Công Tước



""/ Tại sao??? Bỗng ông ta thấy ngưa ngứa ở chân, một nhúm bông mềm mại nóng bỏng ôm choàng lấy chân ông ta.

Yến Hồi cúi xuống nhìn thấy cục th3ịt đó đang ôm chân ông ta cười toe toét, nước miếng còn đang chảy ra tong tong “Con nhóc mập xấu xí này!” Yến Hồi nổi giận: “Ông sẽ ném mày ra ngo2ài!” Triển Tiểu Liên đi đến đánh Yến Hồi, giận dữ nói: “Ông mà dám ném Cải Trắng Nhỏ ra ngoài thì ông cũng không cần phải quay về nữa!” Triển Tiểu5 Liên bể Cải Trắng Nhỏ sang bên khác chơi tiếp trong tiếng cười khanh khách của cô bé. Trong khi cô nhóc ở nhà Yến Đại Bảo chơi vô cùng vui vẻ thì4 Cung Ngũ ở nhà lại thấp thỏm bất an. Đã sáu giờ rồi sao hai người còn chưa về chứ? Chẳng lẽ Công tước đại nhân ôm Cải Trắng Nhỏ bỏ chạy thật rồi 0sao? Suy nghĩ do dự rất lâu, Cung Ngũ quyết định nhắn tin cho Công tước đại nhân: [Anh Phí, Cải Trắng Nhỏ vẫn ổn chứ?] Công tước đại nhân trả lời rất nhanh: [Con bé rất ngoan, em yên tâm, anh sẽ đưa con về nhanh thôi. Con đói nên anh đang cho con ăn, ăn xong sẽ đưa về ngay.] Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chơi đồ chơi với Bộ Tiểu Cửu.

Cứ nghĩ đến chuyện của hai cậu con trai là Nhạc Mỹ Giảo lại muốn mắng Bộ Sinh suốt ba ngày ba đêm, không dừng sinh nhiều con thể làm gì cơ chứ? Đứa này khóc, đứa kia phá, đúng là mệt muốn chết. Không nỡ đánh, cũng chẳng dám mắng, chỉ sợ khiến con cái có vấn đề gì về tâm lý nên bà vô cùng đau đầu.

Bộ Tiểu Bát được Bộ Sinh đón về, “Chị ơi, Tiểu Bát đi học về rồi này! Cải Trắng Nhỏ đâu rồi?”

Cung Ngũ gật đầu, “Ừ.”. Bộ Tiểu Cửu đang ngủ trưa thấy ầm ĩ nên tỉnh giấc chạy ra, khóc lóc: “Oa...” Cung Ngũ trợn mắt lườm, quay đầu lại vẫy tay với cậu: “Tiểu Cửu đến đây nào, đến đây với chị, em dậy rồi à? Dậy rồi mà không thấy chị nên buồn đúng không? Nào, chị ở đây này. Bây giờ chị là bệnh nhân, các em phải bảo vệ chị chứ, đừng khóc nữa.”

Bộ Tiểu Cửu chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, nhích mông ép Bộ Tiểu Bát sang một bên, sau đó dựa vào trong lòng Cung Ngũ: “Chị ơi...” Cung Ngũ xoa đầu cậu: “Chị đây, Tiểu Cửu đừng sợ, dậy rồi thì chạy ra gọi chị, đừng khóc nhé?” Bộ Tiểu Cửu ngoan ngoãn gật đầu, dựa đầu vào trong lòng Cung Ngũ, đôi chân nhỏ khẽ lắc lư. Ba chị em ngồi thành một hàng. Khi Bộ Sinh đi ra thì nhìn thấy ba người ngồi trên sofa bèn hỏi: “Thế này là sao? Sao ai nấy mặt mày đều nhăn nhó thế.” Cung Ngũ đáp: “Cải Trắng Nhỏ không có nhà.”

Bộ Tiểu Cửu cũng gật đầu phụ họa: “Cải Trắng Nhỏ không có nhà.”

Bộ Sinh ngạc nhiên: “Không phải là em gái à?” Bộ Tiểu Cửu lập tức nói: “Gọi em gái thì không kute! Phải gọi là Cải Trắng Nhỏ!” Bộ Tiểu Cửu đá chân, quay đầu nhìn ba định nói gì đó nhưng rồi lại rụt đầu lại. Đến khi Nhạc Mỹ Giảo về bà cũng hỏi: “Ba đứa con thế này là thế nào?” Bộ Sinh: “Cải Trắng Nhỏ bị cậu Phí đón đi rồi, còn chưa đưa về, ba đứa nó đang đợi con bé”. Nhạc Mỹ Giảo lườm ba đứa con, cảm thấy đúng là ăn no rửng mỡ. Cậu Phí dám không đưa Cải Trắng Nhỏ về chắc? Xem mấy đứa lo lắng kìa.

Lúc Công tước đại nhân đưa Cải Trắng Nhỏ về thì nó đã ngủ say. Anh bể nó bằng một tay, khi đi cũng không dẫn theo người giúp việc, toàn bộ đều là một mình anh lo liệu, học làm được tất cả. Bây giờ anh tự tay làm mọi thứ, lo liệu xong xuôi đâu ra đấy để Cải Trắng Nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng anh. Cung Ngũ nghe thấy có tiếng động liên xông ra ngoài, sau đó nhìn thấy Công tước đại nhân đứng ở cửa với tạo hình y như lúc sáng. Một tay bế Cải Trắng Nhỏ, tay kia xách túi đồ, bên trong là đồ ăn và đồ dùng của Cải Trắng Nhỏ.

Cung Ngũ định đón lấy con, nhưng Công tước đại nhân đã đưa túi cho cô, “Để anh đưa con về phòng.” Buổi tối khi ngủ đều có người giúp việc trông nom, Cung Ngữ không cần phải thức dậy, dù sao cô cũng còn đang dưỡng bệnh, đâu phải nhúng tay vào. Đặt Cải Trắng Nhỏ lên giường, lúc này Công tước đại nhân mới được duỗi tay ra, quay lại thấy Cung Ngũ đang đi theo, ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận vuốt ve gương mặt Cải Trắng Nhỏ. Cô không dám hôn sợ làm nó tỉnh giấc. Cô cứ thể nhìn chăm chăm một lúc rồi mới đứng dậy thở phào một cái. Công tước đại nhân ở bên cạnh nhìn, anh khẽ nói: “Cải Trắng Nhỏ rất ngoan, cả ngày nay không quấy ai cả.” Cung Ngũ ngồi xổm dưới đất, quay sang liếc nhìn anh, sau đó gật đầu đáp lại, “Ừm, vậy thì tốt.” Nghĩ ngợi một lát, cô lại hỏi tiếp: “Ba ngày sau mới có kết quả à?”

Công tước đại nhân nói, “Ừm, ba ngày là sớm rồi, nên em đừng lo.”

Cung Ngũ đáp: “Tôi không lo, bây giờ có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ lắm, nên phải có trách nhiệm với bản thân một chút.” Cô sờ đầu, vết thương sau đầu đã được bằng lại, cô chỉ có thể sờ vào phần trán, chép miệng nói: “Hai ngày này nếu anh nhớ Cải Trắng Nhỏ thì lúc rảnh rỗi cứ đến thăm con bé. Nếu anh thích con bé tôi cũng không thể tước đoạt quyền thăm nom của anh, nhưng nếu phát hiện ra không phải là con của anh thì tôi sẽ không cho anh đến thăm con nữa đâu.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Được.”

“Anh hiểu được thì tốt.” Cung Ngũ đứng dậy, gọi cô giúp việc đến trong Cải Trắng Nhỏ, rồi nói với Công tước đại nhân, “Anh cũng đừng nghĩ tôi khó tính, dù sao thì đối với tôi hai chúng ta bây giờ chỉ coi như người xa lạ. Dù trước đây có thân mật đến đâu thì hai năm nay cũng không gặp mặt cũng không liên lạc gì, tôi thấy cũng gần như là xa lạ thôi. Anh thấy sao?”

Công tước đại nhân cười gật đầu: “Tiểu Ngũ nói đúng. Cho nên chúng ta có thể làm quen với nhau lại từ đầu.” Anh đi theo cô ra ngoài, “Tên của anh lần trước anh đã giới thiệu với Tiểu Ngũ rồi, Tiểu Ngũ vẫn còn nhớ chứ?”

Cung Ngũ nói vẫn nhớ, sau đó nói tên anh ra, nói xong cổ chép miệng nói: “Cái tên này hình như tôi đã từng nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?” Cố liếc nhìn anh không nói gì, quay người đi ra phòng khách. Công tước đại nhân đặt túi xách sang bên cạnh cô, ngồi xuống nói: “Đây là đồ chơi chủ Yến tặng Cải Trắng Nhỏ.” Một chú cá sấu màu xanh lá cây và chú vịt nhỏ màu vàng, anh cười nói: “Lần sau em gặp chủ Yến sẽ biết, trông có vẻ khó chơi nhưng thực ra chú ấy rất dễ mến, thích dọa nạt người khác thôi. Trước đây Tiểu Ngũ là người biết ứng phó với chủ Yến nhất đấy.” Cung Ngũ tiện miệng hỏi: “Ứng phó thế nào?” Công tước đại nhân: “Chỉ cần khen chú ấy là được, khen chú ấy, khen Yến Đại Bảo là chú ấy vui. Sau khi em phẫu thuật xong, chú Yến đã đến thăm em rồi, nhưng lúc đó em không biết.” Cung Ngũ gật đầu: “Chú Yên anh nói là ba Yến Đại Bảo đúng không? Ồ, vậy thì tôi cũng nên gọi là chủ Yến mới phải.” “Đúng.” Cổng tước đại nhân cười nói: “Chúng ta đều gọi là chủ Yến.” Cung Ngũ bỗng hỏi: “Vậy Cải Trắng Nhỏ gọi là gì?”

Công tước đại nhân nói: “Gọi ông. Cải Trắng Nhỏ phải gọi là ông” Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, liếc nhìn Công tước đại nhân, sau đó cẩn thận hỏi lại: “Thực ra chủ Yến giống Bộ Sinh, là cha dượng đúng không?” Công tước đại nhân ngẩn người, không ngờ cô lại dùng từ đó, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Ừ... về cơ bản là như vậy. Nhưng đối với anh, chủ Yến... không giống như vậy.” Anh cười nói: “Tuy phương thức hơi đặc thù nhưng chú Yến vẫn làm được tất cả những thứ một người cha nên làm.”

Cung Ngủ không lên tiếng, chủ đề này hai người vẫn có tiếng nói chung, nhưng không có gì chắc chắn cả. Dù sao ở trong ký ức của Cung Ngũ, Bộ Sinh vẫn là vị hôn phu của cô, chỉ loáng một cái vị hôn phu đã biến thành cha dượng. Tuy Cung Ngũ chấp nhận nhưng không thể dễ dàng lấy ra so sánh với người khác xem cha dượng ai tốt hơn được.

Công tước đại nhân lại cười nói: “Ngày mai anh sẽ đến thăm em và Cải Trắng Nhỏ. Bình thường chỉ có mình em ở nhà với Cải Trắng Nhỏ và Tiểu Cửu, chắc chắn là rất mệt, anh cũng không có việc gì nên đến đỡ em.”

Cung Ngũ ngước lên nhìn anh nói: “Không cần anh đỡ đần, anh đến thăm Cải Trắng Nhỏ là được rồi.”

Công tước đại nhân đáp lại rồi chuẩn bị về. Cung Ngũ vẫy tay chào: “Vậy tôi không tiễn anh nữa.” Công tước đại nhân: “Không cần tiễn, cũng không phải lần đầu tiên anh đến đây.” Cung Ngũ về phòng, một ngày không gặp cô thấy rất nhớ Cải Trắng Nhỏ nên muốn về ngắm nhìn con gái một lúc. Ngày hôm sau mới sáng sớm Bộ Sinh đã nói người nhà anh ta nhớ Bộ Tiểu Cửu, nên khi đưa Bộ Tiểu Bát đi học nhân tiện đưa Bộ Tiểu Cửu đi cùng về nhà. Cung Ngũ ở nhà cùng Cải Trắng Nhỏ. Buổi sáng cô bé uống sữa và ăn cháo xong, đang thoải mái ngồi chơi trên thảm trong phòng khách thì Công tước đại nhân đã đến rất đúng hẹn, anh đứng ngoài cửa bấm chuông chờ đợi.

Cung Ngũ đứng dậy mở cửa, Cải Trắng Nhỏ nhanh nhẹn bò theo sau mẹ.

Cô nhóc nhìn thấy anh thì nhoẻn miệng cười toe toét, dường như nó đã quen với sự xuất hiện của người ba này.

Công tước đại nhân vào nhà, bế nó lên, “Cải Trắng Nhỏ có nhớ ba không?” Sau đó Cung Ngũ liền nghe thấy Cải Trắng Nhỏ thốt ra hai chữ rõ ràng: “Ba... ba...”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, Cải Trắng Nhỏ gọi mẹ tốn biết bao công sức, sao anh mới đưa Cải Trắng Nhỏ đi chơi một ngày cô bé đã biết gọi ba rồi?

Cả nhà ba người cùng đi vào phòng khách. Công tước đại nhân ngồi dưới đất chơi cùng Cải Trắng Nhỏ. Anh đem đến một chiếc túi, Cung Ngũ cũng không biết bên trong là gì, chỉ thấy màu sắc sặc sỡ, không kìm được vạch ra xem, liền nhìn thấy rất nhiều bờm tóc trẻ con, có tất cả mọi loại động vật, chim, gà, mèo, chó đều có.

Cung Ngũ lấy một cái ra hỏi: “Sao anh lại mua nhiều thế này?”

Công tước đại nhân lấy một cái ra nói: “Mua cho Cải Trắng Nhỏ, anh thấy con bé mang bờm tóc rất đẹp.” Cung Ngũ: “...”

“Mua mấy cái dỗ con bé là được rồi, anh mua nhiều như vậy quá lãng phí rồi.” “Anh thấy cũng không đáng bao nhiêu tiền nên mua thêm mấy cái.”

“Đây là mấy cái à?” Cải Trắng Nhỏ bò tới, chia tay với một cái đưa lên đầu. Mới nhỏ xíu mà nó đã biết làm đẹp rồi.

Công tước đại nhân giúp nó đeo lên, mỉm cười nói: “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta xinh quá!”

Cải Trắng Nhỏ toét miệng cười, Cung Ngũ ở bên cạnh liếc nhìn không nói gì. Ba người chia ra ngồi hai chỗ. Sau đó Cung Ngũ lôi điện thoại ra, cắm đầu chơi điện thoại.

Công tước đại nhân bỗng nói: “Không thể để Cải Trắng Nhỏ ngày nào cũng ở nhà được, phải đưa con ra ngoài ngắm nhìn xung quanh, như vậy mới tốt cho khả năng quan sát và trí thông minh của con.”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Thật không?”

Công tước đại nhân: “Nhưng những chỗ quá nhiều người cũng không được. Tiểu Ngũ, em xem đưa con đi dạo một vòng ở trường học quanh đây có được không? Chỗ em học đại học, cũng là nơi em đang học nghiên cứu sinh, đang giờ học nên cũng ít sinh viên, lại nhiều cây cối. À, nhà bạn tốt La Tiểu Cảnh không phải có mở một siêu thị sao? Ngoài trường học ra còn có trung tâm thương mại lớn có thể đưa con đi chơi. Ngoài ra, có một số sở thích có thể bồi dưỡng, ví dụ như đánh bi-a hay đến nhà hàng ăn sang trọng, những chỗ đó đều rất tốt cho trẻ con.”

Cung Ngũ híp mắt lại, “Một chốc đi bao nhiều nơi như vậy, Cải Trắng Nhỏ cũng đâu có đi được hết?”

“Có thể chia ra mấy lần, hôm nay đi chỗ này, mai đi chỗ kia, hoặc chúng ta làm một bản kế hoạch, em thấy sao?” Công tước đại nhân hỏi.

Cung Ngũ xoa đầu: “Cũng được, anh liệt kế đi, tôi là bệnh nhân.” Công tước đại nhân cười, nói ừ, sau đó tiếp tục chơi với Cải Trắng Nhỏ.

Công tước đại nhân ở cùng hai mẹ con một ngày, đến giờ cơm trưa còn đích thân xuống bếp làm hai chiếc bánh ngọt nhỏ.

Một chiếc trong đó là hình đĩnh vàng mập mạp đáng yêu, bánh của Cải Trắng Nhỏ là hình một chú vịt vàng nhỏ. Cung Ngũ vốn rất lạnh lùng giữ kẽ, khi ngồi trên bàn ăn cũng chỉ tập trung ăn cơm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Công tước đại nhân bước vào với hai chiếc bánh ngọt trên tay, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh hình đĩnh vàng kia. Công tước đại nhân đặt chiếc bánh đĩnh vàng trước mặt cô, cười nói: “Đây là của Tiểu Ngũ, chú vịt vàng này là của Cải Trắng Nhỏ.”

Cô giúp việc thấy làm lạ nói: “Ôi chao, tay nghề cậu Phí tuyệt quá, vừa rồi tôi đi qua thấy mới chỉ là cốt bánh bông lan, giờ đã thành chiếc bánh tinh xảo thế này rồi!” Cung Ngũ nhìn chằm chằm chiếc bánh, có chút kích động: “Rất đẹp.” Cô cẩn thận kéo chiếc bánh đến gần, cố gắng lắm nhưng vẫn không nhịn được, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh, tự thấy vô cùng hài lòng. Công tước đại nhân ngồi đối diện, chỉ vào chiếc bánh ngọt nói với Cải Trắng Nhỏ: “Đây là bánh của Cải Trắng Nhỏ, có đáng yêu không nào? Nhưng Cải Trắng Nhỏ nhà ta chỉ được ăn một miếng thôi, vì đây là bơ rất ngậy, trẻ con không được ăn nhiều.”

Cải Trắng Nhỏ khua tay vui vẻ thích thú. Cung Ngũ chụp ảnh xong, tâm trạng bỗng chốc thoải mái hơn nhiều, cô thích những thứ liên quan đến tiền mà! Chiếc bánh này có màu vàng, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của cô, chỉ nhìn thôi đã thấy vui lắm rồi.

Ăn trưa xong, Công tước đại nhân hỏi: “Chúng ta đưa Cải Trắng Nhỏ đi dạo một vòng đi.”

Cung Ngũ: “Bây giờ à?” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, anh biết em rất thích chơi bi-a, thời gian này em bị nhốt ở nhà và bệnh viện không được đi đâu, chắc chắn là rất buồn chán, có thể đi chơi cho khuây khỏa.”

Cung Ngũ suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Hay quá!” Đúng là cô bị nhốt quá lâu đến ngu người luôn rồi. Thế là Cung Ngũ chỉnh trang lại đôi chút, đội bộ tóc giả ngắn, ba người cùng đi ra ngoài. Sau khi đi Cung Ngũ mới phát hiện ra ngoài cửa có một chiếc xe RV, có thể đưa Cải Trắng Nhỏ vào trong ngôi dỗ dành như ngồi trên sofa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui