Công Tước



""/ Khi tỉnh táo, Quốc vương vẫn theo dõi mọi tin tức và tình trạng bệnh tình của công tước Edward lúc tốt lúc xấu, bỗng nhiều ngày không có tin tức gì,3 cũng không thấy Công Tước đại nhân lộ mặt. Hắn ta còn tưởng rằng anh sắp không trụ được nữa rồi, vài ngày sau có người phát hiện Công Tước đại nhâ2n ngồi trên xe lăn, rõ ràng là vẫn còn sống. Quốc vương rất thất vọng, hắn ta cảm thấy nếu mình không thể tăng tốc lên thì có lẽ sẽ có rất nhiều ch5uyện khiến hắn ta hối hận. Nếu căn bệnh di truyền của gia tộc không thể khiến Edward chết đi thì hắn ta sẽ góp một tay để trợ giúp.

Lúc trờ4i sẩm tối, Quốc vương đi qua cửa phòng ngủ của mình và Hoàng hậu, trong phòng ngủ truyền đến tiếng thở dốc của đôi nam nữ kia. Đương nhiên hắn ta b0iết Gloria và Matthew đang mây mưa trên giường của hắn ta, nhưng giờ hắn ta đã không còn để tâm đến nữa.

Hắn ta đi đến nhà kho của vương thật, hắn ta muốn đến đó xem xem còn có bao nhiêu tiền nữa, còn đủ mua được bao nhiêu hàng nữa. Cho dù là Quốc vương cũng không thể ép buộc con dân của mình cung cấp hàng cấm cho mình được, nếu như đối phương uy hiếp lại thì chẳng có lợi gì cho bản thân hắn ta. Cho nên hắn ta chỉ có thể khiêm tốn làm một người bình thường, mua những thứ hàng cầm khiến hắn ta thèm sống thèm chết đó.

Đây là lần đầu tiên Quốc vương bước vào kho tư nhân của hắn ta. Vừa bước vào trong, Quốc vương vội đóng cửa lại, mở két sắt, lấy ra tất cả thông tin về ngân hàng, thông tin bất động sản,... nghiêm túc kiểm đếm tất cả tài sản và giá trị thành tiền.

Hắn ta kiểm đếm xong xuôi thấy vô cùng buồn phiền, số tiền này ngày càng ít đi rồi.

Hắn ta thấy vị trí đặt két sắt không đẹp lắm, định dịch chuyển két sắt, nhưng do đã đặt ở đó quá lâu, két sắt dường như bám chặt lấy mặt đất. Quốc vương tuy cao nhưng gầy nhom ốm yếu, cho nên hắn ta phải tốn rất nhiều sức lực mới di chuyển được két sắt đến vị trí mong muốn. Nhưng vừa mới dịch được một chút hắn ta đã thấy hối hận rồi, bởi vì phía sau két sắt dường như đã có dấu vết, hắn ta vừa dịch ra được một chút đã có bụi bẩn rơi ra.

Khó khăn lắm hắn ta mới dịch chuyển được ra đó, vừa nhìn phía sau bỗng thấy cực kỳ khó chịu. Cái đám ăn bớt xén nguyên vật liệu này, sau đó hắn ta tức giận đá một phát vào chỗ đó, nhưng hắn ta không đá hỏng được cái gì mà lại nghe được âm thanh khác biệt: “Đông!” âm thanhh này rõ ràng là rỗng ruột.

Quốc vương nhíu mày, cái gì vậy?

Hắn ta đảo tròng mắt, dường như nghĩ đến điều gì, không chừng thực sự có tài sản nào đó bị bỏ quên ở đây thật. Nói không chừng Quốc vương đời trước đã lén giấu tài sản chưa dùng đến ở đây. Trong lòng Quốc vương đang nghĩ đến vô số khả năng, tất cả mọi khả năng đều liên quan đến tài sản. Hắn ta ngồi xổm, gõ thử, phát hiện đúng là rỗng thật. Quốc vương đi ra ngoài, cho người cầm một bộ dụng cụ và búa sắc nhọn đến rồi lại đóng cửa lại, bắt đầu nghiên cứu chỗ rỗng đó. Hắn ta vật lộn hồi lâu, cuối cùng cũng đã bóc được lớp tường bên ngoài và xung quanh chỗ đó, lộ ra một tấm bản màu trắng cùng màu với bức tường. Hắn ta lấy búa gõ, cuối cùng cũng đập vỡ được tấm bản màu trắng bao quanh, một khối hình vuông lõm vào phần tấm gỗ màu trắng hoàn chỉnh hiện ra trước mặt hắn ta. Trong lòng Quốc vương kích động, chắc chắn là thứ gì đó rất quan trọng rất bí mật, cho nên mới được đặt ở đây. Hắn ta dùng vật nhọn đầu sắc bén kết hợp với búa để nhét vào trong khe hở đó, gõ vỡ ra, tấm gỗ màu trắng cũng dần dịch ra ngoài từng chút một, cuối cùng gồ ra khỏi tường. Quốc vương lôi xuống, bên trong là một hố hình vuông. Bên trong bày một chiếc hộp dụng cụ bằng gỗ tinh xảo, trên chiếc hộp có một nắm chốt và một chiếc khóa cũ kĩ kiểu cổ. Hắn ta vật lộn đến mức đầu đầy mồ hôi chiếc khóa đó vẫn không hề nhúc nhích.

Quốc vương im lặng nhìn đồ vật đó, cầm lên quan sát tỉ mỉ. Hắn ta đưa lên bên tai lắc thử, hình như có thứ gì đó không nặng lắm đang lắc lư. Quốc vương nhíu mày, bất giác cọ cọ rồi đưa lên mũi.

Cơn nghiện dần nổi lên, Quốc vương biết cảm giác này nên bỗng chốc thấy tuyệt vọng. Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, ôm chiếc hộp đó hớt hải chạy ra ngoài, khóa cửa lại, vội vàng về phòng làm việc, tiện tay đặt chiếc hộp lên giá sách cạnh bàn trong phòng, hoảng loạn kéo ngăn tủ ra, run rẩy lật tìm đồ bên trong, bổ sung năng lượng cho mình. Hắn ta hít một hơi thật sâu, gương mặt lâng lâng phiêu diêu, cuối cùng ngã ngửa người ra ghế, hưởng thụ cảm giác không gì sánh bằng.

Lúc này tiền cũng không còn quan trọng. Còn trong phòng ngủ của Quốc vương, hai người đang lâng lâng phê phê đang thấp giọng trò chuyện. Gloria không muốn quan tâm đến chuyện của gia tộc Hal, cô ta chỉ muốn rời khỏi Quốc vương, rời khỏi nơi khiến cô ta sợ hãi này. Nếu không thể rời khỏi đây, cô ta sẽ mãi tuyệt vọng như thế, tuyệt vọng đến mức không muốn sống nữa. Vị cứu tinh duy nhất của cô ta bây giờ là Matthew, cô ta cảm thấy Matthew có rất nhiều cách, nếu không cậu ta sẽ không đến được đây. Cô ta cũng không dám hy vọng gì vào gia đình, anh trai ruột còn không quan tâm cô ta sống chết ra sao, cô ta còn mong chờ được gì chứ? “Anh yêu.” Gloria nằm vào lòng cậu ta, hỏi: “Bao giờ em mới có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này?”

Trong lòng Matthew đang đè nén rất nhiều chuyện, cậu ta cũng muốn Gloria nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng với cục diện hiện tại thì cậu ta không thể hành động khinh suất được. Đàn ông ai cũng muốn có cả phụ nữ và quyền lực, Matthew cũng như vậy. Cậu ta muốn được gia tộc công nhận, muốn khiến họ thừa nhận cậu ta khác với gia chủ trước đây. Nhưng cậu ta bị Công tước Edward kìm kẹp, bởi vì Công tước Edward biết lai lịch của cậu ta. Cậu ta bị Quốc vương kìm kẹp, vì đó là vua một nước. Tuy cậu ta cảm thấy tình hình bây giờ đều nằm trong phạm vi khống chế của cậu ta, nhưng cậu ta không biết tại sao cứ có cảm giác lo lắng trong lòng.

Dù sao thì bây giờ tất cả mọi chuyện không có chuyện nào thực hiện được, nhưng tình thể đã dần trở nên vô cùng cấp bách, không cho phép cậu ta nghĩ nhiều. Thứ duy nhất Matthew phải làm bây giờ chính là nâng cao danh tiếng của bản thân để nhận được sự ủng hộ của giới quý tộc, đạt được mục đích đưa gia tộc Hal bước chân vào giới quý tộc. Nửa tháng sau, cuối cùng Matthew cũng thành danh ở Học viện quý tộc hoàng gia Gaddles.

Nguyên nhân cậu ta nổi tiếng là vì dũng cảm cứu người. Cuối tuần trước, mẹ và người nhà của hiệu phó Harley đi chơi ở ngoại ô thì gặp phải một đám người lại lịch bất minh cướp tài sản. Bà cụ cố chấp bảo vệ tài sản nên người nhà bị bọn cướp bao vây, định hành hung. Đúng lúc nguy cấp, Matthew lái xe đi ngang qua, lúc đó cậu ta còn mang theo súng, nổ súng dọa mấy người đó sợ chạy mất.

Làm việc tốt xong, Matthew từ chối tiết lộ tên tuổi, lái xe khiêm tốn rời đi. Cậu ta đi rồi nhưng họ đã ghi lại được biển số xe, cảnh sát hỗ trợ tìm người, xác nhận rằng chàng thanh niên dũng cảm giúp người đó chính là sinh viên của học viện quý tộc, Matthew Hal. Hành động này bỗng khiến hiệu phó Harley nhớ Matthew, sau này lại biết Matthew đã giúp đỡ ông lão làm vườn trong trường làm việc, bỗng càng thấy có ấn tượng tốt hơn về Matthew. Một tuần sau, khi Công tước Edward đến đón vị hôn thê Cung Ngũ tiểu thư, tình cờ gặp Harley nên trò chuyện đôi câu, trong lúc trò chuyện vô tình nhắc đến chuyện gia tộc Hal, nói về việc ông Hal qua đời, đương nhiên sẽ nhắc đến Matthew Hal.

Công tước đại nhân không hề nói một câu tốt đẹp nào về Matthew, nhưng anh lại nói: “Tôi không mấy thân quen với gia tộc Hal, con trai ông Hal thì không giống ông ta.”

Hiệu phó bỗng khen Matthew: “Đúng vậy, tôi không ngờ Matthew vẫn im lặng không có tiếng tăm gì như vậy, thoạt nhìn có vẻ là bất cần đời không ngờ lại là người như vậy, trước đây đúng là trách lầm cậu ta rồi. Tôi nợ cậu ta một ân tình, không biết phải trả thế nào...”

Công tước đại nhân cười đáp: “Cũng không trách hiệu phó Harley được, không thể xem mặt bắt hình dong. Còn về ân tình thì không cần trả. Đó là bổn phận bình thường của mỗi người. Huống hồ, tôi tin là khi cậu Hal ra tay cứu người cũng không nghĩ đến chuyện nhận được báo đáp gì.”

Hiệu phó gật đầu: “Ngài Edward nói rất có lý. Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà mẹ tôi thì khác... Ngài Edward thông minh như vậy, ngài có để xuất gì không?”

Công tước đại nhân nói: “Đề xuất thì không dám. Nếu là tối thì tôi sẽ tặng thứ gì thiết thực một chút. Ví dụ như khi tốt nghiệp tặng cho cậu ta một danh hiệu, để sau này dù cậu ta đã rời trường nhưng vẫn có lợi, như vậy ắt là hữu dụng hơn một chút.”

Hiệu phó chợt bừng tỉnh: “Tôi không nghĩ đến chuyện này đấy! Hành động đó của cậu Hal hoàn toàn xứng đáng giành được hai danh hiệu xuất sắc.”

Chuyện phiếm đôi câu, Cung Ngũ đi ra, nhìn thấy Công tước đại nhân từ xa đã vẫy tay với anh. Anh tạm biệt hiệu phó, Cung Ngũ chạy tới, “Anh Tiểu Bảo làm gì vậy?” “Anh gặp hiệu phó Harley nên trò chuyện chút thôi. Hôm nay Tiểu Ngũ đi học có vui không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vui chứ! Đương nhiên là vui rồi!”

Công tước đại nhân dẫn cô ra lên xe về phủ Công tước. Một tuần trước Triển Tiểu Liên đã đưa Yến Đại Bảo và Yến Hồi về nước rồi, nếu còn không về nữa thì hai cha con đó sẽ làm loạn lên mất. Một người ngày nào cũng la hét ầm ĩ sắp khiến bà tức chết, một người ngày nào cũng đòi đi học cùng Cung Ngũ, làm loạn đến độ gà chó không yên.

Triển Tiểu Liên chỉ muốn ở lại thị trấn Enjoy cả đời, nhưng đáng tiếc có hai người đó nên bà đành phải quay về. Họ vừa đi, phủ Công tước đã yên tĩnh trở lại. Công tước đại nhân cuối cùng cũng có cơ hội sống thế giới hai người ngọt ngào với cô bạn gái nhỏ. Tuy anh rất bất lực vì Cung Ngũ đã nói chuyện bí mật giữa hai người cho Yến Đại Bảo nghe, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc hai người nồng nhiệt với nhau.

Chuyện về Matthew Hal đã nhanh chóng truyền đến tại Công tước đại nhân. Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu ta xuất hiện trước mặt mọi người với danh tiếng tốt nhất và nổi tiếng nhất. Gia tộc Hal đã chủ động quyên góp một phần tiện cho học viện quý tộc, dùng để trồng cây ở vườn trường, điều này khiến ông lão làm vườn và trường học càng có thiện cảm với gia tộc Hal hơn.

Sau đó trong các hoạt động ở trường học, Matthew cũng trở thành nhân vật điển hình được biểu dương. Cứ như vậy, chuyện Matthew trở thành sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Mỗi lần Cung Ngũ nhìn thấy cậu ta đều thấy rất ngứa mắt. Đợt thử thuốc mới nhất của Công tước đại nhân lại bắt đầu. Theo như lời Hòa Húc thì ông ta đã dùng hết số thuốc cuối cùng vào lần thử thuốc này. Đây sẽ là lần nặng nhất trong lịch sử, đương nhiên cũng có khả năng dẫn đến hậu quả khó lường nhất. Sau khi Cung Ngũ biết chuyện, cô rất hoảng loạn, cũng rất bất an, cô tìm Hòa Húc truy hỏi: “Chú Hòa, anh Tiểu Bảo sẽ không sao chứ?” Hòa Húc nhìn kim tiêm đồng trong tay, nói: “Sao tôi biết được? Tôi còn chưa tiêm, sao đã biết kết quả?” Ông ta quay người, định tiêm cho Công tước đại nhân, Cung Ngũ kéo ông ta lại, cô đã sắp khóc đến nơi: “Chú Hòa!”

Hòa Húc quay lại nhìn cô: “Sao vậy?”

Cung Ngũ chu miệng lên, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt: “Anh Tiểu Bảo... nếu như anh Tiểu Bảo chết thì phải làm sao? Tại sao lần này lại dùng nhiều thuốc như vậy, cứ như trước đây thôi không được hay sao?”

Hòa Húc chỉ vào Matthew Dewey nói, “Đó là đề xuất của cậu ta, cô tưởng là tôi muốn vậy lắm à? Tiêm xong mũi này, nếu chết thì tôi cũng hết cách.”

Lần này Cung Ngũ bật khóc. Cô chạy tới, ôm lấy Công tước đại nhân đang nằm trên giường: “Không được! Không được tiêm! Anh Tiểu Bảo không phải là chuột bạch, không được thử nhiều thuốc như vậy được, nhỡ chẳng may... nhỡ chẳng may anh Tiểu Bảo có chuyện gì, hay là không tỉnh lại nữa...” Cô run rẩy nói: “Tôi... tôi cũng không muốn sống nữa...”

Hòa Húc híp mắt lại: “Tiểu Ngũ à, tôi cũng không muốn cậu ta chết, nhưng nếu không thử thuốc thì chắc chắn là sớm muộn gì cậu ta cũng chết thôi. Cháu chắc chắn không cho tôi tiêm chứ?”

Cung Ngũ lắc đầu, “Không cho!” Nước mắt cô đã tí tách rơi xuống.

Công tước đại nhân vẫn im lặng nãy giờ nhìn cô, lúc này đã không nhịn được nữa lên tiếng: “Tiểu Ngũ, sẽ không có chuyện gì đâu...”

Còn chưa dứt lời, Cung Ngũ đã khóc òa lên, “Sao anh biết được? Sao anh biết là không sao? Hu hu hu... khi anh nằm đó bất động anh biết được gì chứ? Hu hu hu... em lo lắm...”

Công tước đại nhân vỗ về lưng cô, “Tiểu Ngũ đừng khóc, anh sẽ không có chuyện gì thật mà, anh có cảm giác.”

“Em không tin đâu!” Cung Ngũ khóc òa lên: “Anh Tiểu Bảo rõ ràng là đang khỏe, tại sao... tại sao cứ phải tiếp tục thử thuốc làm gì?” Hòa Húc đứng cạnh híp mắt lại, nhìn Công tước đại nhân rồi quay người đi ra ngoài, “Được thôi, đợi cậu nói hết rồi tôi sẽ vào. Ồ, cậu Dewey, phiền cậu giải thích với Tiểu Ngũ, có vẻ như nếu không giải thích rõ ràng thì con bé sẽ không cho ai chạm vào người trong lòng nó đâu.”

Matthew Dewey khó xử nhìn Cung Ngũ đang nước mắt lưng tròng, rồi lại nhìn Công tước đại nhân đã ngồi dậy, “Ừm... Ngũ tiểu thư, tôi có thể giải thích nguyên nhân với cô.”

Cung Ngũ nghẹn ngào: “Anh có nghiên cứu về hoa, nhưng có nghiên cứu về thuốc đâu, sao anh biết chứ? Làm sao tôi tin anh được?” Matthew rất khó xử: “Ngũ tiểu thư, đúng là tôi nghiên cứu rất nhiều về thực vật, nhưng tôi cũng có nghiên cứu nhiều về độc tính của cô độc. Hơn nữa, ông Hòa cũng rất hiểu về bệnh tình của ngài Edward. Chúng tôi đã cùng kết hợp để nghiên cứu thành quả mới nhất, tuy không lâu nhưng tôi thì tôi không làm liều. Cô còn nhớ tôi đã nói gì với cô không? Để chứng minh cha tôi không phải chết vì bị nguyền rủa, tôi đã chọn học y, vì vậy tôi từng làm thí nghiệm về các loại thực vật. Trong thành quả thí nghiệm, có một loại thực vật có độc tính rất gần với loài cỏ độc này, tôi đã làm thí nghiệm về loài cỏ độc đó rất nhiều lần, theo kinh nghiệm trước đây, tôi đã căn cứ vào tỷ lệ để trồng...”

Matthew rất nghiêm túc nói lại thành quả nghiên cứu của cậu ta, nhưng Cung Ngủ không hiểu. Cô vừa muốn chữa khỏi bệnh cho Công tước đại nhân, nhưng lại sợ lần này một đi không trở lại được, cho nên trong lòng cô thấy rất khó xử bứt rứt. Cô nước mắt lưng tròng nhìn Matthew, rồi lại nhìn Công tước đại nhân, gấp gáp lo lắng: “Anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân thở dài, “Tiểu Ngũ, anh muốn thử xem. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, cho nên anh không muốn chết. Anh còn có mẹ, có Đại Bảo, có cả Tiểu Ngũ. Bên cạnh anh còn rất nhiều bạn bè anh em, anh cũng không muốn chết, cho nên anh mới làm vậy. Tiểu Ngũ đừng buồn nữa có được không? Đợi anh tỉnh lại, anh tỉnh lại rồi, có lẽ độc tính đã được giải hết, đúng không?”

Cung Ngũ khóc òa lên, “Còn lâu ấy, hu hu hu... Anh lừa em, Matthew vẫn trồng loại cỏ đó mà anh còn lừa em... hu hu hu...” Công tước đại nhân đành nói: “Loại cỏ Matthew nuôi trồng là để dự phòng, không phải là chế thuốc cho anh.”

Anh nhìn Matthew, “Phải vậy không?”.

Matthew không biết làm thế nào, đành gật đầu: “Ừm, ít nhất Ngũ tiểu thư có một chuyện đáng để vui mừng. Đó là sau thời gian thí nghiệm và dùng thuốc dài như vậy, chúng tôi phát hiện ra độc tính trong máu của ngài Edward đã giảm bớt đi nhiều, chứng minh hướng nghiên cứu của đội ngũ là chính xác.”

Cung Ngũ ầm ĩ một lúc, cô cũng thấy cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Anh Tiểu Bảo, em có thể đưa ra một yêu cầu được không?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Em nói đi, chỉ cần làm được thì chắc chắn anh sẽ đồng ý.”

Chắc chắn anh phải tỉnh lại nhé?” Cô nói: “Anh có què chân không đi được cũng không sao, chỉ cần anh tỉnh lại, sống sót là được có được không? Em sẽ không chê anh đâu, em chỉ cần anh sống thôi!”

Công tước đại nhân nhìn cô, không khỏi bật cười, sau đó anh nói: “Ừ, anh sẽ sống. Anh nhất định sẽ sống!” Cuối cùng nhân viên công tác cũng được đi vào, Công tước đại nhân từ từ nằm xuống giường, để họ kết nối các loại dây trên người anh. Anh quay đầu sang nhìn Cung Ngũ đang đứng ngoài cửa sổ. Cô đỏ hoe mắt đứng bất động nhìn anh.

Hai người nhìn nhau, Cung Ngũ nấc lên, cuối cùng cũng mỉm cười với Công tước đại nhân, tuy rằng nước mắt vẫn rơi. Bên trong đã chuẩn bị xong xuôi, Hòa Húc tiêm thuốc vào cơ thể Công tước đại nhân. Tất cả nhân viên đều quan sát cẩn thận sự thay đổi các số liệu cơ thể của Công tước đại nhân. Cung Ngũ ở bên ngoài lo lắng nhìn vào trong phòng, không biết lần này khi một lượng lớn thuốc tiêm vào cơ thể có gây ảnh hưởng gì cho anh không. Đáng lẽ thử thuốc phải được tiến hành vào một tuần trước, nhưng Công tước đại nhân vẫn luôn trì hoãn, bởi vì lúc đó Triển Tiểu Liên và Yến Đại Bảo vẫn còn ở đây. Đương nhiên Cung Ngũ biết điều đó. Anh sợ cô Triển lo lắng, sợ Yến Đại Bảo lo lắng, cho nên anh mới lựa chọn đợi họ về rồi mới bắt đầu. Cung Ngũ đứng bên ngoài, cô cũng muốn về Thanh Thành cùng với họ, bởi vì cô cũng rất sợ!

Nghĩ đến đây, nước mắt lại trào ra, cô vô cùng tủi thân, sau đó cô đập mạnh lên cửa kính, hét lớn: “Anh Tiểu Bảo, anh phải kiên cường đấy!”

Người bên trong không nghe được Cung Ngũ nói gì, có lẽ là “anh Tiểu Bảo”. Cô gái đáng thương, dường như anh đã nợ cô gái xinh đẹp ấy quá nhiều rồi. Ý thức dần mất đi trong thời gian ngắn nhất, trước mắt tối đen, anh nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ say. Cung Ngũ nhìn vào trong phòng, thỉnh thoảng nghe thấy bên trong có người nói to gì đó.

Cung Ngũ hơi lo lắng, sau đó cô cẩn thận nhìn về lớp cửa thứ hai, vô tình nghe thấy một người trong đó bối rối hét lên: “Nhịp tim tăng nhanh! Mau kiểm tra mạch đập!” “Không được rồi...” “Kiểm tra mắt!”

“Nhịp tim...” Phía sau liên tục có người xông vào bên trong, Cung Ngũ mặc áo blouse trắng xen vào cuối cùng, cho đến khi nghe thấy có người nói: “Ngừng thở rồi!” Cung Ngũ tối sầm mặt lại, ngã ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui