Công Tước

Sand xoa mũi, chép miệng: “Cái này... chỉ có thể cảm ơn anh đã không giết. Nhưng chúng tôi đến đây chuyền này không phải là để cảm ơn chuyện này, mà là vì chuyện ba anh1em chúng tôi có thể sống sót mà gặp lại nhau. Tuy anh không cần chúng tôi cảm ơn, nhưng chúng tôi vẫn muốn thể hiện thành ý.”

Công tước đại nhân mặt lạnh tanh liếc nhìn ba8anh em họ, “Được rồi, thể hiện thành ý xong rồi, các cậu có thể đi được rồi.”

Tư Đồ Lệ trợn mắt: “Thế là đuổi bọn tôi đi luôn à? À mà... tôi còn phải đưa thư2cho Tiểu Ngũ nữa.”

Công tước đại nhân không nói gì cả, chỉ liếc nhìn anh ta một cái, Tư Đồ Lệ rùng mình, vội vàng nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi, tôi chỉ nói thôi, không đưa4nữa, ke ke ke...”

Công tước đại nhân cười nói: “Đưa thư à? Không sao, đưa cho tôi, tôi sẽ đưa cho Tiểu Ngũ. Đưa đây.” Tư Đồ Lệ: “...” Hoang mang quá! Sand quay đầu lại, “Đưa cho ngài Edward đi, còn đỡ người ra đấy làm gì?”

Tư Đồ Lệ ngẩng đầu lên, “Đây là thư của anh tôi, bảo tôi phải đưa tận tay cho Tiểu Ngũ...”

Công tước đại nhân vẫn cười, “Vậy sao?”

Sand trừng mắt, “Ba, đưa thư cho ngài Edward, ngây người mãi gì thế?” Không muốn sống nữa à? Công tước đại nhân vừa nói rồi, tha cho họ một mạng, thằng nhóc này vẫn còn lằng nhằng mãi, không sợ không có cớ để được xin tha mạng hay sao? Bây giờ họ đang ở nhà người ta, dù làm gì cũng phải để ý đến sắc mặt người ta chứ.

Dung Trần không hề cảm nhận được những gì đang diễn ra, bình thường anh ta là trung tâm vũ trụ được mọi người vây quanh, chưa có nơi xa hoa nào lại chưa từng đến, đến phủ Công tước cũng vẫn ung dung thản nhiên như vậy, hoàn toàn không có cảm giác như đến một nơi xa lạ.

Tư Đồ Lệ lại thấy mới mẻ, dù sao đây cũng là phủ Công tước, lần đầu tiên đến đây mà Công tước đại nhân đã đuổi đi, anh ta lầu bầu không muốn đi, chỉ muốn đi quanh đây xem sao, kết quả bị nụ cười của Công tước đại nhân khiến cho sợ hãi hoảng hốt.

Anh ta run cầm cập cho tay vào túi quần, thấy sắc mặt Công tước đại nhân càng ngày càng đen thui đi, anh ta chợt dừng tay lại, không dám móc ra nữa.

Công tước đại nhân nói: “Thư đầu rồi?”

Tư Đồ Lệ run rẩy, sau đó móc ra một bức thư nhàu nát, nói: “ở đây...”

Mặt Công tước đại nhân đã đen như đít nồi.

Móc thư ở đâu ra vậy chứ?

Răng Tư Đồ Lệ như đang đánh nhau, “Ở đây... tương đối an toàn... không sợ gió thổi mưa bay...”

Dung Trần cảm thấy hai người anh em của mình chắc chắn là đầu óc không được bình thường cho lắm, có khi nào anh ta không nên đến đây nhận người thân không. Nhận hai người anh em thần kinh như vậy hình như cũng không có gì lợi lộc cho anh ta cả.

Công tước đại nhân ghét bỏ nhìn bức thư nhăn nhúm đó, nói, “Xé lớp màng bọc bên ngoài ra.” Tư Đồ Lệ trợn mắt lườm: “Đây là bằng chứng quan trọng chứng minh bức thư vẫn còn nguyên vẹn!” Công tước đại nhân cười, Tư Đồ Lệ thấy vậy lập tức nhanh nhẹn bóc lớp màng bọc bên ngoài bức thư ra.

Anh đeo găng tay, cầm lấy bức thư, ném lên trên mặt bàn. Tư Đồ Lệ tỏ vẻ như tim đau thắt, “Hả... Bị lạnh nhạt rồi, bức thư của anh trai đáng thương của tôi!”

Công tước đại nhân rũ mắt xuống: “Các cậu đi được rồi đấy.” “Cáo từ.” Dung Trần xoay người, cất bước định đi. Tư Đồ Lệ vừa đi vừa quay đầu lại, diễn tròn vai diễn lâm ly bi đát khi biệt ly. Sand liếc nhìn Công tước đại nhân, “Còn không kiểm nổi một bữa cơm, chúng ta số nhọ quá... Chúng ta là rau cải trắng đáng thương, lệ nhỏ ròng ròng...”

Công tước đại nhân không thèm ngước mắt lên nhìn lấy một cái.

Dung Trần đi đầu tiên mở cửa ra, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lý Tư Không đi từ cửa phòng khách bên kia đến, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt mất một lúc. Sau đó, Lý Tư Không nhảy dựng lên, chỉ vào Dung Trần nhiệt tình chào hỏi: “Ái chà chà, ai đây? Khách quý đây! Có phải là cậu đến đây có việc gì không? Nói đi, cậu đến đây tìm Bảo có việc gì à?” Dung Trần liếc nhìn anh ta, gật đầu nói: “Cậu hai Lý, đã lâu không gặp.”

Vừa khách sáo lại xa cách, vừa lạnh lùng lại cứng nhắc.

Lý Tư Không ôm cánh tay, ngoáy lỗ tai nói: “Ngôi sao Dung Trần của chúng ta sao lại nghĩ tới việc đến đây thế này? Đợt này bị lưu đày còn chưa đủ à? Cậu nói xem, nếu tôi nói với mẹ tôi để cậu đến châu Phi tình nguyện nửa năm thì thế nào?”

Dung Trần trả lời: “Công ty sắp xếp, tôi sẽ hoàn toàn tuân thủ. Chỉ có điều không biết là cậu hai Lý có tầm ảnh hưởng lớn được như vậy để cô Mục nghe theo sự sắp xếp của cậu không thôi.” Lý Tư Không nổi giận: “Cậu dám coi thường ông đây cơ à? Cậu có tin cậu ra khỏi cửa là tôi cho cậu răng bay đầy mặt đất không?”

Dung Trần cười trả lời: “Đương nhiên là không tin rồi. Gaddles trị an tốt như vậy, nơi đây lại là lãnh địa của ngài Edward, nếu như xảy ra chuyện như vậy thật thì chỉ sợ ngài Edward sẽ mất hết thể diện thổi. Cậu hai Lý và ngài Edward là bạn bè lâu năm cơ mà? Cậu hai Lý sẽ để tâm đến thể diện của ngài Edward, cho nên đương nhiên tôi không tin lời nói đùa vừa rồi của cậu hai Lý rồi.”

Lý Tư Không: “...”

Sand đứng sau Dung Trần, cười với anh ta nói: “Thì đúng vậy mà. Trên lãnh địa của ngài Edward tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện rối loạn như vậy đâu!” Tư Đồ Lệ cúi đầu ủ dột phía sau, bởi vì thư bị Công tước đại nhân lấy đi mất, anh ta cảm thấy như nhiệm vụ của mình chưa được hoàn thành, có chút đau lòng. Nhỡ chẳng may Công tước đại nhân xem trộm thì phải làm sao đây? Cũng không phải Công tước đại nhân chưa được nhìn thấy bao giờ, lần trước khi Cung Ngũ viết thư trả lời cho Chiêm Húc chẳng phải anh cũng quang minh chính đại xem trộm đó sao?

Nghĩ thôi đã thấy buồn phiền rồi, anh ta chỉ đưa một bức thư sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Lý Tư Không không nói lại được Dung Trần, anh ta liền kêu ầm lên, cuối cùng lôi cả Yến Đại Bảo ra, “Cậu cứ đợi đấy, sau này tôi sẽ nói lại với Đại Bảo, con người cậu rất không đáng tin...” Ngước lên nhìn Sang đứng phía sau, Lý Tư Không chỉ tay vào Sand, nói: “Ái chà, thằng nhóc này cũng ở đây à? Trước kia thằng nhóc này mạo danh đại minh tinh Dung, không phải là người một nhà thì không vào chung cửa nhà, tôi coi thường cậu!”

Sand hít mũi đáp: “Không còn cách nào khác, nhận tiền làm việc, diễn cũng phải diễn sao cho giống, nếu bị anh phát hiện từ sớm thì sao diễn tiếp được chứ?” Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ như vậy, Cung Ngũ có muốn không nghe thấy cũng khó, hiệu quả cách âm của phòng làm việc của Công tước đại nhân rất tốt, chắc chắn là bọn họ đã chạy ra rồi. Cô đặt bút xuống, lon ton chạy ra ngoài, vẫy tay với Tư Đồ Lệ, “Tư Đồ!” Chắc chắn là đưa thư, lần nào cũng vậy, người này nếu không đưa thư được đến tận tay cô thì sẽ thấy ngứa ngáy trong lòng mãi, hơn nữa chắc chắn phải lấy được thư trả lời mới hợp quy tắc. Tư Đồ Lệ vừa nhìn thấy Cung Ngũ hai mắt đã sáng rực lên: “Tiểu Ngũ à! Bức thư đó ngài Edward nói sẽ gửi lại, lát nữa cổ lấy thư ở chỗ ngài Edward nhé.” Cung Ngũ đi từ trên lầu xuống, cố gắng không liếc nhìn Dung Trần. Dung Trần thực sự quá đẹp trai. Anh ta là người xuất sắc nhất trong ba anh em. Cửa phòng làm việc được mở ra, Công tước đại nhân đi từ trong ra, cười với Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, có thư của anh Chiêm gửi cho em này.” Cung Ngũ chạy đến, “Đúng là ở chỗ anh Tiểu Bảo thật này!”

Cô cầm lấy thư, Công tước đại nhân liếc nhìn cô, cô lập tức rụt tay lại, “Để lát nữa em xem cũng được. He he he...” Cô chuyển sang đề tài khác, “À đúng rồi, trưa nay giữ họ ở lại ăn cơm đi, khó khăn lắm ba anh em mới được trùng phùng, chắc là họ rất vui đấy.” Không đợi ba anh em trả lời, Công tước đại nhân đã nói: “Khó khăn lắm họ mới được trùng phùng, chắc chắn là mong muốn có thời gian ở bên nhau, chúng ta không nên làm ảnh hưởng đến họ, Tiểu Ngũ thấy sao?” Cung Ngũ bỗng thấy hơi ngại, “Nói cũng đúng, vẫn là anh Tiểu Bảo suy nghĩ chu đáo. Nếu vậy thì tôi cũng không giữ mọi người nữa, tạm biệt mọi người nhé.”

Ba anh em: “...”

Lý Tư Không bật cười thành tiếng. Thấy sắp phải đi rồi, Tư Đồ Lệ bỗng nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống sàn, giơ tay ra với Cung Ngũ, run rẩy nói: “Tôi... đói... quá... a... aaaaa...” Nói xong cơ thể mềm nhũn, đổ rạp xuống đất rên hừ hừ. Cung Ngũ giật giật khóe miệng, người này diễn xuất quá kém!

Công tước đại nhân tươi cười nói: “Ném ra ngoài.”

Sau đó có người đi vào lôi Tư Đồ Lệ ném ra ngoài.

Cung Ngũ thấy vậy vội vàng ngăn cản: “Thôi bỏ qua đi, cũng không có chuyện gì to tát cả, anh ta chỉ đói bụng thôi mà. Giữ họ ở lại ăn cơm đi. Anh Tiểu Bảo, chúng ta cũng không thiếu thốn gì một bữa cơm, nếu không sau này người ta lại nói chúng ta không nhiệt tình tiếp đãi khách khứa. Có đúng không?”

Thể là nhờ vào màn diễn xuất tệ hại của Tư Đồ Lệ, ba anh em ở lại phủ Công tước ăn cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui