Công Tước



""/ Công tước đại nhân im lặng nhìn bên trong sân bay, sau đó anh chậm rãi lắc đầu, nói: “Không đi.”

Bộ Sinh gật đầu: “Nếu vậy, chúng tôi đi đâ3y.” Công tước đại nhân: “Phiền anh chăm sóc Tiểu Ngũ nhiều một chút, cảm ơn.” Bộ Sinh cười: “Dù sao con bé cũng là chị của Tiểu Bát mà, yên tâm đi2.”

Bộ Sinh nói xong cất bước vào đại sảnh sân bay.

Bộ Tiểu Bát ở phía trước chạy lon ton, cuối cùng cũng đuổi kịp Cung Ngũ. Cậu bé5 chớp mắt, nhìn cô hỏi: “Chị! Có phải là chị đang khóc không?” Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn phía trước, không nhìn Bộ Tiểu Bát, buồn bực khó chịu nói: 4“Không! Chị không khóc đâu!” “Đúng là chị đang khóc rồi.” Bộ Tiểu Bát xị mặt ra, nói: “Có phải là anh bắt nạt chị không? Em trả thù giúp chị, Tiểu0 Bát rất lợi hại!”

Bộ Tiểu Bát dè dặt nhìn cô, không dám lên tiếng.

Hai chị em cậu vừa mới làm hòa xong, không thể để vết nứt tình thân tăng thêm. Bộ Tiểu Bát mím môi, trịnh trọng gật đầu, không được hỏi chuyện chị, chị sẽ không vui.

Nửa chặng đường đầu đều không nói gì, nửa chặng sau cuối cùng tâm tình của Cung Ngũ cũng tốt hơn một chút, cô nhìn Bộ Tiểu Bát, nhóc con đang ngủ rất ngon. Cung Ngũ kéo chăn lên, nói: “Tiểu Bát là con heo nhỏ lười biếng.”

Bộ Tiểu Bát nhóp nhép cái miệng nhỏ hai cái, ngủ tiếp. Cung Ngũ thở dài một hơi, lấy một quyển sách ra để đọc. Một lát sau tỉnh ngủ, Bộ Tiểu Bát bắt đầu ríu rít nói chuyện, “Chị, em ăn hạt thông trước.”

Cung Ngũ vừa bóc vỏ vừa hỏi: “Con sóc con mới thích ăn hạt thông, em là con sóc à?”

Bộ Tiểu Bát vội vàng gật đầu: “Vâng, làm hòa!”

Trước khi qua cổng kiểm tra an ninh, Cung Ngũ cuối cùng cũng quay đầu nhìn một cái, nhưng không thấy Công tước đại nhân ở trong đám người. Cô mím môi, từ từ xoay người lại, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, cô không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lên máy bay, Bộ Tiểu Bát ngồi ở bên cạnh Cung Ngũ, Cung Ngũ thắt dây an toàn giúp cậu, lại xin một cái chăn đắp lên đùi cậu. Trong lúc vô tình, cô phát hiện Dung Trần ngồi ở ngay phía trước Bộ Tiểu Bát. Cô thò đầu lên chào hỏi Dung Trần: “Dung Trần, xem ra chúng ta thật sự bay cùng một chuyến rồi.” Dung Trần kéo bịt mắt xuống, gật đầu: “Thật trùng hợp.”

Nói xong, anh ta bịt mắt, tiếp tục nghỉ ngơi.

Cung Ngũ rụt đầu lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cung Ngũ hít mũi, nói: “Anh không bắt nạt chị, chị cũng không khóc, vừa rồi là chị bị cát bay vào mắt.”

Bộ Tiểu Bát: “Chị nói dối, rõ ràng là chị đang khóc. Em không phải trẻ con nữa. Ở đây làm gì có cát?”

Cung Ngũ: “Tiểu Bát, em bị ngốc à, em cho chị chút mặt mũi có được không? Chị đau lòng, chị không nỡ, chị đang khóc, thì sao? Thì sao?”

Bộ Tiểu Bát giơ cái tay nhỏ mập ra kéo tay Cung Ngũ, cẩn thận nói: “Vậy... chị khóc đi, Tiểu Bát không nói gì cả.”

Cung Ngũ nhìn dáng vẻ cậu lại cảm thấy đáng thương. Cô sờ đầu cậu, nói: “Được rồi, được rồi, chị cũng không đúng, chị không nên ầm ĩ với em. Chị xin lỗi.” Cô ngồi xổm xuống, hôn một cái lên mặt cậu: “Chị yêu Tiểu Bát, chúng ta làm hòa nhé.”

Hai chị em cậu vừa mới làm hòa xong, không thể để vết nứt tình thân tăng thêm. Bộ Tiểu Bát mím môi, trịnh trọng gật đầu, không được hỏi chuyện chị, chị sẽ không vui.

Nửa chặng đường đầu đều không nói gì, nửa chặng sau cuối cùng tâm tình của Cung Ngũ cũng tốt hơn một chút, cô nhìn Bộ Tiểu Bát, nhóc con đang ngủ rất ngon. Cung Ngũ kéo chăn lên, nói: “Tiểu Bát là con heo nhỏ lười biếng.”

Bộ Tiểu Bát nhóp nhép cái miệng nhỏ hai cái, ngủ tiếp. Cung Ngũ thở dài một hơi, lấy một quyển sách ra để đọc. Một lát sau tỉnh ngủ, Bộ Tiểu Bát bắt đầu ríu rít nói chuyện, “Chị, em ăn hạt thông trước.”

Cung Ngũ vừa bóc vỏ vừa hỏi: “Con sóc con mới thích ăn hạt thông, em là con sóc à?”

Bộ Tiểu Bát lắc đầu: “Em không phải là con sóc, nhưng em cũng thích ăn hạt thông. Hạt thông này hơi mặn, sóc con không thích hạt thông mặn.” Cung Ngũ cười: “Nói cũng đúng, Tiểu Bát thông minh.” Bộ Tiểu Bát đã ngồi dậy rồi, Bộ Sinh đi đến gấp ghế lên cho cậu, để cậu ngồi hẳn lên. Cậu lắc lư đôi chân nhỏ ngắn, nhìn chằm chằm hạt thông Cung Ngũ đang bóc: “Chị cũng ăn đi.” Cung Ngũ thuận tay nhét vào trong miệng một hạt: “Chẳng trách em thích ăn, hóa ra là rất ngon!”

Bộ Tiểu Bát nhón một hạt, nhảy xuống, đưa đến miệng Bộ Sinh: “Ba ăn đi.”

Bộ Sinh chế cái tay nhỏ của cậu đã sờ vào: “Ba không ăn.” Bộ Tiểu Bát không đồng ý, kiễng chân lên, vặn vẹo cơ thể nhỏ xíu, nói: “Ba ăn đi mà.” Nhìn đôi mắt long lanh của nhóc con, Bộ Sinh chỉ có thể cúi đầu cắn. Bộ Tiểu Bát ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh ta, Bộ Sinh nuốt xuống.

Bộ Tiểu Bát hài lòng chạy trở lại, khoe khoang với Cung Ngũ: “Chị, Tiểu Bát cho ba ăn.”

Cung Ngũ khen ngợi, “Tiểu Bát thật giỏi.”

Bộ Tiểu Bát rất vui vẻ ngồi ở bên cạnh, tiếp tục đợi nhân hạt thông. Hành trình cuối cùng hoàn thành trong việc ăn hạt thông, máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Thanh Thành.

Lúc chạm chân xuống đất, Cung Ngũ thở phào một hơi dài, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Công tước đại nhân:[Anh Tiểu Bảo, em bình an đến Thanh Thành rồi!] Rất lâu Công tước đại nhân không trả lời, Cung Ngũ nhìn đồng hồ, tám phần là anh đang tham gia những hội nghị lớn nhỏ kia rồi. Cô thầm nhủ tin đã gửi đi rồi, anh đọc được là được. Lúc đi ra đến cửa, ba người lại đụng phải Dung Trần. Có người đến đón anh ta, anh ta đeo túi xách, đội mũ đeo kính, cúi đầu chui vào trong xe.

Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát cũng chui vào xe mà Bộ Sinh đã cho người chuẩn bị, Cung Ngũ hỏi: “Bây giờ mẹ tôi có ở nhà không?”

Bộ Sinh: “Cô ấy nói nhìn thấy tôi sẽ đau mắt, nhất định muốn ở một mình. Em mau khuyến cô ấy về đi. Cô ấy đang có thai, ngộ nhỡ ở bên ngoài có chuyện gì, hối hận cũng không kịp.”

Cung Ngũ chặc lưỡi: “Để tôi thử xem. Ngộ nhỡ mẹ tôi vẫn không muốn nhìn thấy anh thì làm thế nào?”

Bộ Sinh: “Tôi dọn đi.”

Cung Ngũ gật đầu: “Vậy được.” Xe dừng lại trước cổng tiểu khu chỗ Nhạc Mỹ Giảo đang ở, Cung Ngũ nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ ở trước cổng, trong xe đều là bác sĩ y tá vẻ mặt buồn chán vô vị, còn có mấy người đang nói chuyện với người già, đo huyết áp cho người già. Cô trợn mắt, nơi này còn có hoạt động nghĩa vụ à?

Bộ Sinh ở trong xe không đi ra ngoài: “Hai đứa đi bảo cô ấy xuống đi, tôi không lên đầu, nếu tôi lên, chắc chắn cô ấy sẽ không xuống.” Cung Ngũ gật đầu, lại nói: “Vậy anh tìm xe khác đi, bà ấy nhìn thấy anh ở chỗ này, ngộ nhỡ từ chối lên xe thì làm thế nào?”

Bộ Sinh chỉ một cái xe đỗ ở cổng: “Lát nữa mọi người đi mấy cái xe kia về.”

Cung Ngũ: “...” Cô dắt tay Bộ Tiểu Bát đi bộ lên tầng, Bộ Tiểu Bát hỏi: “Chị, tại sao chúng ta không đi thang máy?” Cung Ngũ: “Bởi vì trước kia mẹ từng gặp sự cố thang máy, bị dọa sợ, cho nên chị cũng không muốn đi thang máy.” Bộ Tiểu Bát hiểu lơ mơ, sau đó gật đầu, nói: “Ồ”

Đi đến cửa, Cung Ngũ gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói mạnh mẽ của Nhạc Mỹ Giảo: “Ai thế?” Nghe giọng điệu này Cung Ngũ biết chắc bà tưởng người đến là Bộ Sinh, cho nên mới ra vẻ bực mình. Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát đưa mắt nhìn nhau một cái, hai người quyết định không lên tiếng. Cung Ngũ lại gõ cửa. Cung Ngũ gõ xong, Bộ Tiểu Bát cũng giơ bàn tay nhỏ xíu ra gõ một cái, Nhạc Mỹ Giảo đã nghe ra rồi, hình như Tiểu Bát cũng đến. Bà đỡ eo, chậm rãi ra mở cửa, sau đó thì sững sờ nói: “Tiểu Ngũ? Tiểu Bát?”

Cung Ngũ cười: “Mẹ, con về rồi!”

Nhạc Mỹ Giảo vội vàng mở cửa, Cung Ngũ tiến lên một bước, ôm Nhạc Mỹ Giảo. Không biết tại sao, sau khi ôm bà, nước mắt cô lại tuôn rơi như mưa. Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra một chút, sau đó giơ tay ôm cô, không lên tiếng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô. Bộ Tiểu Bát ngước cái đầu nhỏ lên, cau mày, lo lắng nhìn. Cung Ngũ khóc một lúc, giọng dần dần nhỏ đi, cuối cùng cũng chịu nín. Mắt cô đỏ hoe, vừa cười vừa nói: “Đột nhiên con thấy rất nhớ mẹ... Đã rất nhiều ngày con không được gặp mẹ rồi.” Bộ Tiểu Bát xị mặt ra, bĩu môi không lên tiếng. Nhạc Mỹ Giảo nâng mặt Cung Ngũ lên, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Vẫn ổn, không béo cũng không gầy. Như vậy mẹ yên tâm rồi.” Bà nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đang giương mắt nhìn, xoa đầu cậu bé cưng nựng: “Tiểu Bát của chúng ta thật giỏi, còn biết đưa chị về nhà nữa.”

Bộ Tiểu Bát dùng sức gật đầu: “Chị cũng nói Tiểu Bát ngoan nhất. Mẹ, chị ở trường học là sinh viên rất rất tốt.”

Cung Ngũ cười nói: “Tiểu Bát đang nói với mẹ chị cũng rất giỏi sao?” Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Mẹ, chị rất giỏi.” Nhạc Mỹ Giảo gọi hai người vào rồi đóng cửa, “Hai đứa mới từ sân bay về à?” “Vâng.” Cung Ngũ gật đầu. Cảm thấy hơi mệt, cô bèn đỡ Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống sofa, nhìn ngó xung quanh, “Mẹ, bụng mẹ to như vậy, lại ở đây có một mình sao?”

“Vậy thì có làm sao? Trước kia lúc mẹ mang thai con, không phải cũng một mình à?”

Thật ra bà không muốn đứa bé này một chút nào cả, đã hạ quyết tâm lớn muốn bỏ nó đi. Bà là phụ nữ đã lập gia đình, đứa bé cũng đang trong tháng phù hợp để phá thai, nhưng lại không tìm được một bệnh viện công nào đồng ý phá thai cho bà cả.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nhất định là cái tên ngốc Bộ Sinh kia giở trò quỷ, đứa bé ở trong bụng bà, bà không thể nào vì phá thai mà chà đạp cơ thể mình được.

Rồi sau đó, bà đã thành như vậy.

Thứ duy nhất là có thể kháng nghị chính là cự tuyệt chăm sóc trước sinh, nhưng cái tên kia vẫn có cách.

Cung Ngũ cúi đầu nhìn bụng Nhạc Mỹ Giảo, không nhịn được giơ tay sờ một cái, nói: “Mẹ, bụng mẹ to như vậy, có phải là sinh đối không?” Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt: “Mơ đi, bác sĩ nói rồi, một đứa, không phải là ai cũng có thể sinh đôi được đâu.” Cung Ngũ chặc lưỡi, dán tai lên bụng bà, nghiêm túc lắng nghe, nói: “Hình như đang lục sục ở bên trong.” Bộ Tiểu Bát vừa nghe thấy thế cũng qua đây nằm bò lên: “Em muốn nghe em muốn nghe!” Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu nhìn hai đứa con trước mặt, bà hỏi: “Muốn em trai hay là em gái?”

Bộ Tiểu Bát lập tức nói: “Em gái ạ!” Cung Ngũ suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, nói: “Ừ, em gái thích hơn. Nếu là em gái thì dễ làm dáng, chị có thể cùng mặc đồ đôi với em ấy.” Bộ Tiểu Bát phụ họa: “Đúng thể đúng thế!”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn hai đứa con ngốc của mình, “Vậy phải chờ mẹ sinh em ra mới biết được.”

Cung Ngũ dựa vào sofa, nói: “Mẹ, chúng ta trở về thôi. Mẹ ở đây, con và Tiểu Bát không có chỗ nào ở. Con không muốn ở chung với con trai đầu, nó cũng không thể ngủ với mẹ, chỉ có thể trở về thôi.”

Bộ Tiểu Bát xị mặt, vẻ mặt oan ức: “Tại sao?” Cung Ngũ: “Bởi vì chị là con gái, em là con trai, dĩ nhiên không thể ở cùng nhau rồi!”

Bộ Tiểu Bát vô cùng ấm ức, suýt chút òa khóc. Nhạc Mỹ Giảo vội vàng nói: “Tiểu Bát không khóc, vừa mới về nhà, con mà khóc là người bạn nhỏ trong bụng mẹ không vui, sẽ đá mẹ.” Cung Ngũ ôm cánh tay Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, trở về thôi, một mình mẹ ở đây con cũng không yên tâm, trở về, dù sao cũng có nhiều người, còn có thể có người nấu ăn cho, tốt biết bao. Nếu không, cho dù mẹ không về, người làm trong biệt thự cũng không bớt đi một ai, ngày ngày nhận tiền lương còn không làm việc, mẹ nói xem tiền lương trả cho bọn họ là tiền của ai? Có phải là có một nửa của mẹ không?”

Nhạc Mỹ Giáo suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy Cung Ngũ nói như vậy hình như rất đúng. Nghĩ đến Bộ Sinh, bà nhìn cô một cái, cự tuyệt: “Mẹ nhìn thấy cậu ta là ngứa mắt.”

Cung Ngũ vỗ ngực ra vẻ: “Cái này có gì chứ, cùng lắm thì con bảo Bộ Sinh dọn ra ngoài. Mẹ nói xem, rốt cuộc là ba người chúng ta ăn nhiều cơm, hay là một mình Bộ Sinh ăn nhiều cơm? Cái nào lợi hơn? Hơn nữa, mẹ nhìn bụng mẹ xem, có phải là sắp sinh rối không? Đột nhiên muốn sinh, một mình mẹ phải làm thế nào?”

Nhạc Mỹ Giảo nghe xong cảm thấy Cung Ngũ nói rất có lý. Bà tức giận thì tức giận, giận dỗi Bộ Sinh thì giận dỗi, nhưng không thể đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa được: “Vậy được rồi, nếu không phải là nể mặt con và Tiểu Bát, mẹ sẽ không để ý đến cái tên kia đâu.” Bà lại nhìn Bộ Tiểu Bát một cái, sợ làm hư đứa bé, chữa lại: “Mẹ chính là tức giận quá.”

Cung Ngũ lập tức đứng lên: “Mẹ, mẹ có đồ gì phải mang đi không, con thu dọn giúp mẹ!” Nhạc Mỹ Giảo ngồi ở trên sofa, nói: “Không cần mang gì cả, mẹ về sẽ sai người qua đây thu dọn.” Một nhà ba người cuối cùng cũng xuống tầng. Nhạc Mỹ Giảo kiên quyết không đi thang máy, Bộ Tiểu Bát mở đường ở phía trước, Cung Ngũ đỡ Nhạc Mỹ Giảo, coi như tản bộ, chậm rãi đi xuống cầu thang. Xe đã chờ sẵn ở bên dưới, bọn họ vừa đi ra đã có người đi qua đỡ Nhạc Mỹ Giảo. Bụng Nhạc Mỹ Giảo thật sự rất to rồi, nhìn đã biết là sắp sinh, một mình bà ở đây thật sự không được, ngộ nhỡ có chuyện gì, ở bên cạnh không có ai sẽ phiền to.

Lên xe, Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống cái sofa mềm, Cung Ngũ ở bên cạnh đỡ tay bà, xe lái thẳng đến biệt thự.

Nhạc Mỹ Giảo ở bên ngoài lâu như vậy, cuối cùng đã trở lại, đương nhiên, Bộ Sinh không hề tuân thủ cam kết dọn ra ngoài. Nhạc Mỹ Giảo vừa bước chân vào nhà, anh ta đã lẽo đẽo theo sau. Bà thấy anh ta là sầm mắt lại, đáng tiếc Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát đều ở đây nên chỉ có thể trợn mắt.

Bởi vì mang thai Nhạc Mỹ Giảo không trang điểm, chỉ thường xuyên đắp mặt nạ, cho nên nhìn da vẫn rất trẻ, trạng thái da cực kỳ tốt. Bà làm việc và nghỉ ngơi quy củ, ngủ đầy đủ, bản thân lại chú ý chăm sóc, rất nhiều người trẻ tuổi da cũng chưa chắc đã đẹp bằng bà.

Bộ Sinh cười lấy lòng: “Giận anh lâu như vậy, Tiểu Ngũ cũng tốt nghiệp về rồi, vẫn tức sao?” Anh ta giơ tay vòng qua người bà, cẩn thận đưa bà vào phòng ngủ: “Anh biết lỗi rồi, đứa cuối cùng! Anh bảo đảm là đứa cuối cùng! Anh sai rồi! Anh sai thật rồi, không sinh nữa, nốt đứa này chúng ta không sinh nữa. Anh chỉ muốn cho Tiểu Bát có một người bạn. Em xem nó một mình đáng thương biết bao, có thêm một đứa em trai thật tốt! Lớn lên rồi đánh nhau cũng có người giúp phải không?”

Nhạc Mỹ Giảo càng trợn mắt to hơn: “Cậu còn dám nói?” Bộ Sinh nhanh tay đóng cửa lại, cẩn thận tránh bụng bà, cúi đầu chặn miệng bà lại, “Anh biết lỗi rồi, biết lỗi thật rồi, đừng giận anh nữa có được không?”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận nói: “Cậu đừng có đụng vào tôi! Cậu bị thần kinh à, bụng tôi to như vậy rồi cậu còn muốn làm gì?”

Bộ Sinh cẩn thận nói: “Anh không làm gì, chỉ là nhận lỗi với em, thuận tiện xem kỹ xem em có gầy đi không thôi. Hai đứa nhóc kia ở đó, bóng đèn lớn như vậy, đương nhiên phải tìm một chỗ không có ai mới được.”

Nhạc Mỹ Giảo khinh thường anh ta, có điều nhìn thái độ nhận sai của anh ta cũng coi như thành khẩn, rốt cuộc là không đánh anh ta thành đầu heo.

Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát ngồi ở bên ngoài, cậu nhóc đột nhiên nghiêng cái đầu nhỏ, nhỏ giọng nói với Cung Ngũ: “Chắc chắn mẹ đang mắng ba.” Cung Ngũ vội vàng nói: “Không đâu, mẹ sẽ không mắng ba em. Tình cảm của mẹ và ba em tốt, cho nên mới đánh nhau cãi nhau chút.” “Mắng người tình cảm còn tốt?” Bộ Tiểu Bát trợn mắt, khiếp sợ, biểu cảm như tam quan bị lật đổ.

Cung Ngũ hít sâu, nín cười, nói: “Ừ, dĩ nhiên rồi, bởi vì chỉ có vợ chồng thật sự mới có thể không kiêng nể gì cả mà cãi nhau như vậy. Nếu như có một ngày, bọn họ đột nhiên không cãi nhau nữa, nói không chừng tình cảm sẽ không tốt, bởi vì bọn họ đã không thích đối phương đến nỗi lười ầm ĩ rồi.” Cái miệng nhỏ nhắn của Bộ Tiểu Bát biến thành hình chữ “O”, nói: “Hóa ra là như vậy!”

Cung Ngũ mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

Cô cầm điện thoại ra xem, thấy Công tước đại nhân đã nhắn lại cho mình rồi: [Tiểu Ngũ đến nơi an toàn là tốt. Trước đó anh đang họp, buổi chiều còn có hội nghị, có thể không trả lời kịp thời được, xin lỗi cô gái thân yêu của anh.] Cung Ngũ nhìn mấy chữ cuối cùng, không nhịn được cười sung sướng, Bộ Tiểu Bát nói: “Tình cảm của chị và anh không tốt, hai người không cãi nhau.” Cung Ngũ trợn mắt, nhìn chằm chằm Bộ Tiểu Bát: “Tình cảm tốt, mẹ và ba em như vậy là một cách chứng minh tình cảm tốt, chị và anh như vậy cũng là một cách chứng minh tình cảm tốt, biết không?”

Bộ Tiểu Bát choáng váng.

Cung Ngũ nhìn chằm chằm chữ trên điện thoại, sau đó đổi sim thành số trong nước, gửi tin nhắn cho từng người một. Người đầu tiên chính là Yến Đại Bảo: [Yến Đại Bảo, đoán xem tớ đang ở đâu?] Yển Đại Bảo không kiên nhẫn nhắn tin, gọi điện thoại ngay lại: “Tiểu Ngũ!”

“Yến Đại Bảo, cậu đoán xem bây giờ tớ đang ở đâu?”

Yến Đại Bảo hỏi: “Là ở trấn Enjoy à?”

Cung Ngũ: “Nếu như tớ ở trấn Enjoy còn bảo cậu đoán làm gì?” Yến Đại Bảo: “Vậy cậu đang ra ngoài đi tuần cùng anh tớ à?” Cung Ngũ: “Không.” Yến Đại Bảo phồng má, suy nghĩ một chút, đột nhiên hét lên một tiếng: “Tiểu Ngũ! Cậu đang ở Thanh Thành đúng không?” Cung Ngũ cười: “Đoán đúng rồi! Không có thưởng đâu! Ha ha ha ha...” Yển Đại Bảo ríu rít nói: “Cậu chờ đó, tớ phải đi tìm cậu!”

Sau đó cô cúp điện thoại. Cung Ngũ chặc lưỡi: “Tiểu Bát, có phải em cũng nhớ chị Đại Bảo rồi không?” Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Nhớ ạ.” Cung Ngũ cười: “Chị cũng nhớ chị Đại Bảo rồi. Đợi đó, lát nữa chị Đại Bảo sẽ qua đây, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm ở nhà.”

Bộ Tiểu Bát có chút cao hứng: “Dạ!”

Cung Ngũ xoa tay vào nhau, nói như thương lượng: “Tiểu Bát, buổi chiều chị và chị Đại Bảo có chuyện đi ra ngoài, em ở nhà một mình có được không?” Bộ Tiểu Bát ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Cung Ngũ, đôi mắt to lấp lánh, mếu môi như sắp khóc. Sau đó cậu nín lại, đột nhiên tục từ trên sofa xuống, kéo tay Cung Ngũ, nói: “Chị qua đây, Tiểu Bát giữ cho chị rất nhiều bao lì xì!”

Mắt Cung Ngũ sáng lên: “Thật không?” “Chị theo em!” Cậu kéo Cung Ngũ vào phòng mình, sau đó lôi hết mấy cái cặp sách nhỏ dưới gầm giường ra, moi hết đống lì xì đủ màu sắc sặc sỡ ra khoe.

Mắt Cung Ngũ lập tức sáng như đèn pha ô tô, “Tiểu Bát, chị yêu em quá!” Bộ Tiểu Bát cười, sau đó hỏi: “Chị, buổi chiều chị định đi đâu thế?” Cung Ngũ lắc đầu: “Buổi chiều chị và chị Đại Bảo cùng đến trường học, làm thủ tục trở lại đại học Thanh Thành.” Bộ Tiểu Bát hỏi: “Chị, Tiểu Bát đi với chị, có được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Được!” Bộ Tiểu Bát hài lòng, lôi một cái cặp sách nhỏ từ bên trong ra đưa cho Cung Ngũ: “Cho chị.” Cung Ngũ nằm bò nhìn vào gầm giường, muốn đếm xem có mấy cái cặp sách nhỏ, Bộ Tiểu Bát vội vàng kéo cô lại: “Chị, chúng ta đếm bao lì xì đi.” “Chị xem xem, chị xem xem.” Cung Ngũ nằm bò không dậy. Bộ Tiểu Bát vội vàng đổ bao lì xì trong cái cặp sách nhỏ trong tay xuống, nói: “Ôi chao, chị, bao lì xì rơi rồi!”

Cung Ngũ vừa nghe thấy thể lập tức nhảy lên, “Tiểu Bát cẩn thận chút! Để chị để chị!” Cô tóm lấy nhét vào trong cặp sách nhỏ, sau khi nhét hết vào rồi, cô cầm cặp sách nhỏ mang về phòng mình.

Bộ Tiểu Bát vội vàng nhân cơ hội quay lại, bò xuống gầm giường, đẩy những cái cặp sách nhỏ khác vào bên trong. Không thể cho chị hết cặp sách được, ngộ nhỡ lần sau cô không đưa cậu đi chơi cùng, cậu không còn bao lì xì cho cô, phải chia ra cho mới được. Cung Ngũ ngồi xếp bằng ở trên giường, đem hết bao lì xì ra đếm. Bộ Tiểu Bát ở bên cạnh nhìn, chống đôi tay nhỏ bé xuống giường, nhảy loi choi hỏi: “Chị, có nhiều không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Rất nhiều! Tiểu Bát em thật là lợi hại!”

Bộ Tiểu Bát vui vẻ nói: “Sau này bao lì xì của Tiểu Bát đều cho chị hết, chị phải dẫn Tiểu Bát đi chơi.” Cung Ngủ không chút do dự gật đầu: “Ừ, yên tâm đi, dẫn em đi chơi.” Cuối cùng Bộ Tiểu Bát cũng yên tâm rồi. Nửa tiếng sau, Yến Đại Bảo xuất hiện ở trong phòng khách nhà Bộ Sinh, “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ chạy vội ra ngoài, “Yển Đại Bảo!” Yến Đại Bảo lao tới, bổ nhào vào lòng Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ! Tớ nhớ cậu lắm!”

Cung Ngũ ôm cô, nói: “Tớ cũng nhớ cậu! Cậu xem, tớ đã về rồi này!” Yến Đại Bảo lớn tiếng cười ha ha ha”, tiếng cười vẫn hồn nhiên ngây thơ như trước đây, còn mang chút đắc ý, “Tốt quá rồi! Tiểu Ngũ sau này cậu còn phải đi nữa không?” Cung Ngũ chu môi, suy nghĩ một chút, nói: “Cái này hả... thật ra thì tớ cũng không biết, dù sao thì trong thời gian ngắn sẽ không đi nữa.”

Yến Đại Bảo gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô hỏi: “Vậy anh tớ phải làm thế nào?”

Cung Ngũ cười nói: “Anh Tiểu Bảo hả? Anh ấy ở bên kia có chuyện rất quan trọng, tớ ở đó sẽ ảnh hưởng đến anh ấy, cho nên tớ nhanh chóng trở về, như vậy anh Tiểu Bảo sẽ không bị ảnh hưởng. Anh ấy bảo tớ ở Thanh Thành đợi anh ấy, anh ấy xử lý xong tất cả chuyện bên kia sẽ về tìm tớ.”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Hóa ra là như vậy!” Cô lại vui vẻ, “Vậy sau này chúng ta có thể luôn chơi đùa bên nhau rồi!” Cung Ngũ cười, “Đúng vậy! Cùng nhau chơi đùa vui vẻ!”. Bộ Tiểu Bát không chịu yếu thế nói: “Tiểu Bát cũng muốn cùng nhau chơi đùa vui vẻ!” Hai người cùng nhau cúi đầu xuống, “Được!” Cung Ngũ nghiêm túc nhìn mặt Yến Đại Bảo, nâng mặt cô lên, nói: “Yển Đại Bảo, có phải là cậu béo hơn không?” Yến Đại Bảo ngẩn ra: “Hả?!” Cung Ngũ nhéo cái má mũm mĩm trắng mịn của cô, “Tớ thấy hình như thịt trên mặt cậu nhiều hơn một chút.” Yến Đại Bảo: “...” Cô mấp máy môi, giơ tay che mặt mình, hỏi: “Tớ béo lên thật sao? Tớ về sẽ đi tìm anh Bánh Bao tính sổ!”

Cung Ngũ lau mồ hôi, vội vàng nói: “Yến Đại Bảo, tớ nói thật với cậu, thật ra thì trên má có thêm thịt là chuyện tốt, cậu biết tại sao không?” Yến Đại Bảo canh cánh trong lòng chuyện mặt béo, dùng tay không ngừng nhéo má, hỏi: “Tại sao?”

Cung Ngũ giơ ngón tay cái lên, nói: “Trên má có thịt chứng minh cậu trẻ tuổi, nhiều collagen. Cậu nhìn các ông già bà già đi, phần lớn đều là rất gầy, má khô nẻ, bị mất collagen nghiêm trọng, như vậy không tốt, dễ bị già đi cậu biết không? Cậu nhìn mami cậu đi. Cô Triến nhiều tuổi như vậy nhưng trên mặt cô ấy rất nhiều thịt, nhìn trẻ tuổi hơn so với bạn cùng lứa tuổi, cậu nói có đúng không?”

Yến Đại Bảo đang đau lòng, Cung Ngũ nói xong, cô bưng mặt nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy vô cùng có lý, “Tiểu Ngũ, sao cậu lại lợi hại như vậy? Tớ cảm thấy cậu nói rất có lý!” Cung Ngũ chớp mắt, “A, ha ha, tớ luôn lợi hại như vậy đấy.” Bộ Tiểu Bát nói: “Tiểu Bát cũng lợi hại!” Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, Tiểu Bát của chúng ta giỏi nhất.” Bộ Sinh đỡ Nhạc Mỹ Giảo ngồi ở trên sofa, hỏi: “Buổi trưa em muốn ăn cái gì? Anh bảo người làm cho em.”

Nhạc Mỹ Giảo lười biếng đáp một câu: “Tùy, cậu hỏi mấy đứa bé xem xem bọn nó muốn ăn cái gì.”

Cung Ngũ vội vàng nói: “Bọn con không quan trọng, chủ yếu là mẹ, mẹ là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai lớn nhất!”

Bộ Tiểu Bát nhỏ giọng nói: “Tiểu Bát muốn ăn tôm hùm đất..”

Bộ Sinh lạnh lùng nhìn cậu: “Ăn tôm hùm đất cái gì? Mẹ còn chưa nói muốn ăn, con còn đòi ăn?”

Bộ Tiểu Bát tủi thân chết đi được, miệng nhỏ mếu máo như sắp khóc. Ba đáng ghét nhất, lần nào lúc ở cùng mẹ, ba cũng đều bắt nạt Tiểu Bát.

Cung Ngũ vội vàng ôm cậu, “Tiểu Bát không sao mà. Buổi chiều chị ra ngoài, đưa em đi ăn tôm hùm đất.” Lúc này Bộ Tiểu Bát mới dễ chịu một chút, tức giận đến mức không thèm nhìn Bộ Sinh. Nhạc Mỹ Giảo cũng tức giận trợn mắt lên, “Có phải là cậu cố ý không hả? Tôi muốn ăn tôm hùm đất, tôi muốn ăn cay, ăn dầu, ăn mặn!”

Bộ Sinh: “Được, anh bảo người làm, nhưng em không thể ăn nhiều, em nghĩ xem còn muốn ăn gì nữa không?”

Cung Ngũ: “...” Yến Đại Bảo trợn mắt nhìn hai người kia, sau đó từ từ nghiêng người dựa vào Cung Ngũ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngũ, ngày nào ba tớ cũng chỉ biết đòi treo cổ chết ở cửa phòng tớ..” Cung Ngũ: “...” Bộ Tiểu Bát lập tức chạy tới, “Mẹ, Tiểu Bát yêu mẹ nhất!” Cậu còn chưa đến gần đã bị Bộ Sinh đẩy đầu ra, “Đừng có qua đây.” Nhạc Mỹ Giảo giơ tay lên đánh Bộ Sinh, “Cậu làm gì thế hả?” | Bộ Sinh hắng giọng, “Sợ nó va vào em.” Bộ Tiểu Bát nói: “Tiểu Bát sẽ rất cẩn thận, Tiểu Bát yêu mẹ, cũng yêu em gái!” Cơm trưa có tôm hùm đất, Yến Đại Bảo rất cao hứng, “Tớ muốn ăn một cân tôm hùm đất!”

Cung Ngũ: “...” Cơm trưa rất phong phú, Nhạc Mỹ Giảo chỉ ăn hai con tôm hùm đất, nói thế nào Bộ Sinh cũng không cho bà ăn nữa, sợ ăn nhiều không tốt cho sức khỏe. Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát chỉ chờ Cung Ngũ bác sẵn khiến Cung Ngũ nổi cáu, “Hai người đều muốn ăn tôm của tớ, tớ ăn cái gì hả?”

Bộ Tiểu Bát nói: “Tiểu Bát một con, chị một con, chị Đại Bảo một con, luân phiên nhau!”

Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thế, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Bát lợi hại, chị cũng cảm thấy như vậy tốt nhất.”

Cung Ngũ tức chết: “Dựa vào cái gì? Ai bóc người nấy ăn!”. Nhưng nhìn bốn con mắt tha thiết mong chờ, cô chỉ có thể chia cho từng người, nhét vào trong miệng Bộ Tiểu Bát một con, tiếp đến là Yến Đại Bảo, sau đó là đến cô ăn một con. Bóc mệt rồi, Cung Ngũ đình công: “Được rồi, nghỉ một lát.”

Bộ Tiểu Bát cầm rấu một con tôm hùm đất nhấc lên, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Cung Ngũ bắt đầu bóc ăn, nhưng dù cậu bóc thế nào cũng không bóc được. Khó khăn lắm cậu nhóc mới vạch được cái vỏ của con tôm hùm đất ra, | đuổi con tôm hùm đất lại “viu” một cái bay ra ngoài, rơi xuống đất.

Bộ Sinh giáo huấn cậu bé: “Tiểu Bát, ăn uống kiểu gì thế?” Cung Ngủ không nhìn nổi nữa, “Tiểu Bát ngồi xuống, chị bác cho em ăn.”

Ăn cơm xong, Cung Ngũ nói với Bộ Sinh muốn đến đại học Thanh Thành đi học trở lại, Bộ Sinh gật đầu: “Tôi bảo người thu xếp, buổi chiều em đến trường học một chuyển, làm thủ tục trở lại trường là được.”

Bộ Sinh gọi điện thoại liên lạc xong thì cho cô một số điện thoại: “Đến trường học rồi em liên lạc với người này, anh ta sẽ dẫn em đi.” Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui