Công Tước

Vì cô đột nhiên nổ súng như vậy nên Sand suýt chút phát điên: “Cô làm cái gì thế hả?”

Cung Ngũ nhìn hắn ta một cái: “Tìm xem tên đó ở đâu, định vị cho anh Tiểu Bảo.”

Sand cảm thấy cạn lời với cô. Hắn ta đang định lên tiếng thì bỗng phát hiện trong điều kiện ánh sáng có hạn này, khi mà máy bay trực thăng không bay áp sát thì ở lùm cỏ phía xa dường như có dấu vết1có bị sinh vật nào đó chạm vào, chứ không lay động theo gió giống như các lùm cỏ khác.

Cung Ngũ nhỏ tiếng hỏi: “Sao anh không nói gì thế?”

Chẳng có gì để nói cả. Phát sóng lúc nãy của cô hình như có chút hiệu quả.”

Cung Ngũ mím môi, “Phải để anh Tiểu Bảo phát hiện ra mới được, tôi nổ một phát súng cho anh ấy...” Nói xong không đợi Sand ngăn cản, đầu cô cúi rạp xuống đất, không dám8ngẩng lên, hướng về phía lúc nãy bắn “nắng” tiếp một phát súng.

Sand lúc này thật sự phát điên: “Cô không cần mạng nữa có đúng không?” Cung Ngủ không quan tâm hắn ta, chỉ hỏi: “Tên đó có bắn tới tôi không?”

Sand nhìn cô một cái, “Cô rác xuống thế này, hắn bắn không trúng.”

Cung Ngũ vừa nghe, bắn liên tục thêm ba phát nữa. Sand tức hộc máu: “Hắn bắn không tới, nhưng sẽ phát hiện vị trí cụ thể chúng2ta đang ẩn náu...”

Cung Ngũ hoảng hốt: “Sao anh không nói sớm?”

Sand lặng lẽ nhìn cô một cái, rõ ràng hắn ta luôn nhắc nhở cô bảo cô đừng cử động, cô còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, trách ai chứ?

“Anh nói xem anh Tiểu Bảo có thể phát hiện ra chúng ta không?” Cung Ngũ hỏi. Sand kéo khẩu súng trên tay cô xuống: “Cái đó làm sao tôi biết được. Ngài Edward nếu thật sự lợi hại như cô4nói, có lẽ sẽ có thể.” Cung Ngũ nằm yên tại chỗ, không dám cử động. Sand cũng duy trì tư thế giống như vậy. Hai người họ giống như cá nằm trên thớt, làm gì cũng có thể bị đối phương xử lý. Hai tay bắn tỉa đang đọ sức.

Hai quân gặp nhau, nếu thực lực tương đương, nhất định sẽ đầu mưu trí và khả năng nhẫn nại với nhau. Mưu kế giữa các tay bắn tỉa với nhau là canh đúng thời cơ, dùng khung cảnh giống thật nhất để dẫn dụ đối phương lộ ra bộ mặt thật, từ đó đạt được mục đích một phát súng tiêu diệt đối phương. Lúc này, tên da đen kia và Công tước đại nhân cũng đang dùng kế đó.

Sau một lượt đọ tài, bọn họ đều biết đối phương là tay bắn tỉa siêu cấp, một khi sơ suất là sẽ mất đi mạng sống, vì thế, bọn họ càng tập trung tinh thần hơn bất kỳ ai.

“Anh có biết dùng súng bắn tỉa không?” Cung Ngũ hỏi.

Sand rũ mắt: “Nếu cô hỏi có biết nổ súng không thì tôi chắc chắn biết, còn nếu hỏi kỹ thuật như thế nào thì là không tốt.”

Cung Ngũ trợn mắt, vậy chính là không biết rồi, bảo cô nổ súng, cô cũng biết, nhưng có thể bắn trúng mục tiêu hay không lại là một chuyện khác. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như hai bên đều không có chút sơ hở. Tố chất tâm lý mạnh mẽ của một tay bắn tỉa thể hiện vô cùng xuất sắc trên người của bọn họ, đủ nhẫn nại, nghị lực mạnh mẽ, chịu đựng được sự tiêu hao của thời gian, chịu đựng được sự cô độc một mình.

Người xung quanh đều đang chờ đợi, đợi đến giờ phút tay bắn tỉa cuối cùng chết đi. Thời gian chầm chậm trôi qua, phía xa chân trời lộ ra những tia sáng, khiến cho ánh đèn nơi hoang vu này càng yếu ớt.

Một hồi sau, đèn tắt.

Một vệt sáng yếu không thể chiếu sáng được cả bầu trời, người và vật đều trở nên mơ hồ. Hai tay bắn tỉa ở hai hướng khác nhau đang nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình, như kẻ đi săn đang nhắm vào con mồi, như dã thú đang lăm le vào miếng mồi ngon.

Tên da đen cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn thân phấn khích, thật sự đã rất lâu không có cảm giác thế này.

Thành tích chiến đấu bách chiến bách thắng khiến hắn ta cảm thấy vô cùng nhàm chán, toàn bộ niềm vui đều chuyển sang phụ nữ. Thời gian và phụ nữ đã làm giảm đi sự kích động và nhiệt tình của hắn ta. Sự tự tin và kiêu ngạo vì nhắm mắt cũng có thể bắn trúng mục tiêu khiển hắn ta không hề có cảm giác đạt được thành tựu trong những lần thực hiện nhiệm vụ trước đó.

Trong ống nhắm của súng bắn tỉa xuất hiện rất nhiều người có sơ hở, tên da đen biết được đó không phải là mục tiêu của hắn ta. Mục tiêu của hắn ta là người cũng cầm súng bắn tỉa cùng kiểu. Đối với hắn ta mà nói, mục đích duy nhất là hạ gục đối phương chứ không phải là bắn chết những người không liên can. Hắn ta có thể bỏ ra một giờ đồng hồ hoặc là hai giờ đồng hồ, thậm chí ba giờ hay bốn giờ đồng hồ đều không sao, hắn ta chỉ cần bắn trúng mục tiêu. Từ một chỗ đằng xa nơi hắn ta có thể nghe thấy truyền tới tiếng náo động, có xe đang điên cuồng đột phá vòng vây, đồng thời tiếng súng cũng vang lên khắp nơi, một chiếc xe jeep đang xông ra ngoài. Tên da đen biết đại ca và Samantha đã đột phá vòng vây thành công, tiếp đó sẽ có người đến tiếp ứng bọn họ. Biết được đồng bọn đã thoát, tên da đen càng thêm quyết tâm, tự tin có thể nắm chắc chiến thắng trong tay, chỉ cần bắn trúng đối phương, dù hắn ta có chết đi thì cũng xem như đã chiến thắng.

Trong ống ngắm nhỏ xíu của súng bắn tỉa, có vật gì đó đang lén cử động, vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Hắn ta biết, người đó sau khi nằm bên dưới đất trong thời gian dài, tay chân đều bị tê cứng thì muốn cử động cho thoải mái, vì sợ bị đối phương chú ý nên chỉ có thể cố gắng giảm hết tất cả động tác.

Hắn ta phát hiện ra động tác ứng phó kia, đây chính là cơ hội, tuy ngụy trang rất tốt, nhưng lại chứng minh rằng bên đó có người.

Máu huyết của tên da đen dường như đang sôi sùng sục, cơ hội của hắn ta đến rồi, đây chính là cơ hội của hắn ta.

Ngón tay đè vào cò súng, tinh thần tập trung cao độ, mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu, chỉ cần một chút nữa, chỉ cần người đó cử động một chút nữa là được!

Sau đó, mục tiêu trong ống nhắm của tên da đen đột nhiên ngước đầu lên từ chỗ ẩn nấp, lộ ra một gương mặt đặc trưng của châu Á, nhưng đôi mắt lại giống người nước ngoài, trẻ tuổi, tuấn tú. Mắt người kia đang nhìn chằm chằm vào ống nhắm của hắn ta, cứ như đang nhìn vào mắt hắn ta.

Tên da đen sững sờ, sau đó xác nhận đây chính là tay bắn tỉa của đối phương, một tay bắn tỉa trẻ tuổi.

Nếu người đó không có thiên phú hơn người, ở độ tuổi còn trẻ như vậy, nhất định không thể đạt đến trình độ của một cao thủ bắn tỉa. Tên da đen lại tập trung tinh thần nhắm thẳng vào mục tiêu, thật đáng tiếc cho một mầm non thiên tài kia, nếu được hắn ta dạy bảo, nhất định có thể khiến người đó trở thành một tay bắn tỉa siêu việt. Ống nhắm nhắm chuẩn vào huyệt thái dương của người trẻ tuổi kia, bóp cò súng, đạn lập tức bay ra: “Pằng...”. Từ trong ống nhắm súng bắn tỉa, hắn ta nhìn thấy người trẻ tuổi kia đột nhiên nằm xuống, hắn ta đã bắn trúng mục tiêu. Tên da đen như trút được gánh nặng, như vừa trải qua một màn kinh thiên động địa, có sự tiếc thương, cũng có sự vui mừng, đây vốn dĩ là chuyện mi chết ta sống.

Bất luận gặp phải ai cũng đều như vậy.

Hắn ta chuẩn bị thu súng lại, cả người đều thả lỏng, mục tiêu của hắn ta là tay bắn tỉa kia, hiện giờ xem như đã hoàn thành.

Trong giây phút hắn ta chuẩn bị cất súng vào, trong ống nhắm đột nhiên lại nhìn thấy người trẻ tuổi vốn đã chết đi lúc nãy, đang nhắm về phía hắn ta từ trong ống nhắm. Động tác và tư thế của người đó rất ung dung từ tốn, dù trên người có một phần bị dính máu đỏ tươi, nhưng nhìn cứ như chẳng hề bị vết thương gì nghiêm trọng.

Súng của đối phương là súng vô thanh.

Hắn ta nhìn thấy đối phương bóp cò, dường như nghe thấy được tiếng “nắng” nhẹ nhàng, hắn ta thậm chí còn trừng mắt nhìn viên đạn đang bay về phía mình.

Khi viên đạn bắn trúng vào đầu thì tên da đen mới đột nhiên nhớ đến việc trước kia khi hắn ta còn đang học sử dụng súng từ ba hắn ta là một tay bắn tỉa trong quân đội đã nghỉ hưu. Hắn ta biết, một khi gặp phải một tay bắn tỉa khác trong lúc chiến đấu, đó chính là lúc phải đánh ván cờ sinh tử. Súng đạn vô tình, nói không chừng một lúc nào đó sẽ bị trúng đạn. Trong lúc chiến đấu có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà bọn họ không thể lường trước. Vì thế, một khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên, yêu cầu trong một khoảng thời gian nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ phải nghĩ ra những cách cực đoan nhất.

Trong trận chiến bắn tỉa, cách cực đoan nhất chính là dùng bản thân làm mồi nhử.

Khi những tay bắn tỉa của hai bên tìm được chỗ ẩn nấp tốt nhất, khi đối phương cũng có đủ kỹ thuật và sự nhẫn nại chờ đợi, mà một bên phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì dùng bản thân làm mồi nhử đối phương chính là một trong những cách nhanh nhất.

Cố ý để lộ cơ thể của mình ra trong ống kính tầm ngắm của đối phương, dụ đối phương nổ súng về phía mình, mà giây phút hắn ta nổ súng bắn trúng vào mục tiêu, cũng chính là khoảnh khắc nguy hiểm nhất của hai bên.

Tên da đen cho rằng trận chiến này hắn ta không cần phải dùng cách đó, vì kỹ thuật bắn của hắn ta hiện tại đã xếp trong top mười những kẻ giỏi nhất của nhóm lính đánh thuê. Hắn ta vẫn chưa gặp phải đối thủ, dù là vừa rồi cũng vậy, hắn ta cảm thấy sau khi đối phương nhẫn nại trong thời gian dài thì cuối cùng cũng đã để lộ ra sơ hở. Đặc biệt là khi hắn ta nhìn thấy đối phương là một người vô cùng trẻ tuổi, hắn ta càng thêm xác định phán đoán của bản thân. Một tay bắn tỉa thiên tài còn trẻ tuổi, sẽ thua hắn ta ở mặt kinh nghiệm.

Hắn ta cảm thấy tiếc cho đối phương, nhưng cũng có cảm giác hưng phần thắng lợi.

Nhưng kết quả thì sao?

Hắn ta mới là vật hi sinh.

Sau khi trải qua một khoảng thời gian dài, đối phương cố ý để lộ ra sơ hở trong ống nhắm súng bắn tỉa của hắn ta, để hắn ta nghĩ rằng bản thân đã thành công, nghĩ rằng bản thân đã chiến thắng. Nhưng không ngờ rằng, đối phương cũng dày dạn kinh nghiệm như ba hắn ta, hơn nữa còn có bản lĩnh quan sát cục diện nắm thể chủ động trên chiến trường.

Viên đạn xuyên qua đầu, bay ra khỏi sau gáy. Cơ thể to lớn của tên da đen nghiêng về phía sau, nặng nề ngã xuống đất, khẩu súng cùng hắn ta chinh chiến nhiều năm cũng đổ sang một bên.

Cái chết cuối cùng cũng đến vào ngày hôm nay.

Thần Chết đến bắt hắn ta đi rồi.

Dường như cũng chẳng có gì để hối tiếc, dù sao thì hắn ta cũng là một tay bắn tỉa, chết dưới súng của một tay bắn tỉa thiên tài là chuyện chẳng có gì phải hối tiếc. Sand mơ hồ nghe thấy động tĩnh, “Trúng rồi!” Cung Ngũ xoay đầu, “Cái gì trúng rồi?”

“Anh Tiểu Bảo của cô thẳng rồi!” Sand nói, một tay bắn tỉa không thể phát ra âm thanh lớn như vậy, đó là tiếng của một cơ thể người ngã xuống bụi cỏ. Hắn ta đã nghe ra được, Công tước Edward đã bắn trung tay bắn tỉa xếp hạng thứ nhất trong giới lính đánh thuê.

Quân đội trang bị đầy đủ súng vũ trang xung quanh vội vàng chiếm lĩnh toàn bộ khu đồng cỏ, tìm kiếm tất cả thành viên bị súng bắn trúng. Sand hai tay ôm đầu, quỳ dưới đất, những nòng súng đen ngòm xung quanh đều lần lượt chỉa vào hắn ta. Cung Ngũ mơ màng trèo dậy từ bãi cỏ, hỏi: “Kết thúc rồi à? Kết thúc rồi à? Tôi được cứu rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui