Vào buổi sáng ngày hôm sau, Công tước đại nhân cuối cùng cũng tỉnh lại. Lúc anh tỉnh lại Cung Ngũ vẫn chưa biết, ăn được một nửa thức ăn, Tiểu Eugene xông vào, vẻ1mặt hưng phấn và kích động: “Ngũ tiểu thư, ngài Edward tỉnh rồi!”
Cung Ngũ vừa nghe thấy liền đứng dậy xông ra ngoài: “Anh Tiểu Bảo!” Đứng bên ngoài phòng bệnh, Cung Ngũ thông qua8cánh cửa kính nhìn vào bên trong, xung quanh Công tước đại nhân có vài bác sĩ y tá mặc quần áo bảo hộ, trong đó có Hòa Húc đang kiểm tra số liệu của2các máy móc thiết bị. Công tước đại nhân thực hiện các phản ứng theo yêu cầu của bọn họ, vô tình nhìn thấy mặt Cung Ngũ xuất hiện ở sau cửa kính, anh lập4tức nở nụ cười nhìn cô.
Cung Ngũ nở nụ cười tươi như hoa với Công tước đại nhân, ra sức vẫy tay với anh. Công tước đại nhân định vẫy tay với cô, kết quả lại không thành công, chỉ có thể mỉm cười với Cung Ngũ. Cung Ngũ đứng ngoài cửa nhảy nhót, “Anh Tiểu Bảo tỉnh rồi! Anh Tiểu Bảo tỉnh rồi!” Tuy không thể vào bên trong xem, nhưng biết được anh bình an nên cô rất vui mừng. Ánh mắt Công tước đại nhân liên tục nhìn ra bên ngoài, Hòa Húc nhìn ra cửa, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Bảo người bên ngoài mặc đồ bảo hộ vào đây, đừng biến tôi thành sông ngân hà chia cách Ngưu Lang Chức Nữ.”
Công tước đại nhân: “...” Cung Ngũ nhận được thông báo liền rất vui mừng: “Thật không? Thật không? Tôi thật sự có thể vào trong sao?” Sợ đối phương nuốt lời, cô vội vàng chạy qua thay quần áo, đến cả đầu tóc cũng nhét qua loa vào trong mũ trùm đầu.
Cung Ngũ cảm thấy bản thân mặc đồ giống như phi hành gia, sau đó cẩn thận đi vào.
Hòa Húc và mấy vị bác sĩ kia vẫn không đi, Cung Ngũ dè dặt xuất hiện phía sau một cánh cửa sau cùng, mím môi không nói gì, sợ Hòa Húc lại nói gì đó khiến cô không có lời nào để phản bác.
Công tước đại nhân nhìn thấy cô, “Tiểu Ngũ...”.
“Sốt ruột vậy à? Chúng tôi còn chưa đi đấy, muốn đuổi chúng tôi à?” Hòa Húc lạnh lùng mở miệng nói: “Hơn nữa, sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ. Cậu như vậy, ít nhất phải ba tháng không thể cử động, bằng không thì cánh tay đó đừng mong giữ được. Sao thế? Thật sự không cần nữa à? Vậy thì cậu nói sớm một chút, bây giờ tôi sẽ giúp cậu tháo ra.”
Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Đừng tháo, đừng tháo. Bác sĩ Hòa mọi người đừng sốt ruột, mọi người cứ làm việc đi, tôi chỉ muốn vào xem anh Tiểu Bảo, nhìn thấy anh Tiểu Bảo không sao thì tôi an tâm rồi, ha ha ha ha...”
Cô cười khờ khạo, sau cùng thì im lặng vì bị Hòa Húc nhìn chằm chằm.
Cung Ngũ lặng lẽ đứng vào một góc, sau đó trong mắt Hòa Húc lướt qua người cô, nói: “Tiểu Ngũ này.”
“Vâng, Bác sĩ Hòa!” Cung Ngũ trả lời như phản xạ có điều kiện. Hòa Húc mỉm cười, nói: “Cứ gọi là chú Hòa đi, Đại Bảo cũng gọi tôi như vậy, cảm thấy gọi như vậy nghe thuận tại hơn.”
“Chú Hòa.”
“Vết thương của thằng nhóc này vẫn rất nghiêm trọng, dù sao đối phương cũng là một tên sát thủ, cậu ấy lại lấy mình làm bia bắn súng cho người ta bắn. Cậu ta đây là điển hình cho kiểu không vào hang cọp sao bắt được cọp con điển hình có biết không? Vì thế, tuy phát súng đó không trúng chỗ hiểm, nhưng đạn chui vào trong cơ thể, sau đó nổ đùng" một tiếng, cháu nói xem có đau không? Cháu nói xem có mất cả một chậu máu không?”
Cung Ngũ mím môi gật đầu: “Đau, rất đau.” Hòa Húc rất hài lòng: “Đúng đấy. Vì vậy, đừng chọc cậu ấy tức giận, cảm xúc của cậu ấy vui vẻ thì vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục hơn. Nếu ngày nào cũng tức giận thì vết thương cũng tự động vỡ ra, cháu nói xem có đúng không? Tình nhân cãi nhau thì chú có thể hiểu, nhưng đây là thời gian đặc biệt của cậu ấy, nên nhường nhịn một chút!” Cung Ngũ vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, cháu không cãi nhau, anh Tiểu Bảo nói thế nào là thế nấy, thật đấy!” Sau đó, Hòa Húc dẫn theo mấy vị bác sĩ khác rời khỏi, để lại một mình Cung Ngũ bên trong phòng. Nhìn thấy bọn họ đóng cửa lại đi sang phòng thứ hai thay quần áo, Cung Ngũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lại bên cạnh Công tước đại nhân, dè dặt ngồi lên ghế bên cạnh giường bệnh, dáng vẻ ngồi rất cẩn thận, sợ mình vô tình đụng trúng anh. “Anh Tiểu Bảo, anh cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Cung Ngũ lo lắng hỏi: “Em thấy anh lúc đó người toàn là máu, nhìn rất đáng sợ.”
Sắc mặt Công tước đại nhân trắng bệch, khó khăn lắm mới vượt qua một kiếp nạn sinh tử. Anh cử động ngón tay, định nắm lấy tay cô, kết quả lại bị các máy móc thiết bị trên tay kéo ngón tay lại, căn bản không nhấc lên được. Cung Ngũ do dự một hồi, cẩn thận giơ bàn tay của mình qua, ngoan ngoãn để vào lòng bàn tay anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, nếu nói chuyện mà cảm thấy đau thì anh đừng nói nữa, em ở bên cạnh anh rồi đây.”
Công tước đại nhân không kìm được mà mỉm cười: “Vẫn ổn, không đau lắm... Nhìn thấy Tiểu Ngũ bình yên vô sự, cuối cùng anh cũng được nhẹ nhõm rồi. Xin lỗi vì đã để Tiểu Ngũ lo lắng, có phải anh rất vô dụng không?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, vốn dĩ em chả hiểu gì cả, lại cảm thấy bản thân là người bị hại, rất uất ức, còn luôn trách móc anh Tiểu Bảo, nhưng sau đó nghe Sand nói với em rất nhiều chuyện, em mới biết đối phương khó đối phó như thế nào. Anh Tiểu Bảo sợ bọn họ hại em, nên mới cố ý làm như vậy, bây giờ em không trách anh Tiểu Bảo chút nào nữa, thật đấy!”
Ngón tay Công tước đại nhân hơi siết chặt, lại chỉ có thể buông lỏng, giọng của anh có chút yếu ớt, nói: “Tiểu Ngũ... lúc đó nói... đồng ý ở bên cạnh Lý Tư Không... là lời nói lúc tức giận phải không? Hay là...” “Em nói dối đấy!” Cung Ngũ cất cao giọng, lấn át giọng của Công tước đại nhân, thề thốt bảo đảm mà nói: “Lúc đó em chỉ nói dối thôi...”
Công tước đại nhân không nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm.
Cung Ngũ mím môi, sau đó hắng giọng nói: “Được rồi, lúc đó em tức giận vì anh Tiểu Bả bỏ mặc em, em lại không muốn chết, dù sao em cũng còn rất trẻ mà, có đúng không? Nên em nghĩ nếu anh Tiểu Bảo đã từ bỏ em rồi, vậy chi bằng em thử với Lý Tư Không, nói không chừng anh ta có thể...”
Nhìn thấy gương mặt Công tước đại nhân từ trắng bệch biến thành xám xịt như đít nồi, Cung Ngũ vội vàng che miệng, xấu hổ nói: “Cái đó, anh Tiểu Bảo... bây giờ không chảy máu sau mùa thu hẵng tính sổ nhé..” Công tước đại nhân trả lời: “Bây giờ chưa đến mùa thu, cũng chẳng tính sổ với Tiểu Ngũ.” Sau đó anh ngẩng gương mặt xám xịt như đít nồi của mình lên, nỗ lực khiến bản thân trông có vẻ hòa nhã vui vẻ, cố gắng mỉm cười lại dịu dàng nói: “Anh chỉ muốn hỏi thối, Tiểu Ngũ không cần giải thích với anh, thật đấy.”