“Mẹ kiếp! Hắn ta vẫn còn nhớ nhung thế cơ à? Hắn ta có tiền trong tay mua về à? Còn định tay không bắt giặc à?” Lý Tư Không nói xong cầu này bỗng nhiên đứng thẳng người lên, quay sang nhìn Công tước đại nhân, “Bảo, ý cậu là...?”
“Đúng.” Anh nói, “Hàng năm trang trại Mandon đều phải điều1tra sổ sách. Cho dù họ có điều động vốn của trang trại cũng không trả nổi cái giá mà binh đoàn lính đánh thuế kia ra. Ở Gaddles có quá nhiều người muốn tôi chết, nhưng người bị ép đến đường cùng không còn sự lựa chọn nào khác đành phải mạo hiểm lại không có mấy người. Còn về8Bệ hạ...” Anh híp mắt lại, nói: “Nếu như tôi chết thì người được lợi lớn nhất chính là hoàng thất.” “Cậu thấy que củi đó có thể ra giá bao nhiêu?” Lý Tư Không tỏ vẻ không tin.
“Không trả nổi.” Công tước đại nhân đáp: “Nhưng mà, sau lưng hắn ta chắc chắn còn có người ủng hộ. Gaddles là2quốc gia chế độ quân chủ truyền thống, chắc chắn sẽ có người ủng hộ hoàng quyền không điều kiện.”
Lý Tư Không ngồi lên bàn, “Nếu vậy thì... phía sau que củi đó còn có người?” Công tước đại nhân nhíu mày, nhìn thời gian, “Tôi đi đến cung điện một chuyến.”
Lý Tư Không vội vàng nhảy dựng lên, “Vậy còn4đồ keo kiệt kia thì sao?” Công tước đại nhân xoay người nhìn anh ta, “Đối phương không muốn bàn điều kiện, chứng tỏ họ không phải là người có thể bàn điều kiện, hay nói cách khác, họ đưa Tiểu Ngũ đi chỉ là báo cáo kết quả.”
“Mục đích là để uy hiếp cậu?” Lý Tư Không hỏi.
Công tước đại nhân không đáp lại, chỉ bỗng nhiên bật ra một câu: “Tiểu Ngũ nói đúng, ở gần tôi sẽ chỉ khiến cô ấy tổn thương. Tôi đã đồng ý với cô ấy sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương nào vì tôi nữa, nhưng mà... tôi không làm được.”
Anh mở cửa cất bước đi ra bên ngoài.
Lý Tư Không vội vàng chạy hai bước đuổi theo: “Này, Bảo, chú Hòa vừa nói phải tiêm cho cậu một mũi...” Công tước đại nhân không dừng bước đi thẳng. Xung quanh tối đen như mực, Cung Ngũ cảm thấy không giống như tối đen vì không bật đèn, mà là vì trên đầu cô lúc này đang bị che một mảnh vải màu đen chắn. Cô ngã xuống đất, mặt đất lạnh lẽo, nửa người cô đã gần như tê dại. Trong tại truyền đến tiếng người đang nói chuyện. Dường như cô đang nằm mơ. Mơ thấy cô và Dung Trần cùng đi thám hiểm, sau đó xảy ra chuyện.
Cô khẽ cử động, bỗng cảm thấy vai và cổ mình đau như bị gãy. Cô không biết có ai đang chú ý đến cô không, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bên tại không ngừng vang lên tiếng ong ong. Đám người đó thỉnh thoảng lại nói gì đó cô nghe không hiểu, còn lại đa số là dùng tiếng Anh.
Đầu óc Cung Ngũ dần tỉnh táo trở lại, tiếng trao đổi bàn bạc bên tai cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
“... Cô em này chân vừa thon lại vừa trắng, có phải là đứa con gái phương Đông nào cũng thể không?” “Vừa rồi đại ca đã nói rồi, không được chơi, bây giờ còn đang bàn chuyện tăng giá, đến lúc đó có tiền rồi còn sợ không kiếm được gái à?” “Này, chúng ta đừng có mở miệng ra là nhắc đến gái được không hả? Biết yêu cầu cái khác đi xem nào?” “Nói cứ như kiểu mày không biết chơi gái ấy...” “Cái thằng nhóc Sand đó đâu rồi?”
“Hừ, thằng nhóc đó chắc chắn là lại đang ở chung với Olinna rồi. Bao nhiêu ngày rồi không được chạm vào đàn bà, chắc là nhịn đến mức sắp hỏng máy luôn rồi.”
Nói xong, đám người lại cười rộ lên.
“Nhưng mà, hai người anh em của chúng ta bị người phụ nữ này giết rồi! Không chơi được nó một lần tao không cam lòng được!”
“Có chơi cũng không phải ngay bây giờ, mày đã thấy là còn tăng giá được nữa chưa?” Cung Ngũ bỗng nhiên ngồi bật dậy. Người đang nói bỗng nhiên im bặt, loạt xoạt nhìn về bên này.
Cung Ngũ vặn người, phát hiện ra mình bị trói chặt, hoàn toàn không thể giãy giụa được. Cô ngẩng đầu lên, trước mặt vẫn tối đen như vậy.
Có người lại gần, tháo khăn trên đầu cô ra. Ánh sáng khiến Cung Ngu không mở nổi mắt ra, cô híp hờ mắt lại.
Xung quanh yên tĩnh cực độ, đến khi thích ứng được với ánh sáng rồi, cô mới dần nhìn rõ những người xung quanh.
Hôm qua ở trong hang, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người của họ. Hôm nay sau khi đã được nhìn rõ người thật rồi, nỗi sợ hãi trong lòng cô mới thực sự càng lớn hơn. Ngoài thân hình cao lớn vạm vỡ ra, ánh mắt họ đều mang cảm giác chết chóc, luồng hơi thở trên người họ cũng thấu mùi vị của những xác chết thối rữa. Cho dù Cung Ngũ không biết họ là ai nhưng cũng có thể đoán được chắc chắn họ không phải là người làm nghề bình thường.
Cơ thể và tay cô bị dây thừng trói rất chặt, điểm tốt duy nhất là lớp quần áo đã sắp rách vụn trên người cô vì được dây thừng siết chặt nên có thể che đi được cơ thể cô. Tất cả đều không phải là mơ! Cô ngồi dưới đất, nhìn từng người họ đi đến, cô không nhìn thấy Dung Trần.
Ít ra thì đối với cô, người đó vẫn còn là Dung Trần.
Ánh mắt mấy người đó nhìn cô như nhìn con cá chết đang nằm trên thớt. Cô mím môi lại, không nói gì cả, cúi đầu dựa vào đầu gối, không nói lời nào cũng không nhúc nhích. Những người xung quanh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Một lúc sau, bỗng nhiên cô nói: “Hai người đó vẫn chưa chết.”
Cô nói một câu không đầu không cuối, khiến đám người đó quay sang nhìn nhau.
“Cô nói cái gì? Nói to lên!”
Cung Ngũ bị người đó dọa cho sợ hãi run lẩy bẩy, xung quanh có người cười một tiếng, người đó lại lặp lại.
Cung Ngũ nói: “Tôi không giết người.”
“Họ chết rồi.” Người đang đứng đối diện cô nói, sau đó người đó bỗng nhiên bước tới, ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay lên bóp cằm cô nâng lên, “Mày đừng tưởng là chạy thoát được, bây giờ còn chưa bàn xong giá tiền, đợi người của họ đến kiểm hàng rồi, tiến vào tài khoản xong...” Hắn ta cười, nhìn quét qua mấy người xung quanh, rồi giật mạnh tay nói: “Mày cứ chờ xem bọn tao xử lý mày thế nào!”
Cung Ngủ không thở được, cô bắt đầu ho dữ dội, liều mạng đứng dậy để giảm bớt trọng lượng của cổ và cằm. Cô muốn nói, nhưng lại không nói được gì, cảm thấy cổ mình như sắp đứt lìa đến nơi. Trước mặt cô đen kịt, đúng lúc cô sắp không thở được nữa thì người đó thả mạnh tay ra. Cung Ngũ bị quăng xuống đất, cô thở hổn hển, liều mạng muốn thở ra, cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại được. Cô bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.
Một ca sĩ sống tại Thanh Thành, thậm chí ngay cả Đại sứ quán còn chứng thực thân phận của anh ta, tại sao một người như vậy lại ở chung với đám người này chứ? Cô không hiểu, cũng không ai nói cho cô biết. Chắc chắn là cô sợ hãi, nhưng cô đã trải qua quá nhiều thứ khiến cô sợ hãi rồi, kết quả tồi tệ nhất trên đời này chẳng phải là cái chết hay sao? Cô đã từng cách cái chết gần đến thế rồi, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng cô thực sự rất đau lòng, đau lòng vì tình cảm mà cô tưởng rằng là tình bạn trước kia hóa ra đều là giả. Dung Trần cũng giống như Matthew, đều đến có mục đích.
Hay nói cách khác, Dung Trần còn hung ác hơn cả Matthew, dù sao thì kết cục của cô bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả những gì Matthew mang đến cho cô trước kia. Khi cô còn đang ngồi dưới đất ho sặc sụa, đám người đó đứng xung quanh cười như nhìn một con khỉ trong vườn thú. Cung Ngũ cúi đầu không nói gì.
Sau đó một người trong đó cầm súng đứng lên, nghênh ngang đi khỏi.