Công Tước



""/ Còn chưa dứt lời, cô đã chu cái miệng nhỏ xinh lên tỏ vẻ không vui, “Lúc trước em còn nói với thầy giáo, đây mới là phon3g thái của bậc thầy trong giới nghệ thuật.” Lý Nhất Địch mỉm cười nói: “Đúng là bị đen rồi, nhưng không sao cả, chúng t2a có thể cho người tẩy rửa. Thế này đi, sáng mai Đại Bảo đi học, tối về nhìn lại đảm bảo sẽ như mới như cũ, như vậy em 5đã vui chưa?” Yến Đại Bảo trịnh trọng gật đầu: “Vâng, anh Bánh Bao, anh hứa rồi đấy nhé, không được lừa em đâu đấy.”

Lý Nhất Địch vẫn cười đáp: “Không lừa Đại Bảo, sao anh có thể lựa Đại Bảo chứ?”

Hai người dắt tay nhau và0o nhà, vừa vào trong đã nhìn thấy Yến Hồi đang vác bazooka trên vai, nhắm vào Lý Nhất Địch: “Bỏ móng vuốt của mày ra, ông thấy mày không cần tay nữa đúng không!”

Cho Lý Nhất Địch vào nhà đã là nể mặt bà tám chết tiệt kia, cái tên không biết điều này lại còn dám nắm tay Yến Đại Bảo!

Lý Nhất Địch: “...”

“Tối qua. Ông ấy phóng hỏa chỗ ở, nhốt mình bên trong, sau trận hỏa hoạn đã không thể cứu chữa được nữa.” Khóe mắt Triển Tiểu Liên đã hơi ướt, “Vậy à... có biết nguyên nhân không? Đang yên đang lành, ông ấy sẽ không lựa chọn như vậy.”

Công tước đại nhân ngập ngừng một lát rồi mới đáp: “Gia tộc Eugene chính là một trong những hung thủ gây nên căn bệnh của gia tộc Edward năm xưa, nói một cách chính xác là tòng phạm. Ông Eugene tìm được một bản di chúc tổ tiên để lại, trong di chúc đã ghi chép lại bí mật gia tộc Eugene đã tham gia vào trong chuyện này.”

Triển Tiểu Liên há hốc miệng, một lúc sau mới dần khép lại được, “Ông Eugene có biết bí mật này không?” “Ông ấy không biết, người biết bí mật này đã sớm thành người thiên cổ. Hoặc là từ sau khi bức thư da dê ghi chép lại sự việc thì không còn ai biết đến bí mật đó nữa.”

“Mẹ biết rồi. Ông Eugene đã lựa chọn phương thức rời khỏi thế giới này, tuy chúng ta rất tiếc nuối, rất buồn bã nhưng đối với ông ấy đó là giải thoát. Tổ tiên đã qua đời, cho dù muốn đào mộ lên lấy xác ra trút giận thì chỉ e cũng không tìm được phần mộ. Chúng ta không cần con cháu đời sau các gia tộc tham dự vào chuyện này chịu trách nhiệm, họ cũng không có tội, chỉ cần làm rõ chân tướng sự việc đã là cách để an ủi anh linh các đời Công tước đã qua đời của gia tộc Edward rồi.”

“Vâng!” Công tước đại nhân đè thấp giọng nói: “Con biết rồi, mami đừng lo lắng đến chuyện này quá.” “Tang lễ được tổ chức vào ngày nào?” Triển Tiểu Liên hỏi. “Định vào ngày kia.” Công tước đại nhân đáp. “Ừ. Mẹ sẽ tham dự.”

Yến Đại Bảo đành phải buông tay ra, quay nhìn về phía Yển Hồi, thở dài: “Ba!”

Thấy hai người đã buông tay nhau ra, Yến Hồi mới đứng sang bên cạnh nhường đường, nhưng vẫn kiên quyết không chịu để bazooka trên vai xuống, cứ vác đi theo Lý Nhất Địch, định bụng cứ thấy ngứa mắt một cái là nã cho anh ta một phát, cho nổ banh xác đến cha mẹ anh ta cũng không nhận ra được nữa.

Triển Tiểu Liên không thèm để ý đến cái đồ thần kinh đó, cho người chuẩn bị bữa tối. Buổi tối bà phải tham gia bữa tiệc sinh nhật Tiểu Long Tứ, con trai anh ba Long Yên của bà. Chỉ là một bữa sinh nhật bình thường nhưng đám trẻ rất hưng phấn, vẫn còn thấy háo hức khi nhận được quà sinh nhật hàng năm, đến nỗi năm nào cũng mong chờ máu đến dịp sinh nhật.

Tiệc tùng là chuyện một người nhất, có người mượn cớ tiếp cận, cả buổi tối Triển Tiểu Liên ứng phó mệt muốn chết. Người ta không dám tìm Yến Hồi nên tìm bà. Triển Tiểu Liên cũng không còn cách nào khác, bà không thể giống như Yến Hồi bảo người ta cút đi được. Bà mệt nhoài ngồi lên sofa, muốn uống chút canh ăn gì đó. Bữa tiệc sinh nhật này đâu có cơ hội ăn uống gì, bao nhiêu đồ ăn nhưng không được ăn no.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi xách đổ chuông, bà lấy điện thoại, nhìn thấy tên hiện trên màn hình, trên mặt bất giác hiện lên nụ cười. Bà ấn nút nghe: “Alo, Tiểu Bảo à.”

“Mami.”

“Con trai của mẹ dạo này vẫn ổn chứ?” Triển Tiểu Liên hỏi. “Vâng, con rất khỏe, mami không cần phải lo lắng.” “Vậy thì tốt.” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Tiểu Ngũ đâu rồi? Dạo này con và Tiểu Ngũ vẫn ổn chứ?” Công tước đại nhân im lặng, giả bộ như không hiểu bà nói gì, trả lời: “Tiểu Ngũ cũng rất khỏe. Mẹ không phải lo lắng gì đâu.” “Ừ, mẹ không lo.” Triển Tiểu Liên lườm Yến Hồi, bảo ông ta cút xa ra một bên, nhưng Yển Hồi chẳng những không chịu đi mà còn nghiêng đầu ghé sát tai vào điện thoại.

“Mami.” Công tước đại nhân lại nói, “Có một chuyện con muốn nói cho mẹ biết.”

Giọng Công tước đại nhân rất nghiêm trọng, dường như đang cố đè nén, giọng điệu khi nói chuyện với bà cũng chậm rãi, mang theo cảm xúc khó nói được thành lời. “Con trai, có chuyện gì con cứ nói đi.” Triển Tiểu Liên hỏi, “Chuyện liên quan đến con à?” “Vâng.” Công tước đại nhân đáp, “Chuyện liên quan đến con. Hay nói cách khác, là liên quan đến người bên cạnh con.” Triển Tiểu Liên im lặng một lúc mới nói: “Chuyện gì? Tiểu Bảo con đừng sợ, mẹ chịu đựng được.”

“Ông Eugene... qua đời rồi.” Triển Tiểu Liên sửng sốt, “Ông Eugene qua đời rồi? Khi nào?”

Công tước đại nhân ngập ngừng một lát rồi mới đáp: “Gia tộc Eugene chính là một trong những hung thủ gây nên căn bệnh của gia tộc Edward năm xưa, nói một cách chính xác là tòng phạm. Ông Eugene tìm được một bản di chúc tổ tiên để lại, trong di chúc đã ghi chép lại bí mật gia tộc Eugene đã tham gia vào trong chuyện này.”

Triển Tiểu Liên há hốc miệng, một lúc sau mới dần khép lại được, “Ông Eugene có biết bí mật này không?” “Ông ấy không biết, người biết bí mật này đã sớm thành người thiên cổ. Hoặc là từ sau khi bức thư da dê ghi chép lại sự việc thì không còn ai biết đến bí mật đó nữa.”

“Mẹ biết rồi. Ông Eugene đã lựa chọn phương thức rời khỏi thế giới này, tuy chúng ta rất tiếc nuối, rất buồn bã nhưng đối với ông ấy đó là giải thoát. Tổ tiên đã qua đời, cho dù muốn đào mộ lên lấy xác ra trút giận thì chỉ e cũng không tìm được phần mộ. Chúng ta không cần con cháu đời sau các gia tộc tham dự vào chuyện này chịu trách nhiệm, họ cũng không có tội, chỉ cần làm rõ chân tướng sự việc đã là cách để an ủi anh linh các đời Công tước đã qua đời của gia tộc Edward rồi.”

“Vâng!” Công tước đại nhân đè thấp giọng nói: “Con biết rồi, mami đừng lo lắng đến chuyện này quá.” “Tang lễ được tổ chức vào ngày nào?” Triển Tiểu Liên hỏi. “Định vào ngày kia.” Công tước đại nhân đáp. “Ừ. Mẹ sẽ tham dự.”

“Vâng.”

Tắt điện thoại, Triển Tiểu Liên ngây người ngồi trên sofa, Yến Hồi nhìn bà chằm chằm: “Này bà tám, sao thế? Chỉ là có một người chết thôi mà, còn là tự sát nữa, sao bà phải bày ra bộ mặt như đưa đám thế? Ông đây còn chưa chết mà bà đã thế rồi à? Này!”

Triển Tiểu Liên liếc nhìn ông ta, “Ông đã từng này tuổi rồi, nói chuyện không động não một chút được à? Ông muốn chết thế à? Còn nữa, ông cứ thứ gọi lại bà tám này bà tám nọ xem!”

Yến Hồi nổi giận: “Ông đã từng này tuổi rồi? Ha, ông đã từng này tuổi rồi à? Bà đã thấy ai đã từng này tuổi rồi mà còn được như ông đây không hả? Ông có già đâu? Già chỗ nào hả? Bà tám chết tiệt, bà nói rõ xem nào! Nói rõ đi...” Yến Hồi đuổi theo phía sau, Triển Tiểu Liên về phòng ngủ, đóng cửa lại. Yến Hồi bị cửa đập trúng trán, nhảy cẫng lên: “Cái bà chết tiệt này!” Lý Nhất Địch nói với Yến Đại Bảo: “Chú Yên và cô Triển vẫn còn tình cảm lắm, ngày nào cũng ồn ào như vậy, cũng vui lắm chứ.”

“Tốt chỗ nào chứ?” Yến Đại Bảo nói, “Cứ ồn ào như vậy mà cũng được à, nhưng mà... nhưng mà ba mẹ cứ hơi tí là đòi treo cổ tự tử ở cửa phòng em, chán chết đi được!”

Lý Nhất Địch cười, “Vậy à? Như vậy đúng là rất mệt mỏi. Nhưng mà không sao cả, sau này anh sẽ chia sẻ cùng với Đại Bảo. Họ mà cãi nhau thì hai chúng ta sẽ khuyên bảo, nói không chừng họ sẽ không cãi nhau nữa, em nói có đúng không?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!” Trong phủ Công tước ở thị trấn Enjoy, Công tước đại nhân tắt điện thoại rồi vẫn nhìn chiếc điện thoại trong tay một lát rồi ném qua một bên. Tiểu Eugene xin nghỉ, nhưng ngày hôm sau vẫn xuất hiện đúng giờ ở phủ Công tước.

Tuy trạng thái tinh thần của anh ta không tốt lắm nhưng trang phục và thái độ vẫn rất chỉn chu như cũ. Cung Ngũ liếc nhìn Tiểu Eugene, im lặng ăn cơm.

Công tước đại nhân nói: “Mấy ngày này cậu không cần đến đây, sự việc cụ thể ra sao sau này chúng ta sẽ nói, không cần lo lắng đến những chuyện khác.”

Tiểu Eugene gật đầu: “Vâng, thưa ngài Edward, tôi hiểu rồi.”

Thực ra ông Eugene đã để lại cho Tiểu Eugene một bức thư, nói cho Tiểu Eugene hiểu tất cả mọi chuyện, cho anh ta biết gia tộc Eugene đã từng phạm sai lầm, cái chết trong tương lai không phải là vô duyên vô cớ.

Sự dạy dỗ của các đời tổ tiên khiến Tiểu Eugene thấy vô cùng áy náy, thậm chí anh ta còn không dám nhìn thẳng vào Công tước đại nhân.

“Eugene, tôi rất tiếc vì cái chết của cha cậu.” Công tước đại nhân nói, “Nhưng mà, chuyện của tổ tiên không liên quan đến con cháu đời sau, chúng ta không thể liên lụy đến những người vô tội. Tôi không cho rằng sự lựa chọn của ông Eugene là chính xác, nhưng tôi tôn trọng ông ấy. Tôi rất tiếc khi ông ấy qua đời, mong cậu bớt đau buồn.” Tiểu Eugene gật đầu: “Vâng thưa ngài Edward, cảm ơn sự khoan dung và nhân từ của anh...” Anh ta hít mũi, khóe mắt đỏ lên, “Tôi thấy rất hổ thẹn, cha tôi càng không thể tha thứ... cho nên ông ấy mới...”

“Không cần xin lỗi.” Công tước đại nhân nói, “Cậu không thay mặt được cho tổ tiên của cậu, giống như tôi không thể thay mặt cho tổ tiên của mình được. Họ đều đã qua đời cả rồi, chúng ta không cần phải lôi họ ra để nói. Bây giờ tôi chỉ muốn biết chân tướng sự việc này, hy vọng tôi sẽ làm rõ ràng ngọn ngành câu chuyện, chỉ đơn giản vậy thôi. Cậu không cần thấy có gánh nặng tâm lý, tôi biết sự trung thành và tận trách của gia tộc Eugene mọi người đều đã được chứng kiến, không có gì phải nghi ngờ cả.” Cung Ngũ ngước lên nhìn Tiểu Eugene, “Anh Eugene, anh Tiểu Bảo nói thật đấy. Nếu anh thực sự thấy hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với gia tộc Edward thì không cần làm gì khác, chỉ cần sau này vẫn tận tâm tận trách làm tròn bổn phận là được rồi. Nói ra thì khi tôi đã quen với sự phục vụ chu đáo của anh Eugene, bỗng nhiên không có nữa sẽ thấy không quen, cứ cảm thấy anh Eugene vẫn là chu đáo nhất.”

Tiểu Eugene lau nước mắt, mắt đỏ hoe nhưng vẫn hào sảng nói: “Vô cùng cảm ơn ngài Edward, Ngũ tiểu thư, tôi biết chứ. Tôi vẫn sẽ tận tâm làm việc, không để cha tôi, ngài Edward và Ngũ tiểu thư thất vọng. Cảm ơn.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Nếu đã vậy thì mong cậu Eugene mau chóng lấy lại tinh thần, lo liệu xong xuôi việc của cha cậu, tiếp tục lấy lại phong độ như trước kia.” Anh cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên không nói với cậu, mẹ tôi sẽ đến tham dự tang lễ của cha cậu.”

Nước mắt Tiểu Eugene bỗng trào ra không kìm lại được, anh ta gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn ngài Edward, cảm ơn Ngũ tiểu thư, cảm ơn Triển tiểu thư tổn kính...” Tiểu Eugene lui xuống, Cung Ngũ nhìn theo bóng lưng anh ta nói: “Chắc chắn là anh ấy rất đau lòng.”

“Đương nhiên là đau lòng rồi.”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng. Có thật là cô Triển sẽ đến đây không?” “Ừ, mẹ anh sẽ đến. Tiểu Ngũ thấy lo lắm à?”

Cung Ngũ sửng sốt, “Em lo gì chứ?” Sau đó lại giơ tay che mặt, lẩm bẩm nói: “Thực ra đúng là em cũng hơi lo lắng... cái đó, liệu cô Triển có thấy là em giả tạo không?” Công tước đại nhân ngây người, “Không đâu. Sao Tiểu Ngũ lại nói vậy?” Cung Ngũ buồn phiền nói: “Trước đây chúng ta đã từng cãi nhau mà. Hình như cô Triển biết chuyện, còn nói chuyện với em...” Cô còn đồng ý là nếu có tiến triển gì sẽ nói với cô Triển, bây giờ cô lại không nói gì cả, không biết cô Triển có giận không. Cung Ngũ đi cùng Công tước đại nhân đến sân bay đón người, từ xa đã nhìn thấy Yến Đại Bảo ăn mặc như chú bươm bướm nhỏ, mái tóc thẳng đã được uốn xoăn nhẹ, chiếc váy xinh đẹp có vài phần trưởng thành, nếu không phải gương mặt vẫn như cũ thì Cung Ngũ còn nghi ngờ đó là người khác. “Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo chạy như bay đến, lao vào lòng Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, cậu có nhớ tớ không hả? Tớ nhớ cậu lắm, nhớ muốn chết luôn!” Cung Ngũ híp mắt: “À, mấy hôm trước chúng ta vừa gọi điện thoại cơ mà, cậu đã nhớ tớ thể rồi à?”

Yến Đại Bảo lườm cô, “Sao cậu lại nói thế hả, tớ đây là một ngày không gặp tựa ba thu. Cậu biết chưa hả? Chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi?”

Cô kéo Cung Ngũ bắt đầu rầm rì nói chuyện, Triển Tiểu Liên cũng nhìn thấy Công tước đại nhân, khoác tay anh, nhìn anh thật kĩ, nhìn mãi đến khi vành mắt đỏ lên.

Bà không nói gì cả, khuôn mặt vẫn mỉm cười, nhưng nước mắt đã lăn khỏi khóe mắt. “Mami, con xin lỗi, con đã làm cho mẹ buồn lòng.” Công tước đại nhân ôm Triển Tiểu Liên vào lòng, vỗ vai bà nói: “Con xin lỗi, đều do con không tốt, nên mami mới buồn.”

Yến Hồi ở bên cạnh nói: “Biết thì tốt, cái thằng nhóc bất hiếu này.” Công tước đại nhân cười với Yến Hồi: “Chú Yển đi cùng cháu thực sự rất vui. Dù sao thì mami và Đại Bảo cũng có người bảo vệ.”

“Nếu không mày nghĩ ông đến đây làm gì hả?” Yến Hồi chỉ vào Triển Tiểu Liên, ghét bỏ nói: “Người đàn bà ngu ngốc này đã từng bị bắt cóc, ngốc nghếch như vậy, ông đây không yên tâm, nhỡ chẳng may sau này mẹ kế đối xử tệ với Yến Đại Bảo thì sao?” Triển Tiểu Liên không thèm để ý đến cái lão thần kinh đó, kéo tay Công tước đại nhân không buông, khó khăn lắm mới gặp được con trai, bà thực sự rất muốn nhìn ngắm cho đã. Công tước đại nhân nhìn ánh mắt bà, cười nói: “Mẹ đừng lo, con rất khỏe, thực sự là rất khỏe. Mẹ nhìn thấy dáng vẻ của con bây giờ rồi đấy, có phải không?” Anh ngẩng đầu lên, “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ vội vàng chạy sang, “Cô Triển! Lâu rồi không gặp cô Triển, thực sự gặp cô cháu thấy rất vui!” Cô lại ngẩng đầu lên nhe răng ra cười với Yến Hồi, để lộ ra hàm răng trắng sáng, nhiệt tình nói: “Chú Yến, thực sự phải nói là càng ngày cháu càng thấy chú đẹp trai, càng ngày càng manly! Được gặp lại chú và cô Triển, cháu vui lắm!”

Yến Hồi liếc nhìn cô, “Con bé xấu xí, mày đúng là càng ngày càng xấu. Đừng có nói chuyện với ông, chán”

Cung Ngũ tiếp tục nhiệt tình nói: “Thực ra trông cháu cũng không đến nỗi mà, cả cô Triển và Yến Đại Bảo đều khen cháu đấy, chủ Yến thấy cháu không đẹp là vì do chủ Yến đẹp quá rồi ấy! Sợ nhất là cứ so sánh với nhau rồi tức giận, chủ Yến chứ đừng có đả kích trái tim thiếu nữ thuần khiết của cháu chứ! Nếu không anh Tiểu Bảo mà không cần cháu nữa thì sao? Tội nghiệp cháu lắm đấy!”

Cô quay sang nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh không được bội tình bạc nghĩa đâu đấy!”

Công tước đại nhân: “...” Tuy Triển Tiểu Liên đang đỏ hoe mắt, nhưng sau khi nghe Cung Ngũ nói xong lại bật cười thành tiếng, bà giơ tay ra với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta mặc kệ ông ấy. Nào, lâu lắm rồi cô không gặp Tiểu Ngũ và Tiểu Bảo rồi, để cô cầm tay Tiểu Ngũ thử xem nào. Cổ Nhạc không có thời gian đến đây, cô đã gọi điện với mẹ cháu rồi, cô có trách nhiệm cầm tay Tiểu Ngũ thay mẹ cháu đấy.” Cung Ngũ cười: “Vâng! Cảm ơn cô Triển, khi về nhất định cô phải nói với mẹ cháu, cô Triển đã thay mẹ cháu cầm tay cháu rồi đấy nhé!”

Yến Hồi ở bên cạnh giận dữ, nhìn Triển Tiểu Liên với ánh mắt hình viên đạn. Yển Đại Bảo đâu rồi? Bà tám chết tiệt này đặt Yến Đại Bảo ở đâu rồi chứ? Đáng lẽ ra phải dắt tay Yến Đại Bảo mới đúng chứ?

Ông tức giận đi đến dắt tay Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, chúng ta đi thôi!” Nào ngờ Yến Đại Bảo giãy tay Yến Hồi ra, xoay người chạy đi đến bên cạnh Cung Ngũ, nói: “Con muốn dắt tay Tiểu Ngũ!” Rồi quay lại nhìn vẻ mặt không còn gì để lưu luyến nữa của Yến Hồi, mắt đang chục tìm sợi dây thừng để treo cổ, Yến Đại Bảo lại vẫy tay với ông ta: “Ba, ba dắt tay này của con đi! Hai chúng ta cũng dắt tay nhau!” Yến Hồi tưởng như đã tuyệt vọng lại hồi phục trong phút chốc, “May mà con còn có lương tâm! Nếu không ông đây sẽ treo cổ ở cửa phòng con!” Cung Ngũ: “...” Đúng là bao năm vẫn thế không hề thay đổi. Yến Đại Bảo đáng thương, vớ phải một người ba như vậy... Ừm, nhưng cũng vẫn còn là may mắn, ít nhất thì còn tốt hơn người ba đó của cô nhiều.

Xe đi về thị trấn Enjoy, cuối cùng mọi người cũng về đến phủ Công tước. Tiểu Eugene đã đợi sẵn ở cổng, khoảnh khắc nhìn thấy Triển Tiểu Liên, anh ta đỏ hoe mắt, vẻ mặt áy náy nhìn bà đầy cảm động.

Triển Tiểu Liên đi đến trước mặt Tiểu Eugene, “Aber tôi biết hết rồi, cậu đừng để trong lòng. Tôi đến là để tham gia tang lễ của cha cậu, không phải để truy cứu trách nhiệm của cậu. Chuyện này không liên quan gì đến cậu, cho nên cậu đừng lo. Tôi tin là những lời này Edward cũng đã nói với cậu rồi. Cho dù là tôi hay con trai tôi cũng đều rất thật lòng khi nói như vậy, bởi vậy cậu đừng thấy quá áp lực. So với việc sống trong sự tự trách móc, chi bằng làm tốt bổn phận của mình, như vậy cha cậu ở trên trời có linh thiêng mới thực sự yên tâm được.”

Tiểu Eugene gật đầu: “Vâng! Bà và ngài Edward đều là người nhân từ, tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không dám quên.” Cung Ngũ và Yển Đại Bảo nhìn nhau, Yến Đại Bảo lơ tơ mơ không hiểu gì.

Cung Ngũ nháy mắt ra hiệu với cô: Không có gì, cậu cứ mặc kệ đi, sau này sẽ kể cho cậu nghe sau.

Hai người bạn thân lâu ngày không gặp nhau, nhân cơ hội người khác không để ý liền lén chạy về phòng ngủ của Cung Ngũ nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui