nói: “Cô cứ coi tôi là Dung Trần là được rồi.” Cung Ngũ mím môi: “Đây không phải là vấn đề coi hay không coi, đó là tôi không muốn nghĩ Dung Trần thực sự xấu xa như vậy. Anh không phải là Dung Trần, vậy anh là ai? Sao anh lại biết ở Thanh Thành có một ca sĩ tên là Dung Trần?”

Dung Trần đi về phía cô một bước, Cung Ngũ bất giác lùi lại một bước, cô lại hỏi: “Anh có mục đích gì? Tôi không có tiền, còn8người... cũng có quá nhiều người xinh đẹp hơn tôi, sao anh phải lãng phí thời gian công sức với tôi làm gì?” Cô nhìn về phía đống lửa kia, hỏi thăm dò: “Anh và bọn họ... là đồng bọn, có đúng không?” Dung Trần vẫn cười nói: “Đúng vậy. Tôi và họ là đồng bọn. Tôi hao tốn công sức là để tìm được cô. Cô có thể coi như là tội ái mộ cô đi, như vậy có lẽ sẽ khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút.” Trong bóng2tối, bàn tay đang cầm điện thoại của Cung Ngũ do dự giây lát. Cô đang cân nhắc nếu mình chạy trốn khỏi con đường đi họ đã mất hơn ba giờ đồng hồ để đi khi nãy thì liệu nắm chắc được bao nhiêu. Vừa rồi xem ra đối phương có khoảng bảy tám người, hoặc là nhiều hơn, nơi này đen tối đường lại khó đi, tỷ lệ cô chạy trốn được là cực kỳ nhỏ... “Winnie và Carlisle, họ...”

“Họ ư?”Anh ta cười, nói: “Đáng để chúng tôi ra tay,4cũng cần phải có người ra giá mới được. Nếu không, vật chướng mắt chỉ có thể bỏ đi, cho nên nói là họ thực sự tốt số.”

“Ai tốt số thế?” Phía sau Dung Trần, mấy bóng người lần lượt đi ra khỏi bóng tối. Chừng sáu bảy người với các màu da khác nhau đang nhìn vào Cung Ngũ, ai nấy đều cao to vạm vỡ. Người cao to vạm vỡ nhất trong số đó, cơ bắp dường như được đánh một lớp dầu bóng, giống như bánh mì phết bơ, nhìn có vẻ đáng sợ đến dị thường.

Một người trong đó giơ tay ra vỗ vai Dung Trần, thô bạo nói: “Nhóc con đúng là trăm trận trăm thắng đấy.” Dung Trần cười, búng tay một cái, quay người đi về phía sâu trong hang, “Giao người cho các anh rồi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành chưa? Đại ca đâu rồi?” “Ở phía sau.”

Dung Trần lắc lư chiếc đèn pin trong tay, cất bước đi về phía đó, nghênh ngang đi xa dần, tư thế giống như vừa rồi Cung Ngữ nói với anh ta, bảo tự anh ta đi hỏi những người đó, còn cô ở lại chờ anh ta vậy.

Cung Ngũ hiểu rằng, thực ra từ khi cô đặt chân vào trong hang động này, cô đã rơi vào một cái bẫy, cái bẫy này còn sâu hơn nguy hiểm hơn cả cái bẫy khi cô ở Tam Giác Vàng. Lần này, dựa vào sức mạnh của chính bản thân cô e rằng hoàn toàn không thể trèo lên được.

Sáu bảy gã đàn ông, trong bóng tối cô không nhìn rõ được dáng vẻ của họ, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của họ.

Trong không khí dường như tràn ngập mùi máu tanh và trên người những người này dường như toát lên hơi thở lạnh lẽo khác thường của cái chết. Cung Ngũ cảm nhận được những người đó đang lại gần cô, cô lùi về phía sau. Xuyên qua khe hở giữa đám người đó, cô nhìn thấy được ánh sáng đèn pin càng lúc càng xa cô dần.

“Dung Trần!” Cô ra sức hét lên với luồng sáng kia. Bóng Dung Trần vẫn không ngừng lại, chỉ giữ đèn pin lên lắc lư với cô, để lại có một mình đứng yên tại đó. Có một bàn tay nắm lấy Cung Ngũ, giọng nói thô bạo đó mang theo tiếng cười đắc ý, hắn quát: “Tao bắt được mày rồi!”

Một bàn tay khổng lồ nắm lấy vai Cung Ngũ, dường như muốn bóp vụn xương bả vai của cô, thậm chí Cung Ngũ còn không kịp giãy giụa, người nọ đã dùng bàn tay còn lại sờ mó bên trong đồ lót của cô, hung hăng xé một cái, “rẹt” một tiếng, chiếc áo thun cổ tròn trên người cô đã bị xé vụn. Giọng nói đó vang lên, “Gái châu Á đều gầy đét thế này, chẳng có tí thịt nào...” Xung quanh vang lên một tràng cười càn rỡ, “Được thôi, mày thắng rồi, mày chơi trước đi, sau đó đến lượt tao...”

Cung Ngũ hiểu ý họ nói.

Điểm tốt duy nhất là đang ở trong bóng tối, họ không nhìn thấy gì cả.

Tốt quá!

Cô ngoan ngoãn để tên thứ nhất kéo người cô rất hài lòng, mấy tên đó gần như chỉ cần nhấc cô bằng một tay, sờ một tảng đá gồ lên, ném cô lên trên tảng đá, rồi theo đó nắm lấy những chỗ khác trên người cô.

Cung Ngũ nắm thật chặt chiếc điện thoại phía sau người, cô sờ vào vị trí biển hình, nhanh chóng chuyển đổi hình thái.

Sau đó cô chủ động giơ tay ra, sờ lên cơ thể người đàn ông trước mặt.

Sờ lên cơ bắp rắn chắc như sắt thép, nếu như không có nhiệt độ thì có lẽ cô còn tưởng đó là sắt thép thật. Dường như người đàn ông không ngờ cô lại chủ động đến thế, hắn ta có vẻ hưng phấn nói một câu Cung Ngủ không hiểu có nghĩa là gì, câu nói này khiến đám người đang chờ đợi bóng tối nhất thời hưng phấn.

Cung Ngũ sờ được vị trí của hắn, một bàn tay chầm chậm di chuyển lên trên, sau đó ôm lấy cổ hắn, tay còn lại cầm súng đè vào cổ hắn, không hề do dự bóp cò, súng không có tiếng nhưng vẫn có rung động. Gã đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, bỗng nhiên giận dữ chửi thề: “Mẹ kiếp...”. Hắn giơ tay bóp cổ Cung Ngũ, nhưng chỉ duy trì được ba bốn giây đã ngã nhào xuống đất. Những người còn lại trong bóng tối có chút nghi hoặc, họ bắt đầu nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ Cung Ngữ không hiểu được, kết quả người đó vẫn không nhúc nhích. Cung Ngũ còn nhớ, Công tước đại nhân đã từng nói, đạn trong khẩu súng biến hình từ điện thoại này là đạn gây mê, có thể gây mê đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Cô vừa đếm thử, gần đến năm giây thì người đó ngã xuống. Cô che cổ, khẽ ho hai tiếng, trượt xuống phiến đá với tốc độ nhanh nhất, nhưng chỉ chạy được một bước đã ngã xuống.

Cuối cùng họ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Một tiếng vang thanh thúy, một người trong đó giờ đèn pin khổng lồ lên, bỗng chiếu sáng rực cả nửa hang động lên. Cung Ngũ lại bắn một phát nữa vào lúc đèn sáng lên, lúc ngã xuống đất lại một phát nữa, làm tên cầm đèn pin ngã xuống đất.

Khoảnh khắc đó cô đã nhìn thấy một người trong số họ đã móc súng, cô lặn người bò lên rời khỏi chỗ đó, sau đó một hồi súng liên tiếp vang lên quét qua vị trí vừa rồi của cố.

Hang động yên tĩnh bỗng vang lên tiếng súng dồn dập. Sand đã đi tới đống lửa chợt quay đầu lại, ba người đang ngồi bên cạnh đống cát cũng đứng lên theo, một người trong đó gào lên, “Người phụ nữ đó còn có tác dụng, chúng định giết cô ta luôn hay sao?!”

Sand đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa, giơ tay ra cầm miếng thịt hươu đã nướng xong ăn luôn, miệng nói: “Nếu giết cô ta thì mấy tháng vừa qua của tôi là phí công vô ích rồi. Anh ta ngẩng đầu lên nói: “Đại ca, không được thiếu tiền đầu đẩy, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi.”

Người được xưng là đại ca là người cao to vạm vỡ nhất trong số họ, làn da đen bóng, trên mặt còn có vết sẹo, khiến cho gương mặt hắn có vẻ dữ tợn hơn, cơ thể cường tráng lõa lồ đầy những hình xăm phức tạp. Hắn giơ tay cầm khẩu súng dắt bên hông, quét một lượt qua phía đối diện hang, bên kia người đã tìm được yểm hộ nghe thấy động tĩnh bên này, vội vàng quay đầu lại, cất cao giọng nói gì đó. “Đưa người qua đây, tao cần người sống!” Hắn hung dữ đập súng xuống, “Vừa thấy gái là đã chôm chồm lên, sớm muộn gì cũng bị chúng mày làm hỏng chuyện.” Hắn ẩn đầu Sand một cái, “Làm tốt lắm, tao biết ngay là không có người phụ nữ nào lọt khỏi tay này được mà.”

Sand vẫn ung dung ăn thịt hươu, hoàn toàn không quan tâm đến động tĩnh bên kia.

Một người phụ nữ đứng trong góc đứng lên, “Chà, đúng là không thể trông chờ được gì vào đàn ông được, tôi đi xem sao. Tính ra thì lần này đúng là con mồi khó chơi, chẳng trách Sand phải tốn nhiều thời gian hơn trước đây đến thế.”

Tên đại ca hừ một tiếng, “Ở đây là Gaddles, mục tiêu lại là một nhân vật như vậy.”

Lúc nào dù ở đâu cũng có bốn nữ bảo vệ rõ ràng là đã được huấn luyện đặc biệt đi theo âm thầm bảo vệ Cung Ngũ, huống hồ là vị Công tước đó.

Nói xong, cô ta nhanh nhẹn chạy như bay về phía đó.

Cung Ngũ trốn được trận súng càn quét qua, tuy không hiểu được họ vừa hét lên cái gì với người ở bên kia, nhưng cô đoán được đại khái là bên kia muốn bắt người sống trở về. Dù sao thì Dung Trần trăm phương ngàn kế lừa cổ về đây nhưng không giết cô, rõ ràng là họ cần người sống. Nếu như cô chết thì tâm tư của Dung Trần chẳng phải đã uống phí rồi hay sao? Cung Ngũ bắn liên tiếp hai phát sóng quật ngã hai người, mà trong tay họ có nhiều súng hơn, cô không hề có chút phần thắng nào trong tay cả. Cổ trốn phía sau một tảng đá, mấy người cách đó không xa cũng chia nhau ra trốn lại.

Cô chỉ còn một viên đạn nữa.

Đập mạnh đầu mình hai cái, cô ngốc quá, cực kỳ ngu ngốc, lúc nào cũng làm những chuyện ngu ngốc.

Nhưng mà, thực sự cô không thể ngờ được. Nếu như thực sự có vấn đề, chẳng phải anh Tiểu Bảo phải phát hiện ra lâu rồi mới đúng chứ?

Anh Tiểu Bảo không cho cô ở cùng với Dung Trần, điều này chứng tỏ là Dung Trần có vấn đề mà. Cung Ngủ không biết có vấn đề ở chỗ nào, dù sao thì họ ở chung với nhau cùng đi chơi bao nhiêu lần rồi, ai có thể ngờ được rằng lần này đi thám hiểm, Dung Trần lại không còn là Dung Trần nữa chứ?

Cô vừa định ngước lên nhìn phía đối diện, bỗng nhiên có một bóng đèn trùm tới, trong lòng cô thầm kêu lên “thôi xong rồi”, tiếp đó cô bị người ta đập một cái vào gáy, trước mặt tối sầm lại, cô mất đi ý thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui