Công Tước



""/ Tần Tiểu Ngư bị câu nói cuối cùng đả kích suýt nữa lăn bò ra đất, “Tiểu Ngũ cậu thật xấu!”

Cung Ngũ nhún vai: “Tớ nói thật thôi!3 Sao cậu phải như vậy chứ?”

La Tiểu Cảnh ở bên cạnh lắng nghe. Cậu ta thật lòng cảm thấy Cung Ngũ biết ăn nói, mở miệng là có t2hể nói ra một đống đạo lý lớn. Có ý nghĩa hay không thì không biết, nhưng rất dễ làm cho người ta tin tưởng và nghe theo. Cung Ngũ liếc5 Tần Tiểu Ngư, hỏi: “Tần Tiểu Ngư, tớ nói có đúng không?” Tần Tiểu Ngư mím môi, nghiêm túc gật đầu, “Tớ cảm thấy cậu nói rất đúng!” Cô 4ta lại hỏi: “Vậy bây giờ tớ thiếu một người đầu tư, đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, chắc chắn là thể. Cậu nghiêm túc nghĩ đi, bên0 cạnh cậu có ai giàu có, lại không có thời gian xử lý chuyện nhỏ không?” Cô mở quyển sổ ra, đặt ở trước mặt cô ta, nói: “Nào, viết tên người cậu có thể nghĩ được ra, sau đó nói cho bọn tớ biết tình hình gia đình, tuổi tác, bối cảnh liên quan,... để tớ phân tích giúp cậu xem ai có thể đầu tư.”

Tần Tiểu Ngư vừa nghe thấy thế, vội vàng móc bút ra, cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc viết những người có tiền ở bên cạnh mình mà mình nghĩ ra được. Cung Ngũ nhìn một cái, dựng cả mắt lên, không ngờ Tần Tiểu Ngư lại viết mười mấy người. Cô nhìn cái danh sách kia, hắng giọng nói: “Tần Tiểu Ngư, cậu muốn tìm người đầu tư, chắc chắn không phải là người có giá trị con người mấy triệu tệ đã được coi là người có tiền. Cậu phải biết, giá trị con người mấy triệu tệ, vậy thì tiền nhàn rỗi trong tay người đó để đầu tư có phải cũng chỉ có mấy triệu tệ không? Cậu phải nghĩ kĩ những thứ này, người ta có căn nhà mười triệu tệ, cậu đã cảm thấy đây là một nhà giàu, ngộ nhỡ toàn bộ giá trị con người của người đó đều ở cái nhà thì sao? Cậu bảo người ta lấy cái gì ra mà đầu tư? Bán nhà à? Mạo hiểm trong đó cậu gánh vác được không?” Tần Tiểu Ngư chớp mắt, vội vàng cúi đầu, gạch một người ở bên trên đi, một người, lại một người...

Cuối cùng chỉ còn lại có ba người. Cung Ngũ nghiêm túc nhìn nhìn, nhìn chằm chằm một người trong danh sách đó, lại nhìn hai người còn lại, sau đó cô chỉ tên một người trong đó, hỏi: “Tình hình của người này thế nào?”

Tần Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn, nói: “Đây là một khách hàng của tớ, từng mua sản phẩm của tớ. Lúc tớ giao hàng đi qua công xưởng của ông ấy, hình như rất lớn. Tớ cảm thấy chắc ông ấy có tiền.” “Bao nhiêu tuổi?” Cung Ngũ lại hỏi.

“Hơn bốn mươi, chưa đến năm mươi.” Tần Tiểu Ngư hỏi: “Cái này cũng có ảnh hưởng à?”

Cung Ngũ trợn mắt nhìn cô ta một cái, “Đương nhiên là có rồi! Trải qua điều tra nghiên cứu người trong xã hội, thời điểm đàn ông bốn, năm mươi tuổi dễ ngoại tình nhất. Cái tuổi này chắc chắn ông ta đã có vợ con, cậu nói xem, một cô gái độc thân trẻ tuổi xinh đẹp như cậu tiếp xúc gần gũi với người thành công, có ảnh hưởng gì với cậu? Cậu tự nghĩ đi.” Tần Tiểu Ngư trợn mắt, “Có thể có ảnh hưởng gì? Chúng tớ bàn chuyện làm ăn!”

“Là bàn chuyện làm ăn, nhưng Tần Tiểu Ngư, cậu có nghĩ tuổi ông ta lớn như vậy, có phải vợ ông ta cũng lớn tuổi rồi không? Nếu để người ta biết ngày nào cậu cũng ở với chồng người ta, nói là bàn chuyện làm ăn, không biết rốt cuộc người ta sẽ nói gì, sẽ nghĩ thế nào.” Cung Ngũ nhìn chằm chằm cô ta, truy hỏi: “Ngộ nhỡ nói cậu là người tình của ông ta thì làm thế nào?” Tần Tiểu Ngư tức chết: “Tớ không phải đầu!”

Cung Ngũ nhún vai: “Tớ biết cậu không phải, nhưng không phải người khác sẽ nghĩ như vậy. Cái xã hội này không phải là cậu không biết, loại người gì cũng có, người suy nghĩ linh tinh cũng ở khắp nơi. Người này tớ đề nghị cậu không hợp tác, bởi vì sau này không biết sẽ phiền phức thế nào.”

Tần Tiểu Ngư xụ mặt ra, nói: “Vậy người này thì sao?” Cung Ngũ lại hỏi: “Quen nhau thế nào?” Tần Tiểu Ngư do dự một chút, mới nói: “Người theo đuổi tớ, là con nhà giàu, đặc biệt đặc biệt giàu, tớ cảm thấy anh ta sẽ đồng ý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui