Công Tước



""/ Cung Ngũ muốn đến trại ngựa là bởi vì cô cảm thấy cưỡi ngựa rất vui, kết hợp lao động và nghỉ ngơi lại không khiến cô quá mệt mỏi, coi như là m3ột hạng mục cô thích.

Cô bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp, thường xuyên cùng Yến Đại Bảo đến thư viện tìm tài liệu, cuối cùng bận rộn 2như con quay. Yển Đại Bảo thì thường xuyên hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu không liên lạc với anh tớ à?”

Cung Ngũ: “Tớ không thể liên lạc, bây giờ5 đang là thời kỳ quan trọng của anh Tiểu Bảo, hơn nữa còn toàn bàn luận việc nước, tớ không thể làm phiền. Vốn dĩ sức khỏe anh ấy đã không tốt4 như vậy, tớ không thể khiến anh ấy phân tâm lãng phí thời gian được. Việc bây giờ tớ phải làm chính là bảo vệ tốt cho mình, giữ gìn sức khỏe,0 không tăng thêm phiền phức cho anh ấy.” Yển Đại Bảo mím môi, nhìn cô nói: “Tiểu Ngũ, sao cậu lại bình tĩnh như vậy? Tớ cảm thấy nếu như là tớ, chắc chắn tớ sẽ tức giận.”

Cung Ngũ thản nhiên đáp: “Sẽ không đâu, nếu như Đại Bảo ở cái vị trí này, cậu nhất định có thể hiểu được tâm trạng của tớ, cũng có thể hiểu được tâm trạng của đối phương, như vậy, cậu sẽ đưa ra lựa chọn rất bình tĩnh.” Yến Đại Bảo im lặng một lúc lâu mới nói: “Tiểu Ngũ, càng ngày tớ càng thích cậu. Tớ quyết định rồi, trước khi anh tớ chưa đến tìm cậu, tớ phải bảo vệ tốt cho cậu, không để ai làm hại cậu, như vậy anh về nhìn thấy cậu khỏe mạnh, sẽ rất vui vẻ.”

Cung Ngũ cười, “Cảm ơn nhé, có Yến Đại Bảo bảo vệ, tớ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.” Lật tài liệu chi chít tiếng Anh, vừa xem cô vừa day thái dương, cảm thấy khuyết điểm của việc ở thư viện quá lâu chính là sẽ đau đầu. Yến Đại Bảo dán mắt vào sách, chống cằm lên bàn, lại nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta đã ở thư viện cả ngày rồi, đi ra ngoài uống chút nước đi.”

Cung Ngũ cười nói: “Chán rồi hả? Vậy được, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài một vòng rồi quay lại, nếu không sẽ ngốc mất.”

Cô nghiêng đầu nhìn Lam Anh cách mình một người, “Anh Anh, trong đồ cho bọn tớ nhé.”.

Lam Anh gật đầu, Cung Ngũ và Yển Đại Bảo đi ra ngoài, hai người bọn họ vừa đi, nam sinh đối diện lập tức bắt chuyện với Lam Anh: “Này, bạn học, cậu quen đàn em vừa nãy à?” Lam Anh ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Quen, bạn học tôi, cậu không với tới được đâu, cách cô ấy xa một chút.”

Lam Anh nói xong, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Bên ngoài, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chạy ra khỏi trường tìm đồ ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui