Công Tước



""/ “Đứa nhỏ Tiểu Bảo này, cái khác tôi không dám nói, nhưng cực kỳ thành thật, tuyệt đối sẽ không nói dối. Không giấu cô Nhạc, đứa con trai ngốc3 kia của tôi rất thật thà, còn không thích nói chuyện. Đời này nó nói chuyện với tất cả mọi người bên ngoài cũng không nhiều bằng lúc ở cạnh2 Tiểu Ngũ.”

Nhạc Mỹ Giảo ngồi trên sofa, sau lưng kê một cái đệm, ngả người trên tay vịn. Triển Tiểu Liên cởi giày, ngồi bắt tréo ch5ân ở bên kia, vừa vặn đối diện với Nhạc Mỹ Giảo.

Nghe thấy Triển Tiểu Liên nói như vậy, Nhạc Mỹ Giảo cũng không biết nói gì. Bây giờ4 chuyện đã phát triển đến mức bà không thể khống chế, hai đứa bé này thật sự muốn lấy nhau à?

“Chị Triển, không giấu chị, không phải0 là tôi không hài lòng với cậu Phí...”

“Ôi chao, đã là lúc nào rồi còn gọi cậu Phí chứ? Cô cũng không sợ làm nó giảm thọ à? Tôi luôn gọi là Tiểu Bảo, Tiểu Ngũ cũng gọi nó là anh Tiểu Bảo, chúng ta là người một nhà, gọi khách sáo như vậy làm gì? Hơn nữa, trước kia chúng ta không thân nhau, gọi chị Triển cô Nhạc bình thường, bây giờ hai đứa bé đã sống chung rồi, mặc dù chưa kết hôn, nhưng cuộc điện thoại này rõ ràng là hy vọng tiến đến con đường hôn nhân, còn xa cách như vậy, chúng ta đây là định phá nhân duyên của bọn nhỏ sao? Nào nào, tôi lớn hơn cô, tôi đành mặt dày làm chị vậy, cô nhỏ hơn tôi, gọi cô một tiếng em gái cũng bình thường.”

Nhạc Mỹ Giảo: “...” Im lặng một lúc cho đầu óc ổn định lại, bà mới mở miệng: “Chị Triển, không giấu chị, không phải là em không hài lòng Tiểu Bảo. Thật sự là Tiểu Bảo quá ưu tú, em sợ Tiểu Ngũ và Tiểu Bảo ở bên nhau không có tiếng nói chung. Một người nói chuyện vĩ mô, một người ngày ngày nói mấy chuyện vớ vẩn, chị nói xem... Tiểu Ngũ là con em, đương nhiên em muốn nó được sống tốt, nhưng em sợ mình mong nó tốt quá, kết quả lại hại nó. Thân phận, địa vị, còn có gia đình của Tiểu Bảo, em đều hiểu cả, chính vì hiểu, cho nên mới lo lắng nhiều hơn...”

Triển Tiểu Liên cười nhìn Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Chị có thể hiểu được tâm tình của em. Thật ra tâm tình của em giống như tâm tình của ba mẹ chị đối với chị ngày đó. Bọn họ hy vọng chị hạnh phúc, vui vẻ, hy vọng chị tìm được một người đàn ông có điều kiện kinh tế tốt, bối cảnh đơn giản, tính tình dịu dàng, nhưng người đàn ông chị gặp được đi ngược lại với hy vọng của bọn họ. Lúc chị gặp ba của Tiểu Bảo, cho dù người kia vô cùng phù hợp với tưởng tượng của bọn họ nhưng bọn họ cảm thấy rất bất an vì hai bên chênh lệch quá lớn.”

“Nhưng mà chuyện em lo lắng căn bản không tồn tại. Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ, Tiểu Ngũ không phải lo lắng ba chồng, mẹ chồng ác là chị đây lại không ở cùng bọn nó. Cô gái gả vào nhà giàu có sống cuộc sống không tốt, không phải chính là vì ba mẹ chồng hà khắc, lập quá nhiều quy củ sao? Nhưng trong nhà Tiểu Ngũ là lớn nhất, ai làm nó khó chịu được?”

Nhạc Mỹ Giảo hơi khựng lại, thấy hình như là có lý. Triển Tiểu Liên nói tiếp: “Nếu như Tiểu Ngũ và Tiểu Bảo kết hôn ở đây thì sẽ tuân theo luật hôn nhân trong nước, nếu như kết hôn ở nước ngoài thì sẽ tuân theo luật hôn nhân ở nước ngoài. Chị nghe nói luật hôn nhân bên Gaddles rất thú vị, nam nữ kết hôn rồi thì tài sản đều gộp chung lại hết với nhau, nếu như hai bên ly hôn, tài sản sẽ như một quả dưa hấu, một dao chia làm đôi, mỗi người ôm một nửa gặm...”

Câu cuối cùng của Triển Tiểu Liên vừa vặn đâm vào trong lòng Nhạc Mỹ Giảo, như vậy sao!

Nếu vậy hình như kết hôn ở nước ngoài sẽ có lợi hơn cho Tiểu Ngũ. Triển Tiểu Liên cười nói: “Chị không có ý kiến, Tiểu Bảo có thể chủ động gọi điện thoại nói cái này với em, chứng minh nó cũng không để ý. Chị nói thật với em này, thật ra thì chị hy vọng Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ có thể kết hôn ở nước ngoài.” Nhạc Mỹ Giảo nhìn bà, tò mò: “Tại sao?”

“Em cũng biết thân phận đặc biệt của Tiểu Bảo ở Gaddles đấy, tài sản của gia tộc Edward có thể nói là rải khắp toàn thế giới. Hơn nữa, nói câu này hơi không biết xấu hổ, con trai chị thật sự có đầu óc của thiên tài, nó làm ăn chưa bao giờ không kiếm được tiền, tài sản nhiều đến nỗi không biết tính thế nào. Nhưng cũng vì thân phận và tài sản của Tiểu Bảo mà rất nhiều người nhắm vào nó.”

Nhạc Mỹ Giảo có chút cảnh giác, chẳng lẽ còn có người tranh giành tài sản?

Triển Tiểu Liên cười nói: “Ở Gaddles, gia tộc Edward là một gia tộc lớn, người kinh doanh ở Gaddles phần lớn là người của gia tộc Edward. Những người khác có thể không đỏ mắt sao? Đỏ mắt thì phải nghĩ cách biến những thứ này thành của mình. Hơn nữa, triều đình, quốc gia đều nhìn chằm chằm vào đó. Bọn họ đều sẽ tìm ra đủ loại lý do muốn chia miếng thịt béo từ gia tộc Edward, không chia được thì cướp. Một lý do thực tế nhất trong đó là Công tước đại nhân không có vợ, không có con trai nối dõi, đây là một thủ đoạn mạnh mẽ nhất để bọn họ cướp đoạt tước hiệu của gia tộc Edward.”

Nhạc Mỹ Giảo há miệng, “Còn có chuyện không biết xấu hổ như vậy à?” “Chuyện để tiện hơn cũng có. Em không cần lo lắng Tiểu Bảo vì những thứ này mới muốn lấy Tiểu Ngũ, dù sao Tiểu Bảo vẫn còn trẻ, tạm thời không cần lo lắng cái này. Nó muốn kết hôn với Tiểu Ngũ nhất định là vì nó thích Tiểu Ngũ, điểm này thì không thể nghi ngờ. Con chị, chị hiểu rõ nhất. Cho nên, nếu như nhất định phải kết hôn, chị đề nghị bọn nó đăng ký ở Gaddles trước, hôn lễ cũng có thể tổ chức bình thường. Chỉ có điều giấy đăng ký kết hôn ở Gaddles không có hiệu lực ở bên chỗ chúng ta, đến lúc cảm thấy thời cơ chín muồi thì đăng ký kết hôn ở đây, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Tiểu Ngũ.”

Triển Tiểu Liên nhìn đồng hồ: “Có phải là mệt rồi không? Nếu không em nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức muộn quá, buổi tối chị không về nữa, lớn tuổi rồi, không muốn chạy đi chạy lại, chị gọi điện thoại thông báo cho ba Yển Đại Bảo một chút, buổi tối chúng ta ở với nhau.”

Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Ngài Yến có thể đồng ý sao?” Triển Tiểu Liên trả lời: “Ông ấy hả? Tám phần là sẽ không đồng ý, chị bảo Yến Đại Bảo dỗ ba nó là được.”

Hai người mẹ ở bên này nói chuyện cả đêm, Cung Ngũ và Công tước đại nhân ở bên kia cũng lăn qua lăn lại cả đêm. Cung Ngũ cũng đã sớm học được cái chân lý cơm no áo ấm tự mình ra tay rồi. Nhưng sức con gái chung quy không bằng đàn ông, cho nên rất nhiều lúc cô thoải mái một mình, Công tước đại nhân vẫn bị cô giày vò cả đêm. Buổi sáng ngày hôm sau, Cung Ngũ dồi dào sức sống, đi bộ cũng vui vẻ, Công tước đại nhân thì bất mãn, lúc nhìn Cung Ngũ như muốn phi dao.

Mặc dù tối hôm qua không có được sự đồng ý của Nhạc Mỹ Giảo, nhưng Công tước đại nhân vẫn sai người thông báo cho Quốc vương, nói mình đã thuyết phục được mẹ vợ tương lai, anh và Cung Ngũ có thể thành hôn ở Gaddles.

Triển Tiểu Liên nhìn đồng hồ: “Có phải là mệt rồi không? Nếu không em nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức muộn quá, buổi tối chị không về nữa, lớn tuổi rồi, không muốn chạy đi chạy lại, chị gọi điện thoại thông báo cho ba Yển Đại Bảo một chút, buổi tối chúng ta ở với nhau.”

Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Ngài Yến có thể đồng ý sao?” Triển Tiểu Liên trả lời: “Ông ấy hả? Tám phần là sẽ không đồng ý, chị bảo Yến Đại Bảo dỗ ba nó là được.”

Hai người mẹ ở bên này nói chuyện cả đêm, Cung Ngũ và Công tước đại nhân ở bên kia cũng lăn qua lăn lại cả đêm. Cung Ngũ cũng đã sớm học được cái chân lý cơm no áo ấm tự mình ra tay rồi. Nhưng sức con gái chung quy không bằng đàn ông, cho nên rất nhiều lúc cô thoải mái một mình, Công tước đại nhân vẫn bị cô giày vò cả đêm. Buổi sáng ngày hôm sau, Cung Ngũ dồi dào sức sống, đi bộ cũng vui vẻ, Công tước đại nhân thì bất mãn, lúc nhìn Cung Ngũ như muốn phi dao.

Mặc dù tối hôm qua không có được sự đồng ý của Nhạc Mỹ Giảo, nhưng Công tước đại nhân vẫn sai người thông báo cho Quốc vương, nói mình đã thuyết phục được mẹ vợ tương lai, anh và Cung Ngũ có thể thành hôn ở Gaddles.

Còn người tham gia hôn lễ, đương nhiên Công tước đại nhân tự có an bài.

Cung Ngũ ngồi xổm ở bên cạnh nghe Công tước đại nhân sai người truyền lời, đợi người kia đi rồi, cô mới nói với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, mẹ em không đồng ý mà!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Anh biết, không để cô biết là được.”

Cung Ngũ cười ngất: “Anh Tiểu Bảo anh thật xấu!”

Công tước đại nhân cười nói: “Gọi điện thoại cho mẹ em chỉ là thông báo một tiếng, dù sao đây cũng không phải là hôn lễ thật.”

Cung Ngũ trợn mắt: “Cái gì gọi là không phải hôn lễ thật?”

Công tước đại nhân trả lời: “Đương nhiên là có bề trên hai bên tham dự hôn lễ mới là hôn lễ thật rồi.” Nói xong, anh lại thở dài, nói: “Anh còn chưa lãng mạn tặng hoa cầu hôn Tiểu Ngũ... mà đã lĩnh ngay giấy đăng ký kết hôn rồi!”

Nghĩ đến là buồn bực, rõ ràng từ rất lâu trước kia đã nghĩ xong phải khiến Tiểu Ngũ kinh ngạc thế nào. Cung Ngũ mím môi: “Ôi chao, anh Tiểu Bảo anh đừng như vậy, bây giờ anh tặng hoa cầu hôn em cũng được mà!” Công tước đại nhân nhìn cô một cái, “Bây giờ không có ý nghĩa nữa.” Vốn dĩ tưởng gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo như vậy là xong, đến buổi tối, Cung Ngũ nhận được điện thoại của Triển Tiểu Liên.

Cung Ngũ nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, căng thẳng nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, anh xem số điện thoại này có hơi quen mắt không?”

“Là điện thoại của mẹ anh. Nghe điện thoại đi, sẽ không sao đâu.” Cung Ngũ mím môi, cẩn thận ấn nút nghe, ngoan ngoãn nói: “Alo, cô Triển, cháu là Tiểu Ngũ!” “Cái đứa nhỏ này, chúng ta đã là người nhà rồi, cháu cứ thoải mái đi.”

Cung Ngũ cười: “Vâng, cô Triển!”

Triển Tiểu Liên cười ra tiếng: “Lần tới, cô sẽ tặng cháu quà lớn nhé!” Cung Ngũ cười vui vẻ, cho dù Công tước đại nhân không nghe được Triển Tiểu Liên đang nói gì trong điện thoại, anh cũng biết chắc chắn là đang nói chuyện gì thoải mái. “Cô Triển, cháu và anh Tiểu Bảo ở đây rất tốt, cô yên tâm, chúng cháu đều khỏe cả.” “Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ ở bên nhau, cô cực kỳ yên tâm. Đúng rồi Tiểu Ngũ, tối hôm qua mẹ cháu gọi điện thoại cho cô đấy.” Cung Ngũ lập tức căng thẳng: “A? Thật ạ? Mẹ cháu nói gì thế?” “Nói chuyện hai đứa muốn kết hôn, cô Triển nghe xong vui lắm, con trai heo ngốc của cô cuối cùng cũng nhổ được cải trắng nhà người khác rồi!” Nụ cười trên mặt Cung Ngũ càng xán lạn hơn: “Ha ha, phải nói là cải thìa cháu đây cuối cùng cũng có heo đến nhổ rồi!”

Công tước đại nhân ở bên cạnh nghe sầm cả mặt lại, đang nói anh là heo à? Triển Tiểu Liên ở bên kia cười nói: “Tiểu Ngũ của chúng ta sao lại đáng yêu như vậy chứ, quả nhiên cô vẫn thích cô gái thông minh đáng yêu như Tiểu Ngũ. Tối hôm qua, cô nói chuyện với mẹ cháu, mẹ cháu đúng là một người mẹ khoan dung lại sáng suốt.” “Dạ?” Cung Ngũ ngẩn ra. “Cô Triển, cô đang nói mẹ cháu ấy hả?” “Để cho cô Nhạc nghe thấy sẽ không khách sáo với cháu đâu. Nào, đưa điện thoại cho Tiểu Bảo đi, cô nói với nó mấy câu.”

“Anh Tiểu Bảo, điện thoại của cô Triển!”

Công tước đại nhân nhận lấy, “Alo, mami.” “Con trai, con chọn thời gian thích hợp gọi điện thoại cho mẹ Tiểu Ngũ để nhắc lại chuyện đó, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Công tước đại nhân: “...” Anh im lặng nhìn Cung Ngũ đang ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn cho kiến, lăn bánh xe sang bên cạnh một chút, hỏi: “Mami, mami nói gì với cô ấy rồi?”

“Còn có thể nói gì chứ? Nhất định là đôi vợ cho con trai của mẹ rồi. Mẹ đã bận rộn cả một đêm, dù sao cũng phải có chút thu hoạch mới được. Cây cải trắng tốt như Tiểu Ngũ, ngộ nhỡ bị heo nhà người khác nhổ mất thì sao?”

Công tước đại nhân: “...”

Triển Tiểu Liên cười không ngậm được miệng, “Con trai, con cố gắng thêm chút nữa, tạo ra một đứa bé, con cảm thấy thế nào?” “Không thể nào cả.” Công tước đại nhân đen mặt trả lời, “Chuyện này đợi Tiểu Ngũ tốt nghiệp xong rồi hãy nói.”

Triển Tiểu Liên vẫn cười ha ha nói: “Ôi chao, tức giận rồi à, con trai mẹ đây là có vợ quên mẹ rồi hả? Trái tim mẹ... mẹ treo cổ chết ở cửa phòng Yển Đại Bảo cho xong! Tiểu Ngũ sắp tốt nghiệp rồi, bây giờ mang thai, sau khi tốt nghiệp vừa vặn sinh con, nuôi dưỡng rèn luyện thân thể chút, Tiểu Ngũ sẽ có thể đi làm luôn.”

Bà thở dài, nói: “Tiểu Bảo nhà chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là cố chấp muốn chết.”

Công tước đại nhân: “...”

“Được rồi, không nói chuyện nữa, kéo con lại bảo mẹ rảnh rỗi nghĩ ra chuyện vớ vẩn.” Cúp điện thoại, Công tước đại nhân nhìn về phía Cung Ngũ đang xây tường đồng vách sắt cho đội quân kiến, thở dài: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, Công tước đại nhân vẫy cô: “Em đừng giày và những con kiến đó nữa.” Cung Ngũ ném cái lá trong tay xuống, chạy qua nắm tay anh: “Sao thế?”

Công tước đại nhân cười trả lời: “Không sao, chỉ là đột nhiên muốn nắm tay Tiểu Ngũ đi tản bộ chút thôi.”

Cung Ngũ vừa nghe thấy thế lập tức nói: “Được, em đẩy anh Tiểu Bảo đi tản bộ.” Công tước đại nhân cười gật đầu: “Được.” Anh cúi đầu hôn lên tay có một cái: “Có Tiểu Ngũ thật tốt.” Cung Ngũ có chút kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, em cũng cảm thấy em nên kiêu ngạo.” Cô như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi anh: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, tiền tổ chức sinh nhật của Quốc vương, thật sự là anh trả à?” Công tước đại nhân gật đầu: “Hắn ta sẵn lòng xây dựng hình ảnh tốt đẹp giữa hai người, đương nhiên anh phải phối hợp rồi, nếu không, người khác sẽ bàn tán gia tộc Edward không đúng.”

Cung Ngũ bĩu môi, thở dài nói: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, em còn nghe nói đợt này Quốc vương rất có hình ảnh trong mắt nhân dân. Có phải là hắn ta muốn tranh thủ sự ủng hộ của dư luận trước khi làm chút chuyện xấu không?” Công tước đại nhân cười nói: “Có lẽ vậy, hắn ta vẫn chưa ngu xuẩn đến cảnh giới nhất định.”

Cung Ngũ cười, “Đúng thế, em thích nhìn anh Tiểu Bảo được người khác yêu quý, em không thích nhìn hắn ta được người khác yêu quý. Rõ ràng rất nhiều chuyện đều là anh Tiểu Bảo làm giúp hắn ta, kết quả mấy ngày nay hắn ta chỉ làm chút chuyện, thuế vụ gì đó, bảo hiểm y tế gì đó, mọi người đều nói tốt cho hắn ta, nào có chuyện như vậy chứ?”

Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Dân chúng dễ dàng bị dư luận lay động là chuyện bình thường, nếu không, triều đình khống chế nhiều truyền thống như vậy là vì cái gì?”

“Nhưng mà anh Tiểu Bảo, anh dưỡng bệnh lâu như vậy, bọn họ bị Quốc vương lôi kéo, ngộ nhỡ bọn họ cùng tấn công anh thì làm thế nào?” Cung Ngũ rất lo lắng, “Em cảm thấy cậu hai Lý rất không đáng tin, ngày nào cũng chỉ biết ăn nhậu chơi bời, còn thường xuyên tán tỉnh người hầu nữ của phủ Công tước, em đã nhìn thấy mấy lần rồi!”

Công tước đại nhân cười, “Cậu ta rất bận, có một số việc cũng chỉ có cậu ta đi làm anh mới yên tâm.” Cung Ngũ xụ mặt ra, cau mày nói: “Em không yên tâm một chút nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui