Công Tước



""/ Bây giờ An Hổ Phách và La Tiểu Cảnh đang ở căn nhà mà hai bên gia đình mua cho bọn họ. Ngôi nhà đó cách nhà của ba mẹ La Tiểu Cảnh cũng không xa. Thứ 3bảy hàng tuần, hai người sẽ về ăn bữa cơm gia đình và ngủ lại một tối. Như vậy vừa thuận tiện lại tránh phát sinh mâu thuẫn giữa ba mẹ và con cái, lạ2i không ảnh hưởng đến không gian riêng tư của đôi trẻ.

La Tiểu Cảnh nhìn Cải Trắng Nhỏ xinh xắn, lại so sánh với nhóc con nhà Đoàn Tiêu, cảm 5thấy điều kiện kinh tế của ba mẹ quyết định tương lai của con cái. Ba mẹ có điều kiện tốt, đương nhiên sau này con cái sẽ được sống tốt, nếu như điều4 kiện gia đình không được, đời tiếp theo đương nhiên cũng sẽ không tốt.

Thấy cô ta hâm mộ như vậy, Cung Ngũ dè bỉu: “Tần Tiểu Ngư, cậu muốn tranh cao thấp với Cải Trắng Nhỏ nhà tớ à? Lại còn so Cải Trắng Nhỏ nhà tớ với cậu lúc bé, Cải Trắng Nhỏ nhà tớ không so với bất cứ ai được, biết tại sao không? Bởi vì Cải Trắng Nhỏ nhà tớ là độc nhất vô nhị!”

Cô ta nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Công tước đại nhân, nghiêng đầu, hừ một tiếng: “Ai thèm!”

Khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Cải Trắng Nhỏ đáng thương bị cô ta cọ đến biến dạng, nó mở đôi mắt to, vẻ mặt vô tội. Cung Ngủ không nhìn nổi nữa, vội vàng đi qua, cưỡng ép giải cứu Cải Trắng Nhỏ từ tay Tần Tiểu Ngư ra: “Cậu xong chưa thể Cậu nhìn mặt Cải Trắng Nhỏ nhà tớ bị cọ thành cái gì rồi? Trả lại đây!”

Cô vội vàng bể Cải Trắng Nhỏ đến trước mặt Công tước đại nhân cho anh trông, sợ người cô kỳ cục Tần Tiểu Ngư này lại chui ra cướp Cải Trắng Nhỏ.

Tần Tiểu Ngư vẫn chưa thỏa mãn, chặc lưỡi, “Tiểu Ngũ, sao cậu lại nhỏ mọn vậy hả? Nếu không phải nể tình vừa rồi cậu giúp tớ, tớ đã không thèm để ý đến cậu rồi. Tớ thích cải Trắng Nhỏ như vậy...”

Cô ta chống cằm cười với Cải Trắng Nhỏ. Nụ cười đó y như hoa mẫu đơn kiều diễm nhất trong vườn hoa, vẻ mặt lộng lẫy mê hoặc, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ cảnh giác. Cung Ngũ mím môi nhìn Tần Tiểu Ngư, lại nhìn theo tầm mắt cô ta, đột nhiên phát hiện phía sau Cải Trắng Nhỏ chính là Công tước đại nhân. Tần Tiểu Ngư nhìn Cải Trắng Nhỏ hay là nhìn Công tước đại nhân? Cung Ngũ lập tức đứng lên, đi tới, chắn trước mặt Công tước đại nhân, khoanh tay trừng Tân Tiếu Ngư. Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu lên: “Cậu làm gì thế hả? Cậu kiêu căng vì mình đẹp à?” Cung Ngũ trịnh trọng gật đầu, nói: “Tần Tiểu Ngư, chú ý phương hướng tầm mắt của cậu, đừng có để lệch!” Tần Tiểu Ngư trợn mắt: “Tớ đâu có nhìn lệch.” Cô ta giơ tay vạch một cái, nói: “Tớ cảm thấy tầm mắt của tớ rất vừa vặn, đúng góc nhìn xuống Cải Trắng Nhỏ, tớ cảm thấy không lệch!” Tuy Tân Tiểu Ngư ngốc nhưng cũng nhanh nhạy phát hiện Cung Ngũ tưởng là cô ta đang nhìn ba Cải Trắng Nhỏ, liền khinh thường: “Tiểu Ngũ, cậu thật nhỏ mọn, tớ nhìn thì cũng có mòn đi đâu. Vốn dĩ tớ cũng không chú ý, cậu ngăn cản, tớ đột nhiên phát hiện ba của Cải Trắng Nhỏ cũng rất đẹp trai. Nếu vậy thì tớ cũng nên nhìn Cải Trắng Nhỏ một cái, lại nhìn ba Cải Trắng Nhỏ một cái!”

Cung Ngũ tức chết, gắt ầm lên: “Tớ chính là người nhỏ mọn đấy! Cậu nhìn Cải Trắng Nhỏ thì được, nhìn ba của Nhìn Cải Trắng Nhỏ thì không được.” Cô quay đầu lại nói với Công tước đại nhân, “Không phải tôi ghen đâu, chỉ là tôi sợ có người ngấp nghé anh, ngộ nhỡ anh chọn một người không thông minh lại còn ngốc, đến lúc đó ngược đãi Cải Trắng Nhỏ thì làm thế nào?”

Công tước đại nhân nhìn cô một cái, thở dài, nói: “Em ngồi xuống đi, đứng không mệt à? Nếu như em lo lắng cho Cải Trắng Nhỏ, vậy thì không cần thiết, anh sẽ không để cho bất cứ ai ngược đãi con gái anh.” Cung Ngũ liếc mắt, không nói gì. La Tiểu Cảnh lấy điện thoại ra chụp ảnh Cải Trắng Nhỏ. Yến Đại Bảo vừa thấy, lập tức nhảy ra, ngồi xuống bên cạnh Cải Trắng Nhỏ, cưỡng ép kéo Cải Trắng Nhỏ vào lòng mình, nói: “Chụp tớ và Cải Trắng Nhỏ đi!” La Tiểu Cảnh chụp xong đưa cho Yến Đại Bảo xem, “Đẹp không? Cải Trắng Nhỏ chụp ảnh cực kỳ đáng yêu, mắt to xinh đẹp.” Cung Ngũ cũng chạy tới xem, gật đầu: “Thật là xinh! Không hổ là con gái tớ! Ha ha ha...” Tần Tiểu Ngư trợn mắt, vẻ mặt không chịu nổi. Yến Đại Bảo dâng trào nhiệt huyết, “Chúng ta chụp ảnh đi! Một nhóm người đẹp!” Sau đó cô kéo Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư bế Cải Trắng Nhỏ cùng nhau chụp ảnh. La Tiểu Cảnh vui vẻ làm phó nháy. Yến Đại Bảo vô cùng hài lòng với bức ảnh chụp chung này. Cô liền đăng lên mạng với dòng caption: Bốn đại mỹ nhân siêu cấp, mọi người nói ai xinh đẹp nhất?

Lý Nhất Địch nhảy ra trả lời: Đại Bảo Bảo nhà anh xinh đẹp nhất, cổ bé đáng yêu trong lòng Đại Bảo Bảo cũng xinh đẹp. Yến Đại Bảo rất hài lòng, cô đăng lên mạng chính là muốn để người ta nói cô xinh đẹp.

Các bạn mạng của cô cho dù cảm thấy hai cô gái còn lại xinh đẹp cũng không dám nói ra, tất cả đều bình luận Yến Đại Bảo xinh đẹp nhất.

Cung Ngũ thấy Yến Đại Bảo cười trộm giống như con chuột nhắt trộm được phô mai, nghiêng đầu nhìn một cái, sau đó suýt nữa tức chết: “Yến Đại Bảo, cậu không biết xấu hổ à? Cậu đăng cái này lên trang của cậu, chắc chắn người ta đều khen cậu!”

Yến Đại Bảo nghiêng đầu, nói: “Vậy cậu đăng đi, đăng đi, đăng đi!” Cung Ngũ bĩu môi, sau đó cô lấy điện thoại ra, phát hiện mình không có phần mềm mạng xã hội. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Công tước đại nhân: “Cái đó, ba Cải Trắng Nhỏ, tại sao tôi không cài phần mềm mạng xã hội thế?”

Công tước đại nhân ngẩng đầu lên, vừa định nói anh cũng không biết, suy nghĩ một chút vẫn phanh lại kịp, “Em chỉ chơi có một dạo, sau đó hình như cảm thấy phiền chán nên xóa đi.” Cung Ngũ mím môi, quá thảm rồi, thời buổi này còn có người xóa phần mềm mạng xã hội đi. Cô nhìn của Yến Đại Bảo rồi tải theo, sau đó hỏi: “Anh có số tài khoản của tôi không?” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên: “Có. Số tài khoản mạng xã hội của Tiểu Ngũ là 5525.” Cung Ngũ: “...” Cô cúi đầu nhập vào, nhìn ô mật khẩu, có suy nghĩ một chút, nhập mật khẩu mình thường dùng vào, quả nhiên là được.

Sau khi đăng nhập, cô tò mò, lật xem khắp nơi, lại phát hiện trong trang mạng xã hội của mình có rất nhiều người nước ngoài, mặc dù cô không nhớ một ai cả. Cô suy nghĩ một chút, đăng hình lên, học theo Yến Đại Bảo: Bốn đại mỹ nhân siêu cấp, mọi người nói ai xinh đẹp nhất? Sau khi cô đăng lên, đặt điện thoại ở bên cạnh trêu Cải Trắng Nhỏ. Yến Đại Bảo bên kia không phục, nhân lúc Cung Ngủ không chú ý, cô lấy điện thoại của Cung Ngũ, mở ra, sau đó cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Tiểu Ngũ cậu nhìn đi, chỉ có mấy người nói cậu xinh đẹp nhất, ha ha ha ha...”

Cung Ngũ cướp lại điện thoại, mím môi, nhìn chằm chằm điện thoại, chỉ thấy phía dưới có một loạt bình luận, cô không nhớ ai cả, mọi người còn toàn chủ yếu dùng tiếng Anh.

Người thứ nhất bình luận chính là “anh Tiểu Bảo”: Tiểu Ngũ xinh đẹp nhất, Cải Trắng Nhỏ trong lòng Đại Bảo đáng yêu nhất.

Câu trả lời này khiến Cung Ngũ có chút cao hứng, đương nhiên là cô xinh đẹp nhất rồi, Cải Trắng Nhỏ cũng đương nhiên là đáng yêu nhất rồi, không có gì để nghi ngờ cả. Winnie: Tiểu Ngũ, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi! Cậu mất tích à? Lâu lắm không thấy cậu đâu cả, đã xảy ra chuyện gì thế? Tớ còn tưởng là cậu bỏ cái tài khoản này rồi, trời ơi hóa ra cậu vẫn còn ở đây!

Crovia: Tiểu Ngũ nhìn thấy tin tức của cậu tớ mừng quá. Chúng tớ luôn lo lắng cho cậu, không hiểu tại sao đột nhiên không liên lạc được với cậu. Chúng tớ sắp lo đến phát điên rồi, nhìn thấy tin tức của cậu mà tớ suýt khóc, hứa với tớ, nếu như tiện nhất định hãy liên lạc với chúng tớ được không? Ngoài ra, con gái cậu đẹp quá! Cung Ngũ kinh ngạc, tại sao những người này biết Cải Trắng Nhỏ là con gái cô? Chẳng lẽ trước khi phẫu thuật cô đã nói với bọn họ à? Quan hệ tốt như vậy à?

Cung Ngũ cảm thấy vô cùng thần kỳ, lại vẫn có người biết Cải Trắng Nhỏ là con gái cô. Không Không Như Dã: Ai nha, ông đây cảm thấy cô bé đáng yêu ở giữa là đẹp nhất. Làm sao đây, cô bé đáng yêu đó xinh xắn như vậy, trái tim thiếu nữ của ông đây cũng rung động rồi. [Moah moah] [Moah moah] Cung Ngũ cũng không biết đây là ai, nhìn sticker moah moah của người đó, cô tức giận trả lời: Biến thái, Cải Trắng Nhỏ nhà người ta mới lớn được bao nhiêu? Anh biết xấu hổ chút đi được không hả? Block!

Sau đó cô block người này thật.

Phía dưới còn có mấy người bình luận, đều là tiếng Anh, nhất trí cảm thấy Cải Trắng Nhỏ rất đáng yêu. Mặc dù ở chính giữa ba người đẹp, nhưng đôi mắt to xinh đẹp của cô bé đã cướp hết sự tập trung của ống kính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng mũm mĩm hơi ngước lên, ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn hôn một cái.

Cung Ngũ nghiêng đầu nói với Yến Đại Bảo: “Bọn họ khen Cải Trắng Nhỏ đẹp, vậy cũng không sao. Cải Trắng Nhỏ là con gái tớ, khen nó chính là khen tớ. Hơn nữa, những người nước ngoài này đều không đọc được tiếng Trung tới viết, không khen tớ đẹp cũng bình thường.”

Tần Tiểu Ngư: “..” Yến Đại Bảo hỏi cô ta: “Cậu thì sao?”

Tần Tiểu Ngư yên lặng lấy điện thoại của mình ra, nói: “Cậu nhìn điện thoại của tớ đi, có thể dùng mạng xã hội à?” Yến Đại Bảo đồng tình nhìn cô ta một cái, “Tần Tiểu Ngư, cậu thật là nghèo. Tớ cảm thấy cậu đừng làm ăn nữa, cậu đi làm đi. Cậu đi làm nói không chừng còn có tiền hơn bây giờ.” Tần Tiểu Ngư: “Không muốn, tớ đi làm xui xẻo lắm, thường xuyên bị cấp trên hoặc là ông chủ kéo đi uống rượu. Tớ sợ ngày nào đó tớ uống chết ở trên bàn tiệc, vậy thì xong đời.” Cung Ngũ: “Cậu từng đi làm rồi à?”

Tần Tiểu Ngư gật đầu, “Đã từng đi rồi, lúc mới ra trường tớ từng đi làm nửa năm, đổi ba công ty. Lần nào cũng bởi vì cấp trên bắt tớ uống rượu cùng nên tớ không làm, đổi công ty khác, nhưng công ty khác vẫn bắt tớ uống rượu, sau đó lại đối. Tớ cảm thấy có lẽ mặt tớ giống mấy em tiếp viên bồi rượu, dù sao cũng rất xui xẻo.”

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo không biết phải nói sao còn La Tiểu Cảnh thở dài, giơ tay đỡ trán.

Cung Ngũ tốt bụng nhắc nhở: “Tần Tiểu Ngư, không phải là vì cậu có gương mặt giống tiếp viên bồi rượu mới bảo cậu đi uống cùng, mà là bởi vì cậu quá đẹp. Họ kéo cậu đi uống rượu hoặc là nói chuyện với khách hàng thì tỷ lệ thành công sẽ tương đối cao. Đương nhiên, điểm không tốt là ngộ nhỡ khách hàng nhìn trúng cậu, dễ dàng từ uống rượu cùng biến thành ngủ cùng. Cậu bỏ việc đó là tốt, chứng minh cậu có khả năng dự đoán trước, vô cùng tốt.”

Tần Tiểu Ngư chống cằm, thở dài, nói: “Lúc nào tớ mới có thể có tiền đây?” Cung Ngũ ở bên cạnh siết tay, khích lệ cô ta: “Tần Tiểu Ngư, cậu tìm được người đầu tư rồi, nói không chừng sẽ có tiền, không tìm được cũng đừng nản chí, cứ từ từ. Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ tớ vẫn đang dưỡng bệnh, còn đang đi học, cậu đã kiếm tiền nuôi mình rồi. So sánh ra, Tân Tiếu Ngư, tớ cảm thấy cậu thật là lợi hại. Mặc dù luôn rất nghèo, nhưng ít nhất cậu vẫn nuôi được mình!”

Tần Tiểu Ngư chán nản: “Tớ suýt nữa thì chết đói, nuôi được mình ở đâu? Tháng sau tớ phải nộp ba tháng tiền thuê nhà, có lẽ tiền ăn trưa tớ cũng sắp không trả nổi nữa rồi...” Cô ta ngửa mặt lên, nhìn như sắp chết đến nơi, “Ai đến cứu tớ với!”

Cung Ngũ đồng cảm nói: “Cậu cũng quá thảm rồi, tớ về xem Tiểu Bát còn bao nhiêu tiền lì xì, xem có thể giúp đỡ cậu một chút không.” Tần Tiểu Ngư ngồi bật ngay dậy: “Tiểu Ngũ, thật không? Cậu thật sự đồng ý giúp đỡ tớ à?”. Yến Đại Bảo cảnh giác nhìn qua, “Tiểu Ngũ, tại sao cậu phải giúp đỡ Tần Tiểu Ngư? Có phải hai người có bí mật gì không thể nói với ai không? Cậu mau nói đi!” Cung Ngũ thản nhiên nói: “Yến Đại Bảo, bạn bè lấy đâu ra nhiều tại sao như vậy? Con người sống trên đời không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Hơn nữa, nếu như ngày nào đó Tần Tiểu Ngư phát tài, chắc chắn cũng không quên được chúng ta. Cậu ấy còn có thể mời chúng ta ăn tôm hùm đất, cho nên đừng để ý tiểu tiết, chúng ta phải nhìn về tương lai, cậu nói có đúng không?” Yến Đại Bảo chu môi lên, liếc Tần Tiểu Ngư. Tần Tiểu Ngư trừng mắt, nhìn lại cô.

Cung Ngũ phát hiện Yến Đại Bảo rất sợ Tần Tiểu Ngư sẽ chen vào tình bạn giữa cô và cô ấy. Dù thấy Yến Đại Bảo có thái độ cảnh giác nhưng Cung Ngũ cũng không biết phải làm sao, đành quay ra nói với Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư, tớ cho cậu vay tiền, chắc chắn Yến Đại Bảo cũng sẽ giúp một chút, cậu phải đối xử tốt với chúng tớ đấy!” Yến Đại Bảo trợn tròn mắt: “Hả?!”

Cung Ngũ nói: “Cậu muốn Tần Tiểu Ngư mời chúng ta ăn cơm, nhưng lại không chịu bỏ tiền thì sao người ta chịu chứ?”

Yến Đại Bảo xị mặt, nhìn Tẩn Tiểu Ngư. Tần Tiểu Ngư mong đợi nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt từ gườm gườm với Yến Đại Bảo vừa rồi biến thành lấy lòng. Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Vậy được rồi!” Tần Tiểu Ngư lập tức hoan hô một tiếng: “Tiểu Ngũ! Yến Đại Bảo, hai người đúng là bạn tốt của tớ!”

Cuộc sống của người nghèo chính là vặt đầu cá, vá đầu tôm. Trong tay Tần Tiểu Ngư chỉ có một chút tiền, nộp tiền thuê nhà là không còn tiền ăn cơm nữa. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đồng ý cho cô ta mượn tiền, chẳng khác nào giải quyết được vấn đề ăn uống trong tháng tới của cô ta.

Vừa rồi Cung Ngũ lại dạy cô ta cách kiếm tiền, Tần Tiểu Ngư quyết định sử dụng hết sức. Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt của cô ta chính là kiếm tiền, kiếm tiền, kiểm tiền.

Bởi vì buổi chiều còn phải đi giao hàng, Tần Tiểu Ngư nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, tớ phải mau chóng đi giao hàng đây, không thể chơi nữa.” Cô ta hâm mộ nhìn Cung Ngũ và Yến Đại Bảo, nói: “Lúc nào tớ mới có thể giống như các cậu, có thể yên ổn ngủ một buổi chiều đây!” Cô ta thở dài đứng lên, “Tớ phải kiếm tiền, bây giờ tớ vất vả chính là vì tương lai nhàn hạ, cố lên!”

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo nhìn Tần Tiểu Ngư như kẻ ngốc, sau đó nói: “Qua hai ngày nữa sẽ đưa tiền cho cậu, chúng ta sẽ liên lạc sau!” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi!” Cô ta siết tay: “Được rồi, tớ đi đây, Tiểu Ngũ, Yến Đại Bảo, ngày mai gặp lại. Cải Trắng Nhỏ tạm biệt cô nào. La Tiểu Cảnh, thay tớ gửi lời hỏi thăm An Hổ Phách nhé.” Công tước đại nhân bị Cung Ngũ che khuất. Tần Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn, Cung Ngũ vội vàng dịch người, ngăn lại, “Bye bye!”

Tần Tiểu Ngư cười, nói, “Bye bye anh Phí!”

Cung Ngũ quay đầu lại trừng mắt lườm Cổng tước đại nhân. Công tước đại nhân không biết làm sao, bể Cải Trắng Nhỏ lên, cầm lấy cái tay nhỏ bé của nó vẫy vẫy. Tần Tiểu Ngư cười xấu xa rời đi, đi đến cạnh cửa còn không quên xách hai quả dưa bở, “Tớ đi đấy!”

Cái xe đạp nát của cô ta đỗ ở bên ngoài, đã từng vất ở ven đường hai tôi cũng không ai thèm nhặt. Xe vẫn đạp tốt chỉ có chuông là bị hỏng, mỗi lần muốn người ta nhường đường đều phải dùng miệng nhắc nhở. Thấy Tần Tiểu Ngư đạp xe đi rồi, Yến Đại Bảo thông cảm nói: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy Tần Tiểu Ngư thật đáng thương, tại sao cậu ấy lại nghèo như vậy nhỉ?” Cung Ngũ: “Bởi vì cậu ấy quá ngốc, nếu như cậu ấy thông minh một chút thì đâu đến nỗi như vậy? Làm ăn không suy nghĩ hậu quả, có thể kiếm tiền sao? Hy vọng qua lần này, cậu ấy có thể thông minh một chút.” Yến Đại Bảo nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, vậy có phải tớ cũng rất ngốc không?” “Sao cậu lại nói thế?” “Bởi vì tớ và anh Bánh Bao bán búp bê, luôn bán rất rẻ, nhưng lúc tớ ở bên ngoài nhìn thấy người ta bán ở trong cửa hàng rất rất đắt. Tớ bán rẻ như vậy mà vẫn không có ai mua, vậy không phải tớ cũng rất ngốc sao?” Cung Ngũ chớp mắt, dịch đến gần cô, sau đó cười, nói: “Giờ cậu mới biết à?”

Yến Đại Bảo: “...” La Tiểu Cảnh thở dài, cạn lời với hai cô gái này. Cải Trắng Nhỏ bỏ qua chỗ cậu ta, vươn đôi tay nhỏ bé ra, La Tiểu Cảnh lập tức giơ tay ra bắt lấy tay nó. Cải Trắng Nhỏ nắm lấy một ngón tay cậu ta, lảo đảo đứng lên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười đáng yêu như hoa. La Tiểu cảnh không nhịn được hỏi một câu: “Tớ có thể bể Cải Trắng Nhỏ không?” Cung Ngũ: “Có thể, đương nhiên cậu có thể bể nó rồi.”

Cơ thể La Tiểu Cảnh cứng đờ, từ từ ôm nó vào trong lòng. Trên người nó tỏa ra mùi sữa thơm, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn mũm mĩm, xinh đẹp như búp bê, mái tóc tơ mềm mượt, xoăn tự nhiên, ai nhìn cũng không nhịn được mà giơ tay muốn sờ. Có điều La Tiểu Cảnh không có cơ hội bể bao lâu, bởi vì Công tước đại nhân đột nhiên đi đến, đón lấy Cải Trắng Nhỏ, cười nói: “Xin lỗi, Cải Trắng Nhỏ phải đi thay bỉm rồi.” Cung Ngũ kinh ngạc: “Không phải con bé vừa mới thay chưa được bao lâu sao?”

Công tước đại nhân không nói gì, bể Cải Trắng Nhỏ rời đi. Mười phút sau, anh lại bể nó ra, đặt nó xuống đất, “Bảo bối con tự chơi đi.” Cải Trắng Nhỏ cầm con cá heo nhỏ màu xanh, vừa phun bong bóng vừa tự chơi vui vẻ.

La Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ, hỏi: “Tiểu Ngũ, có cần tớ đưa cậu về nhà không?” Cậu ta hỏi rất tự nhiên. Cung Ngũ: “Có phải cậu có việc gì không? Vậy cậu đi đi. Lát nữa tớ mới về, tớ bảo tài xế đưa cậu về rồi đón tớ sau.” La Tiểu Cảnh gật đầu: “Được, tớ không lái xe đến, chỉ có thể làm phiền cậu rồi.” Tài xế đưa La Tiểu Cảnh về, trong phòng ít đi hai người, cuối cùng cũng yên tĩnh đi rất nhiều.

Điện thoại của Công tước đại nhân đột nhiên vang lên, anh nhìn màn hình hiển thị, sau đó chậm rãi đứng lên, nghe điện thoại: “Alo?”

Cung Ngũ nhìn chằm chằm bóng lưng Công tước đại nhân, suýt nữa nhìn thủng cả lưng anh ra, cô hỏi Yến Đại Bảo: “Anh cậu nghe điện thoại tại sao phải tránh chúng ta? Có phải quyến rũ tiểu yêu tinh ở bên ngoài, không muốn để cho chúng ta biết không?” Yến Đại Bảo mím môi: “Không đâu. Nhất định là anh có chuyện gì quan trọng mới phải tránh đi.”

Cung Ngũ nghi ngờ nhìn Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo lập tức đứng lên, nói: “Tớ đi nghe trộm rồi trở lại nói cho cậu biết, như vậy chắc được rồi chứ?”

Cung Ngũ mỉm cười gật đầu: “Không phải tớ nghĩ gì khác, tớ nghĩ cho Cải Trắng Nhỏ thôi. Tớ không thể để Cải Trắng Nhỏ có một người mẹ kể ngược đãi nó, biết không?”

Yến Đại Bảo làm ra dấu OK, rón rén đi theo Công tước đại nhân đi, Cải Trắng Nhỏ vừa thấy thế cũng lập tức bò theo cô. Cung Ngũ chạy qua bể nó lại, Cải Trắng Nhỏ lại bò qua bên kia, lặp đi lặp lại nhiều lần, nó vẫn chưa từ bỏ những Cung Ngũ đã thấy phiền rồi.

Công tước đại nhân đứng ở phía sau cánh cửa sổ phòng bên cạnh hành lang, ghét bỏ nói: “... Tiểu Ngũ block cậu liên quan gì đến tối? Cậu làm cái gì mà để Tiểu Ngũ block? Cậu còn không rõ à? Cậu là biến thái sao? Còn hồn Cải Trắng Nhỏ nhà chúng tôi, cậu không biết xấu hổ à? Cải Trắng Nhỏ là con gái, phải duy trì khoảng cách với tất cả những ông chú kỳ quái...”

Lý Tư Không hộc máu: “Ông đây là ông chú kỳ quái à? Có ông chú kỳ quái nào ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như ông đây sao? Mắt cậu kiểu gì thế hả? Ngươi khác nói cháu gái tôi thế nào không sao, nhưng cậu không thể vặn vẹo khiếu thẩm mỹ của Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta được, cậu biết không? Uổng công ông đây còn chuẩn bị quà gặp mặt cho Cải Trắng Nhỏ... Cậu nói xem, cậu ngăn cản tôi gặp cháu gái tôi bao nhiêu lần rồi? Tôi thăm cháu gái của tôi, cậu dựa vào cái gì không cho tôi gặp?”

Công tước đại nhân hờ hững trả lời: “Cậu muốn xem tôi gửi ảnh cho cậu xem, còn gặp mặt thì miễn đi. Cải Trắng Nhỏ nhà chúng tôi không nhìn được tất cả những vật xấu xí, bao gồm cả người. Ngoài ra, Tiểu Ngũ mới làm phẫu thuật không bao lâu, thời khắc quan trọng vết thương lành miệng, người mang vi khuẩn không thể đến gần, nếu không sẽ dễ lây. Tôi nói cậu không thể đến là không thể đến, đến cũng không cho gặp.”

Lý Tư Không thật sự muốn tức hộc máu, “Giỏi lắm Phí Tiểu Bảo, cái đồ không có lương tâm, cậu là điển hình của kiểu vong ân phụ nghĩa...” Còn chưa nói xong, điện thoại đã tút tút ngắt kết nối, Lý Tư Không nhìn điện thoại, hét lớn: “Đồ không biết xấu hổ, cái đồ long lang dạ sói này, tôi sẽ về tố cáo với dì Triển!”

Công tước đại nhân cúp điện thoại, xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ đang bỏ qua chỗ anh, nhóc con đã bò giỏi lắm rồi, đã sắp đuổi kịp tốc độ đi bộ của một người trưởng thành.

Công tước đại nhân mỉm cười nhìn con gái bảo bối của anh, khom người, “Bé cưng, có phải chúng ta nên đi rồi không? Qua hai ngày nữa là sinh nhật tròn một tuổi của bảo bối nhà chúng ta rồi, bảo bối nhà chúng ta muốn quà gì nào?”

Anh giơ tay bể Cải Trắng Nhỏ lên đi ra ngoài, tranh thủ thời gian để Cải Trắng Nhỏ ở bên Cung Ngũ, sợ bởi vì bên cạnh Cung Ngũ có Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Cửu rồi nên cô không để ý đến Cải Trắng Nhỏ nữa, như vậy Cải Trắng Nhỏ sẽ đau lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui