Công Tước

Tiểu Euguen đưa cô đến đó, bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có Tư Đồ Lệ đang đợi. Anh ta ngồi xổm dưới đất, cúi đầu nhìn mặt đất không động đậy, nếu như khi Cung Ngũ đi đến không thấy anh ta ngẩng đầu lên thì Cung [ Ngũ còn tưởng anh ta hóa đá thật rồi. Nhìn thấy Cung Ngũ, Tư Đồ Lệ sửng sốt nhìn1cô nói: “Chúng tôi đã đợi bao nhiêu ngày rồi... muốn đợi cái tên đó... chúng tôi đợi được rồi, nhưng mà, tên đó đã bắn nhầm anh Hai...”

Cung Ngũ hỏi: “Sand đâu rồi?”

Tư Đồ Lệ hít mũi, nói: “Anh ấy bảo khi anh Hai tỉnh thì gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy đi tìm tên kia.”

Cung Ngũ trợn trừng mắt lên, “Một mình anh ta8đi rồi à? Sao anh không nói sớm?” Tư Đồ Lệ lắc đầu: “Anh ấy không cho tôi đi, nói là nếu như Dung Trần tỉnh lại không nhìn thấy chúng tôi thì sẽ khó chịu, bảo tôi dù thế nào cũng phải ở lại, một mình anh ấy đi thôi.”

Cung Ngũ quay sang nhìn Euguen, “Cậu hai Lý đâu?” Euguen mím môi: “Cậu hai Lý rất tức2giận, có người dám xông vào lãnh địa của ngài Edward như vậy, cậu hai Lý đã phái người đuổi theo kẻ xông vào đây rồi, hạ lệnh giết chết không tha.”

Cung Ngũ nghĩ ngợi, cho dù Lý Tư Không có biết hay không, anh ta đuổi theo tên Mặt Sẹo cũng đều là giúp Sand. Cô liếc nhìn Tư Đồ Lệ, “Có cậu hai Lý giúp đỡ4rồi.” Tư Đồ Lệ vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, sau đó nói: “Tôi đã điều tra tư liệu của tên đó rồi. Chắc chắn anh cả không phải là đối thủ của hắn ta.”

Cung Ngũ đi đến bên cạnh anh ta, ngồi xuống, một lúc sau cô mới nói: “Vậy anh muốn làm thế nào?” Tư Đồ Lệ trả lời: “Tôi đợi tin tức của anh tôi, biết rồi tôi sẽ đi giúp anh ấy.”

Cung Ngũ hỏi: “Anh ta muốn anh đi thật sao?”

Tư Đồ Lệ yên lặng một lúc mới nói: “Không muốn đâu, tôi đoán vậy.” Hơi ngưng lại một lát anh ta lại nói thêm: “Thực ra... là tôi sợ chết...”

Cung Ngũ không cười nhạo anh ta mà gật đầu nói: “Bình thường thôi, tôi cũng sợ chết mà.” Cô nói: “Tôi cực kỳ sợ chết. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến mỗi khi gặp chuyện gì là liệu tôi có chết không, sau đó tôi đưa ra yêu cầu tối thiểu với bản thân mình là phải sống, sống thì mới có hy vọng.” Tư Đồ Lệ vẫn cúi đầu, anh ta hỏi: “Cô nói anh Hai liệu có chết không? Anh Cả nói trong ba người chúng tôi, người không nên chết nhất là anh Hai. Vốn dĩ anh Cả nhất quyết muốn cắt cỏ là vì cảm thấy mục tiêu cố định sẽ dễ thu hút sự chú ý của người đó. Anh ấy nói tôi phải để ý, bởi vì dựa vào những gì anh ấy hiểu biết về tên kia, anh ấy đoán hắn sẽ lựa chọn súng đột kích bảo đảm nhất. Nhưng không ngờ... vì lãnh địa Công tước canh phòng nghiêm ngặt, đổi phương không thể trà trộn vào kiểu đó được, chỉ có thể trốn trong xe. Đúng lúc hôm nay gặp được... anh ấy rất hối hận...”

Cung Ngũ mím môi không nói gì.

Tư Đồ Lệ lại nói: “Tôi biết anh ấy muốn lưu giữ lại một chút hồi ức giữa anh em chúng tôi. Chúng tôi đã nói với nhau rồi, sau này sẽ cố gắng không gặp nhau, đặc biệt là không gặp gỡ anh Hai, vì sợ anh ấy bị chúng tôi liên lụy...”

Cung Ngũ vỗ vai anh ta, nhất thời không biết nên nói gì. Tư Đồ Lệ đè thấp giọng nói: “Bây giờ chắc chắn anh Cả rất hối hận, bởi vì anh ấy phán đoán sai lầm, cũng bởi vì anh ấy nhất thời ngang ngược... rõ ràng trước đây anh ấy đã nghĩ nhiều như vậy, nhưng không ngờ...” Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, đèn trên cửa vẫn sáng, cô nói: “Không sao đâu, Dung Trần sẽ không có chuyện gì đâu.” Có lẽ Dung Trần chỉ có thể sống như vầng trăng được các vì sao bao bọc vây quanh, mới đến Gaddles được mấy ngày, không có các fan bên cạnh đã xảy ra chuyện rồi. Tư Đồ Lệ cúi đầu, bỗng nhiên dựa người vào Cung Ngũ, nỉ non: “Nếu như anh ấy chết... chắc chắn anh Cả sẽ tự trách mình... tôi cũng khó chịu... khó khăn lắm mới có thêm được hai người anh em, kết quả...”

Cô vỗ vai Tư Đồ Lệ: “Đừng lo, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chuyện không nên đến, có cầu cũng không được.” Tư Đồ Lệ dựa vào cổ một lát, bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi diễn cảnh thương tâm có giống không?”

Cung Ngũ: “...”

Cô chán ghét buông tay, đẩy anh ta ra. Uổng công cô thật lòng an ủi anh ta, thì ra là lại đang diễn trò. Người này lúc nào cũng thích diễn, từ lần đầu tiên gặp mặt đã cứ hở ra là diễn trò rồi, rõ ràng là diễn xuất vô cùng tồi tệ. Tư Đồ Lệ cười một lúc lâu, sau đó dựa vào tường, ôm cánh tay, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật, nói: “Nếu Dung Trần chết cũng là một chuyện tốt, trên đời này bớt đi một mối bận tâm. Nếu như anh Cả chết đi thì tôi hoàn toàn không còn vướng bận gì nữa, tốt quá!”

Cung Ngũ: “...” “Đương nhiên cũng có chỗ không tốt.” Tư Đồ Lệ chép miệng nói: “Nếu họ đều chết hết thì những ngày tháng tôi có cơ hội được làm nũng hai anh sẽ không còn nữa. Còn nữa, nếu có một ngày nào đó anh Chiêm cũng mất thì tôi sẽ không có lấy một người để nương tựa, quá thảm rồi. Nếu như tất cả đều còn sống thì ít ra cũng còn có người cho vay tiền.” Cung Ngũ không thể nhịn được nữa, vỗ đổi một cái lên trán anh ta, “Anh về Tam Giác Vàng ngay đi! Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi anh nữa rồi.” Tư Đồ Lệ ôm trán, oán trách: “Này, sao lại đánh người! Nếu không vì nể tình đại ca thì tôi cho cô một trận rồi đấy!”

“Anh đừng quên bây giờ anh đang ở trên địa bàn của anh Tiểu Bảo, anh muốn chết à?” Cung Ngũ trừng mắt. Tư Đồ Lệ: “...” Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ. Đèn phòng phẫu thuật bỗng nhiên tắt, sau đó cánh cửa phòng bật mở, “Ai là người nhà bệnh nhân?” Tư Đồ Lệ đứng bật dậy, “Tôi! Anh ấy là anh trai tôi, đã chết chưa?” Y tá trừng mắt nhìn anh ta, “Chưa!” Cơ thể đang căng cứng của Tư Đồ Lệ bỗng thả lỏng, anh ta nói, “Tiếc quá!”

Y tá không chịu nổi nữa, quay người đi vào. Cung Ngũ mím môi, đá anh ta một cái, “Chưa chết, anh phải vui mới đúng chứ!”

“Cô ta cũng không nói là chắc chắn sống được mà!” Tư Đồ Lệ nói: “Phẫu thuật thành công không có nghĩa là đã thoát khỏi nguy hiểm, trúng đạn nhiều phát thể cơ mà.”

Anh ta cúi xuống soạn một tin nhắn, định gửi đi, lúc này mới phát hiện mình không có số điện thoại của Sand.

Anh ta ngây người, quay sang nhìn Cung Ngũ, “Này, cô có số của anh tôi không?” Cung Ngũ chớp mắt: “Có chứ, nhưng đó là số khi anh ta mạo nhận là Dung Trần, sau khi về binh đoàn lính đánh thuê kia thì không dùng nữa.” Tư Đồ Lệ sửng sốt một lúc, bỗng nhiên nhảy lên xông ra ngoài: “Mẹ kiếp!” Cung Ngũ đuổi theo sau: “Tư Đồ, anh làm gì vậy?”

Tư Đồ Lệ quay lại hét lên với cô: “Anh ta lừa tôi!”

Sand bảo anh ta ở lại đợi tin tức Dung Trần phẫu thuật, nói là có tin gì nói cho anh ta biết, nhưng anh ta đâu có số điện thoại.

Sand đã lừa anh ta, mục đích là không để cho anh ta đi theo.

Đã bảo là thêm người thêm sức mạnh cơ mà? Tại sao lại không cho anh ta đi cùng chứ? Đó là bởi vì Sand biết rằng lần này ra đi lành ít dữ nhiều, cho nên anh ta mới lừa Tư Đồ Lệ ở lại.

Cung Ngũ đuổi xuống tầng dưới, Tư Đồ Lệ đã cướp xe của người ta, lái xe lao đi. Cung Ngũ thở hổn hển đứng phía sau nhìn chiếc xe lao đi vun vút chỉ để lại một làn khói xe.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tư Không, rất nhanh đã có người nghe máy, “Cậu hai Lý.” “Đồ keo kiệt, gì thế?” Lý Tư Không vừa nghe đã biết ngay là tâm trạng không tốt, xảy ra chuyện trong thời gian Bảo thử thuốc, chứng tỏ anh ta sơ suất vô ý, Bảo tỉnh lại chắc chắn sẽ mắng anh ta là đồ vô tích sự. Lúc đầu khi tên Mặt Sẹo và đồng bọn của hắn ta vào đây được là do Bảo cố ý thả chúng vào, nhưng lần này thì không. Lần này là trong tình trạng canh gác nghiêm ngặt vẫn để cho hắn ta lọt vào được, không chỉ như vậy còn uy hiếp ba con tin, Bảo không mắng anh ta là đổ vô tích sự thì chính bản thân anh ta cũng mắng mình.

Cung Ngũ nói luôn: “Cậu hai Lý, anh có thể cho người đi giúp Sand và Tư Đồ Lệ được không? Một mình Sand đuổi theo tên người xấu đó rồi. Cái đó... cậu hai Lý, ba anh em họ khó khăn lắm mới được gặp lại nhau, Dung Trần vẫn còn đang nằm trong phòng phẫu thuật, nhỡ chẳng may có chuyện gì thì tôi cứ thấy là có liên quan đến mình. Nếu không phải tại tôi thì có lẽ ba anh em họ vẫn yên ổn sống cuộc sống của riêng mình...”

Lý Tư Không xoa mi tâm, “Này keo kiệt, có phải cô nghĩ quá nhiều rồi không? Có nghĩ là vì cô à? Chẳng qua chỉ là gặp đúng thời cơ thôi, cho dù không phải là bây giờ thì sau này một ngày nào đó cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy thôi. Trên đời này có một số thứ, nếu gặp phải thì trước sau gì cũng sẽ gặp phải. Cô hiểu không?”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Tôi phải người đến đó rồi, đừng có nói tôi buộc phải đi đến đó, mạng sống của tôi quý lắm đấy.” “Tôi không bảo anh đi, nếu tôi bảo anh đi thì anh Tiểu Bảo tỉnh lại thế nào cũng mắng tôi. Anh cho người đến đó tôi đã thấy vui lắm rồi, cảm ơn anh nhé cậu hai Lý.”

“Xi!” Lý Tư Không gác điện thoại, anh ta làm vì thể diện của mình, ai cần có cảm ơn.

Nhìn điện thoại đã bị tắt, Cung Ngũ về trong bệnh viện, lúc này mới phát hiện Dung Trần không còn ở trong bệnh viện nữa mà đã được đẩy sang phòng hồi sức cấp cứu. Sau phẫu thuật do vẫn còn thuốc gây mê nên Dung Trần vẫn chưa có phản ứng gì.

Cung Ngũ thấy hơi lo lắng nên tìm bác sĩ phẫu thuật chính: “Liệu anh ta có chết không?” “Phẫu thuật thành công rồi, tất cả đầu đạn đều được lấy ra, cũng đã truyền máu kịp thời, nhưng vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, sau hai tư giờ nếu không có vấn đề gì thì có lẽ là anh ta sẽ qua khỏi được.”

Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiểu Euguen cho người chăm sóc, sau khi tỉnh lại phải thông báo cho cô ngay. Xử lý xong chuyện ở bệnh viện, Cung Ngũ lại quay về phủ Công tước. Lý Tư Không đã xử lý để phủ Công tước yên tĩnh không có sự cố gì, cô lại đến lâu đài xem Công tước đại nhân thế nào.

Cô ngồi bên cạnh Công tước đại nhân, anh vẫn đang ngủ say. Cô thở dài nói: “Anh Tiểu Bảo, anh mau tỉnh lại đi. Anh phải tỉnh lại em mới thấy yên tâm. Làm thế nào bây giờ anh Tiểu Bảo...”

Cung Ngũ khẽ chạm vào ngón tay Công tước đại nhân, gõ lên đầu ngón tay anh, “Anh Tiểu Bảo, anh mà không tỉnh là em đi chăm sóc Dung Trần đấy. Người ta bị thương nặng hơn anh, vừa mới phẫu thuật xong, còn anh chỉ là thử thuốc thôi, nếu anh không tỉnh lại là em đi thật đấy...”

Cô còn chưa dứt lời Công tước đại nhân đã tỉnh lại vì quá tức giận.

Ngón tay anh bỗng nhiên động đậy, sau đó nắm chặt lấy tay cô, nắm rất chặt. Cung Ngũ: “...” Cô kinh ngạc reo lên: “Anh Tiểu Bảo anh tỉnh lại rồi à?!” Cô vui vẻ gọi bác sĩ: “Người đâu? Anh Tiểu Bảo tỉnh lại rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! Mau đến đây đi, mỹ nam ngủ trong rừng tỉnh lại rồi!” Thấy Công tước đại nhân đang híp hờ mắt dường như đang nói điều gì, cô vội vàng đến gần nghe thử, “Anh Tiểu Bảo nói gì vậy?” “... Không được...”

Cung Ngũ: “...”

Tay Công tước đại nhân bấu chặt ga giường, nhấn mạnh: “Không được đi...” Cung Ngũ bỗng bật cười với anh, nói: “Ừm, anh Tiểu Bảo không cho em đi thì em không đi nữa, anh Tiểu Bảo đừng giận nữa mà. Anh vừa tỉnh lại phải bình tĩnh!” Cô hét lên với bên ngoài: “Người đâu! Tôi nói là mỹ nam ngủ trong rừng tỉnh lại rồi mà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui