Công Tước

“Anh Tiểu Bảo, ăn canh!” Cung Ngũ để một bát canh trước mặt Công tước đại nhân, sau đó ngoan ngoãn ngồi đối diện anh ăn thức ăn của mình.

Công tước đại nhân nhìn bát canh đặc sệt trước mặt, cuối cùng không kìm được mà nói một câu: “Tiểu Ngũ, canh dinh dưỡng này được nấu bằng nguyên liệu gì thế?” Cung Ngũ mím môi, nói qua loa: “Haiza cái đó anh không cần quan tâm, đây là canh được nấu theo toa của bác sĩ Hòa,1lấy nguyên liệu từ tiệm thuốc bắc của chú ấy, rất có dinh dưỡng.” Công tước đại nhân đã bưng lên ăn hai thìa, vừa nghe thấy là phòng thuốc mà Hòa Húc mở, anh vội vàng để xuống, trừng mắt hỏi: “Là của bác sĩ Hòa đưa đến à?” Cung Ngũ vừa ăn vừa nhìn anh gật đầu: “Vâng.” Công tước đại nhân: “...” Bảo sao, mấy ngày nay, anh cứ cảm thấy trong người râm ran, mỗi khi cô chui vào lòng anh thì anh không8khống chế được, thì ra là do thứ canh quỷ quái này. Công tước đại nhân tức giận, nhìn sang Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, sau này những gì Hòa Húc nói em đừng nghe, chú ấy rất thích lừa người khác.”

Cung Ngũ ngẩng đầu, mắt trợn tròn, nói: “Anh Tiểu Bảo, anh nói như vậy là không đúng. Đúng là đôi khi bác sĩ Hòa hay thích nói đùa, nhưng chú ấy rất có trách nhiệm với sức khỏe của anh. Nếu lời của chú ấy nói chúng2ta không được nghe, sao anh còn dám thử thuốc trên người mình chứ? Anh yên tâm đi, bác sĩ Hòa có nói rồi, canh này rất tốt cho sức khỏe.”

Lúc nói lời này, trong mắt của cô còn nhìn vào vị trí dưới rốn ba tấc của Công tước đại nhân.

Công tước đại nhân: “...” Chỉ nhìn thôi thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh thì tới nào! Tức chết được!

Cung Ngũ tiếp tục ăn, người bị bệnh thì có tư cách gì mà kén cá4chọn canh chứ? “Anh Tiểu Bảo ăn cơm đi, khó khăn lắm mới có thể ăn uống bình thường không phải rất tốt sao? Đợi lần sau thử thuốc, không biết lại cần bao nhiêu thời gian...”

Nghĩ đến chuyện này cô cảm thấy có chút không vui, cô hận không thể khiến cho việc thử thuốc kết thúc nhanh chóng, nhưng nếu kết thúc kết quả tốt hay xấu thì cô cũng không biết, không phải bác sĩ Hòa nói thể sống của loài cỏ đó rất hiếm sao? Dùng xong thì không còn nữa, đến lúc đó không biết chất độc trong cơ thể của Công tước đại nhân có mất đi hay không. Công tước đại nhân làm sao biết được cô đột nhiên thấy đồng cảm với anh, ăn được một nửa thì ngừng lại, “Tiểu Ngũ không đói sao?” Cung Ngũ thương tiếc nhìn anh, sau đó lắc đầu, lại bắt đầu ăn, ăn xong thì cô nói “Anh Tiểu Bảo, một lát nữa em muốn nói chuyện với Matthew, có được không?” Anh gật đầu: “Đương nhiên là được. Matthew hình như rất thích nói chuyện với Tiểu Ngũ.”

Cô vỗ ngực, đắc ý: “Đúng vậy, em chính là một cô gái thấu hiểu lòng người!” Sau bữa trưa, Cung Ngũ định đẩy Công tước đại nhân đi ngủ thì nghe thấy bên ngoài có người đi vào bẩm báo, nói Matthew Hal - con trai trưởng của nhà Hal muốn gặp ngài Edward.

Cung Ngũ ngẩng đầu, “Anh Tiểu Bảo, chính là tên Matthew đáng ghét kia!”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Vậy sao? Nếu đã đáng ghét như vậy, chi bằng bảo cậu ta về đi, Tiểu Ngũ không thích cậu ta, anh cũng không thích cậu ta. Hơn nữa, cậu ta đến đây vào lúc này, e rằng cũng chẳng có chuyện gì tốt lành.” Cung Ngũ nắm tay lại: “Đúng vậy! Không phải nói cậu ta và Hoàng hậu lén lút qua lại bị bắt quả tang sao? Lúc này chạy đến đây, không chừng là muốn cầu cứu, bọn họ làm chuyện xấu rồi bị bắt gặp, cho dù không đến cầu cứu thì cũng có ý đồ xấu mà đến đây. Anh Tiểu Bảo, chúng ta không cần gặp cậu ta!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, không gặp.” Người bẩm báo lập tức trở ra ngoài nói với Matthew: “Xin lỗi cậu Hal, bây giờ là thời gian nghỉ trưa của ngài Edward, e rằng không thể gặp cậu, xin cậu hãy trở về cho.” Matthew đến cả cửa chính của phủ Công tước cũng không bước vào được thì đã bị khuyên trở về. Đương nhiên, với thân phận như Matthew thì bị đối xử tệ bạc cũng là bình thường, nhưng vì bản thân cậu ta nắm được điểm yếu của Quốc vương nên tự cảm thấy bản thân vô cùng quan trọng, vì thế cậu ta mới dám mạo muội xuất hiện trước cửa phủ Công tước. Matthew đứng trước cửa phủ Công tước, lần đầu tiên phát hiện ra sự nhỏ bé của bản thân. Nếu ban đầu mối quan hệ của cậu ta và Cung Ngũ vẫn tốt đẹp, có lẽ bây giờ đã có thể gặp được ngài Edward. Winnie, Crovia, Carlisle bây giờ cũng sẽ không vì mối quan hệ với Cung Ngũ mà có quyền tự do ra vào phủ Công tước hơn những người khác. Matthew hít thật sâu một hơi thật sâu, cậu ta cuối cùng đã phát hiện ra, nếu chỉ dựa vào bản thân mình, đừng nói là giúp Gloria rời khỏi cung, đến cả bản thân cậu ta cũng sẽ bị Quốc vương giết chết một cách bất ngờ.

Matthew muốn nhờ vào sức lực của Công tước đại nhân, cậu ta cảm thấy bản thân mình nhất định có thể thành công. Cậu ta thậm chí còn suy nghĩ xong mình sẽ thuyết phục Công tước đại nhân thế nào để anh tham gia vào cuộc phân tranh này, nhưng không ngờ đến cả cửa phủ Công tước cậu ta cũng không bước vào được. “Cậu Hal, xin cậu về cho!”

Matthew lùi về sau hai bước, chỉ có thể rời khỏi.

Hôm sau cậu ta lại đến. Cậu ta cho rằng cậu ta bằng lòng vì Gloria mà từ bỏ sự tự tôn của mình để hạ mình khúm núm cầu xin người khác thì sẽ làm cho Công tước đại nhân cảm động, nhưng gác cổng lại nói với cậu ta: “Cậu Hal, ngài Edward không phải là người ai cũng có thể gặp, xin cậu lượng thứ.” Cung Ngũ nằm nhoài trên cửa sổ, buồn chán nhìn ra bên ngoài, sau đó nhìn thấy xe của Matthew chở theo cậu ta rời khỏi. “Anh Tiểu Bảo, người đó lại đến nữa à? Cậu ta không biết mình đáng ghét thế nào sao?” “Anh cũng rất ghét. Chúng ta đều ghét cậu ta, nên anh và Tiểu Ngũ mới là người một nhà.” Cung Ngũ nhe răng, đôi môi hồng tươi nở nụ cười tươi tắn như hoa đào, “Đúng vậy! Bây giờ chuyện mà em hi vọng nhất chính là bác sĩ Hòa có thể chữa trị cho anh Tiểu Bảo khỏe lại, sau đó mới là những chuyện khác.”

Công tước đại nhân ấn vào hai bên xe lăn, chậm rãi nhấc người lên, tự mình cảm nhận sức lực của chân, sau đó anh cẩn thận đứng dậy. Anh đứng yên tại chỗ, không dám mạo hiểm bước về trước. Anh nhìn vào người con gái của mình, chậm rãi nhấc chân lên, bước đi bước đầu tiên.

Cung Ngũ nằm nhoài trên cửa sổ, có chút cảm thán nhìn ra bên ngoài. Một lúc sau, không nghe thấy Công tước đại nhân nói gì, cô nghi hoặc xoay đầu lại thì đâm sầm vào lòng anh.

Anh ôm cô vào lòng, mỉm cười nói: “Anh sẽ khỏe mà, anh xin thề”.

Cung Ngũ “woa” một tiếng, ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh Tiểu Bảo thật giỏi! Anh đã đứng dậy được rồi, còn đi được mấy bước nữa!” “Em biết mà, anh Tiểu Bảo của em lợi hại nhất!”

Anh tựa cằm lên vai cô, trong mắt mang ý cười, “Ừ, tối nay sẽ cho Tiểu Ngũ biết anh lợi hại hơn nữa.”

Cung Ngũ phản ứng lại ngay lập tức nhe răng, nói: “Vâng!” Người có sức khỏe tốt mới dám khiêu khích như vậy.

“Anh sẽ báo thù lại việc mấy ngày nay Tiểu Ngũ giày vò anh.” Giọng của anh mang ý cười, nói chuyện một cách trêu đùa.

Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Vâng vâng, em đợi đây!”

Biểu cảm của cô rất hào hứng, Công tước đại nhân có chút không thích ứng được, “Tiểu Ngũ, kín đáo một chút!” Cung Ngũ lập tức mím môi, giả vờ bản thân mình rất thục nữ, nhưng cơ thể vẫn lắc lư để lộ ra sự phấn khích.

Công tước đại nhân: “...”

Không biết tại sao, trong lòng anh có chút hoang mang, lỡ ăn không no thì phải làm sao?

Chân của Công tước đại nhân đã có cảm giác nhiều hơn mấy ngày trước, nhưng vẫn không thể bước đi bình thường như những người khác. Cung Ngũ vẫn kéo xe lăn lại cho anh ngồi xuống, sau đó chạy đi đọc sách, còn lên mạng tìm một đoạn kinh để đọc, trấn áp tà niệm trong lòng xuống, chuyên tâm đợi đến tối. Tắm xong, Cung Ngũ dìu Công tước đại nhân lên giường trước, sau đó tắm sơ qua một lượt, rồi sốt ruột quay trở lại, bất chấp tất cả nhảy lên giường.

Công tước đại nhân vội vàng nhắc nhở: “Tiểu Ngũ sấy tóc cho khô trước đã.”

“Haiza, cái này không quan trọng...” “Đi sấy khô tóc trước đã, nếu không sáng ngày mai thức dậy sẽ bị đau đầu. Không nghe lời thì sẽ không làm gì cả.” Cung Ngũ mím môi, mặt mũi buồn bã trèo xuống, uất ức đi vào nhà vệ sinh, lấy máy sấy sấy tóc. Khó khăn lắm mới sấy xong tóc, đến đèn nhà vệ sinh cô cũng không thèm tắt mà hùng hổ xông ra: “Anh Tiểu Bảo, em sấy tóc xong rồi, anh sờ thử xem!” Cô nhanh nhảu, “Khô rồi đúng không? Mau lên mau lên, cởi quần áo ra!”

Nói xong, cô nhanh nhẹn cởi quần áo của mình ném bay đi, nhân tiện giở chăn lên chui vào trong, “Anh Tiểu Bảo, anh còn ngẩn ra làm gì? Mau tranh thủ thời gian đi!”

Sau đó cô nhắm mắt lại, nói: “Nào, làm cho em khóc đi!”

Công tước đại nhân: “...” Cuồng nhiệt cả đêm trong chăn, Công tước đại nhân dường như đã tìm lại được thể diện trước kia của mình. Cung Ngũ hơi run rẩy giơ tay lên, khóc thút thít: “Anh Tiểu Bảo... đã khóc rồi này, được rồi... hic hic hic...” Lúc này, Công tước đại nhân mặc kệ lời cô nói, kéo cô lên tiếp tục. Ngày hôm sau thức dậy, cuối cùng cũng đến lượt Cung Ngũ bị thâm quầng mắt. Cô nhìn Công tước đại nhân, ánh mắt lộ ra vẻ oán tránh, vành mắt hơi bị sưng, lười biếng không muốn ngồi dậy.

“Tối hôm qua em bị một con yêu tinh hút cạn sinh lực rồi, không có anh Tiểu Bảo hôn thì không ngồi dậy được.”

Công tước đại nhân thở dài, nghiêng người hôn lên môi có một cái, “Không dậy được thì thôi, em cứ ngủ thêm đi.” Ăn sáng xong, Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân với vẻ mặt lo lắng, có phải tối hôm qua vận động quá sức nên anh Tiểu Bảo không chịu được phải không? Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Ngũ, sao thế?” Cung Ngũ lắc đầu, “Không có gì, anh Tiểu Bảo anh cứ làm việc của mình, hôm nay em phải đi tìm Matthew nói chuyện.” Dù sao thì Hayley cũng vô tội, nếu có thể phát hiện ra một chút manh mối, nói không chừng gia tộc Dewey có thể thoát khỏi hiểm nguy.

Cô đứng dậy, vội vàng chạy đi. Matthew vẫn bị tạm giam, khi Cung Ngũ thấy rõ ràng tinh thần của anh ta đã sa sút hơn trước. Cung Ngũ kéo một chiếc ghế nhỏ sang ngồi cạnh anh ta, “Matthew” Matthew chậm rãi ngẩng đầu nhìn ô, “Ngũ tiểu thư.” Cung Ngũ nhe răng: “Trông anh có vẻ rất mất tinh thần.”

“Tôi tìm bác tôi về cũng chẳng có ích gì.” Matthew nói, “Hiện giờ tôi cơ bản chẳng biết làm gì. Tôi chỉ biết làm vườn, còn những chuyện từng xảy ra trong gia tộc, tôi thật sự không biết gì cả. Thân phận của gia tộc Dewey quá thấp, đến cả gia phả cũng không có, tôi muốn tìm manh mối, muốn tìm chỗ phân tán cả các gia tộc khác là chuyện không thể...”

Cung Ngũ chớp chớp mắt, trả lời: “Anh không biết, sao anh không nhờ ngài Edward giúp đỡ? Ngài Edward cho anh cơ hội, chứng tỏ anh ấy vẫn còn hi vọng đối với anh và em gái anh. Matthew, tôi thấy anh nên chủ động một chút. Anh chẳng làm gì cả, sao có thể khiến cho ngài Edward tin rằng anh có thành ý và quyết tâm, sao có thể khiến ngài Edward tin rằng anh vô tội. Trận phân tranh chính trị khiến cho gia tộc Dewey bị chia năm xẻ bảy mà lão Jim nói, không chừng là có liên quan đến căn bệnh di truyền của gia tộc Edward.”

“Không thể nào!” Matthew trả lời: “Gia tộc Dewey chỉ có hứng thú với việc làm vườn, chúng tôi dựa vào đó mà mưu sinh, tuyệt đối không thể làm ra chuyện hại đến ngài Edward.”

“Đúng, các người chỉ là người làm vườn, nhưng mà nguyên nhân thật sự khiến Đại Công tước của gia tộc Edward bị bệnh, không phải là loại thực vật đó sao? Đó là một loại thực vật có độc, lẽ nào người làm vườn phát hiện ra loại thực vật đó trong vườn khi đang cắt tỉa cây cỏ, các người chỉ chọn loại thực vật lành tính, còn những thực vật có độc kia thì để chúng tự sinh tự diệt sao? Anh nhất định sẽ có cách riêng của mình để giải quyết chúng. Anh nói xem?”

Matthew ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cung Ngũ, “Ngũ tiểu thư!”

Cung Ngũ xua tay với anh ta: “Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi. Dù sao anh cũng nhìn thấy những bức ảnh kia rồi đúng không? Những loại thực vật đó, anh không thể phủ nhận đúng không? Mà lão Jim lại nói các người không biết nội tình bên trong, gia tộc Dewey vì một nguyên nhân nào đó mà bị chia năm xẻ bảy, tôi đang nghĩ, nguyên nhân đó chắc chắn rất quan trọng, có phải không?”

Cô đứng dậy, “Nếu anh muốn anh và Hayley cả đời này đều phải ở đây không thể ra ngoài, vậy sau này tôi không đến đây nữa. Nếu anh muốn tranh thủ một cơ hội, tôi nhất định hi vọng anh thật sự cố gắng một lần, chứ không phải ủ rũ mất tinh thần.”

Khi Matthew nghe thấy Cung Ngũ nhắc đến loại thực vậy đó, không biết tại sao, máu huyết trong người anh ta liền sôi sùng sục, anh ta đứng dậy cùng lúc với cô, “Tôi muốn nỗ lực một lần, tôi chẳng có tham vọng gì nhiều, tôi chỉ muốn trở lại làm một người làm vườn.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được đấy, tôi sẽ trở về nói với anh Tiểu Bảo một tiếng, dù sao anh Tiểu Bảo tốn nhiều công sức để đưa lão Jim trở về chính là muốn cho anh cơ hội làm rõ nguyên nhân thật sự. Chúng ta đều đang truy tìm sự thật, cùng nhau hợp sức là chuyện đương nhiên.”

Công tước đại nhân nhận được lời mời hợp tác của Matthew Dewey, chính thức bắt đầu điều tra các gia tộc lớn nhỏ bị phân chia ra từ gia tộc Dewey năm đó, bao gồm cả những chi nhánh nhỏ lưu lạc ở các nước khác.

Còn về gia phả của gia tộc Dewey, từ những ghi chép của gia tộc Edward về gia tộc Dewey có thể thấy bọn họ nhất định có tồn tại, nhưng hiện tại chưa tìm được chút manh mối nào. Chuyện Công tước đại nhân đang tìm gia phả của gia tộc Dewey đã truyền ra bên ngoài.

Matthew Hal lại lần nữa đứng trước cửa phủ Công tước, cậu ta nhìn người canh cửa, nói: “Tôi muốn gặp ngài Edward, tôi có thứ mà ngài ấy cần tìm, nếu lần này các người từ chối tôi, nhất định sẽ hối hận.”

Gác cổng không chút do dự đuổi cậu ta ra ngoài, “Cậu Hal, cậu thật sự không biết tốt xấu, chúng tôi đã rất kính trọng, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác đến đây khiêu khích.” Matthew giận dữ: “Đúng là thứ ngu ngốc! Các người sẽ hối hận!” Gác cổng vẫn không lay động, “Mời ra về cho, nếu cậu còn ở đây làm ồn, chúng tôi chỉ có thể cho người bắt cậu lại.” Matthew và gác cổng đang tranh chấp thì bất ngờ xe của Lý Tư Không dừng lại bên cạnh, “Làm gì thế?” Gác cổng bước ra trả lời: “Cậu Lý, vị này cứ năm lần bảy lượt đến khiêu khích, cứ muốn gặp ngài Edward, nhưng ngài Edward đã nói rất rõ ràng là không muốn gặp cậu ấy, nhưng cậu ấy cứ không ngừng làm phiền!”

“Tôi có đồ mà ngài Edward cần!” Matthew cất cao giọng trả lời, “Tôi nghe nói ngài Edward đang tìm kiếm thứ gì đó, tôi có!” Lý Tư Không nhíu mày, “Cậu cậu biết ngài Edward đang tìm thứ gì sao?” Matthew mang một chiếc túi trên người, cậu ta đưa chiếc túi ra trước mặt, rút ra một cuốn sách, trả lời: “Tôi biết! Tôi có nghe nói!” Lý Tư Không nói với gác cổng: “Để cậu ta vào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui