Công Tước



""/ Cậu bé thấy người là sợ, cầm ngón tay cái Đoàn Tiêu, vội vàng nấp ra sau lưng ba.

La Tiểu Cảnh cười, giơ tay xoa đầu cậu bé, nói với Đoàn Tiê3u: “Tớ đã liên lạc với Tiểu Ngũ rồi, cậu ấy sắp đến, đến lúc đó sẽ dẫn chúng ta cùng vào.”

Nhìn thấy cái túi tiện lợi to đùng trong tay Đoàn2 Tiêu, cậu ta tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế?” Đoàn Tiêu: “Tiền mừng, Tiểu Ngũ thích bề ngoài, cậu hiểu mà.”

La Tiểu Cảnh cười ra tiếng, “Cậu5 được nha, còn biết thuận theo sở thích của Tiểu Ngũ nữa.”

Yến Hồi tức giận: “Bể đi!”

Cung Ngũ nói: “Chủ Yến, rõ ràng là chú vừa đòi mà!” Yến Hồi chế cô bé phun bong bóng, lại không thể ném xuống đất, cho nên giơ cánh tay ra, ghét bỏ, “Bể lấy!” Cung Ngũ: “Chú Yến, đây rõ ràng là công cụ kiếm tiền của chú, chú lại chê nó! Chú bế nó chẳng lẽ sẽ không nhận được nhiều tiền mừng hơn à?” Vốn dĩ Yến Hồi định ép buộc đưa Cải Trắng Nhỏ cho Cung Ngũ, vừa nghe Cung Ngũ nói như vậy, lập tức cảm thấy có lý, “Ý này hay!”

Vì vậy, trong lòng ông Yến có thêm một đạo cụ nhỏ để đòi tiền mừng. Người vốn dĩ đã tặng tiền mừng xong nhìn thấy Yến Hồi bế một cô bé trắng nõn qua đây thì đều muốn khóc. Bởi vì sau khi tặng tiền mừng xong, ông Yến bể cô bé tới nói: “Nào nào nào, mọi người xếp thành hàng, từng người một, không vội, nhìn thấy chưa hả? Nhân vật chính của ngày hôm nay đây, mọi người nói có xinh đẹp hay không? Có quyến rũ không? Không thể thiếu quà gặp mặt được! Nào, cục thịt, biểu diễn phun bong bóng đi! Rất tốt, đưa tiền đây!”

Ông ta đòi từ người đầu tiên đến người cuối cùng, hai người đẹp đi theo giơ tay bế khay đựng nhận quà gặp mặt của Cải Trắng Nhỏ.

Không thể không nói, ông Yến bế cô bé theo rất có hiệu quả, đầu tiên là giảm bớt một nửa vẻ thô bạo trên người ông Yến, sau đó là nhìn thấy cô bé tỏa ra mùi sữa thơm đáng yêu như vậy, móc ít tiền cũng cảm thấy đáng giá, ít nhất tốt hơn so với ông Yến hung thần.

“Đây chính là Cải Trắng Nhỏ sao, vừa đáng yêu vừa xinh xắn, sau này lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân, đẹp y như mẹ!” Cung Ngũ vui vẻ nói: “Cháu cũng cảm thấy thế! Ôi? Tiêu à, tớ còn tưởng là cậu không có thời gian đến đây, còn dẫn theo con trai nữa hả? Lát nữa cậu nhớ trông nó đấy, nhiều người, cẩn thận kẻo lạc.”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi, lát nữa chắc chắn Tiểu Cảnh không chạy đi được, phải trong cùng tớ đấy.”

La Tiểu Cảnh khinh thường: “Tránh ra, tớ đến nhìn tiểu mỹ nữ, đừng có lôi tớ đi trông con cho cậu.” “Cho cậu trải nghiệm cảm giác làm ba trước, có gì không tốt chứ? Vợ cậu còn đang ở bên cạnh nhìn đó, cậu cũng dám nói nhìn tiểu mỹ nữ à?”

Cung Ngũ ôm Cải Trắng Nhỏ, cười nhìn bọn họ, cảm thấy tâm tình rất tốt. Ba La vội vàng lấy quà của mình ra: “A, đúng rồi, đây là quà cho Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ à, cháu đừng chê quà của ông không đẹp nhé. Ông không biết Cải Trắng Nhỏ thích cái gì, đợi sau này có thời gian, cháu đến nhà ông, cháu muốn cái gì ông sẽ mua cho cháu, có được không?”

Cải Trắng Nhỏ toét cái miệng nhỏ nhắn cười tươi như hoa, còn đang cầm đồ chơi trong bàn tay mũm mĩm, nhìn bên này lại nhìn bên kia. Nhóc con nhà Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên lén nhìn em gái nhỏ, rồi lại rụt đầu không dám nhìn nữa. Cung Ngũ cười vui vẻ nói: “Chú La, chúng ta đi vào trước đã, vào rồi hãy nói, chắc khách khứa đã đến không ít rồi. Cũng không biết Lam Anh đã đến chưa...” Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ đi về phía cửa, Công tước đại nhân yên tĩnh đi sau lưng giống như làm nền không nói một lời. Yến Hồi giơ tay ngắn lại, không buồn nhìn là ai, giơ tay đòi tiền mừng: “Đưa đây.” Cung Ngũ cười, đặt Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng ông ta. Đột nhiên có khối mềm mại dựa vào, Yến Hồi theo bản năng giơ tay nhận lấy, sau đó nhìn thấy cô bé nằm bò trong lòng ông ta chảy nước miếng cười ngây ngốc.

Ba La ở bên cạnh cười, nói: “Tiểu Mao Đầu lớn rồi nhỉ, lớn hơn hẳn lần trước gặp.4” “Trẻ con mỗi ngày mỗi khác, chẳng bao lâu nữa chú ta nhìn thấy nó sẽ lại khác rồi.” Đoàn Tiểu sờ đầu con trai, cười ha ha trả lời.

Bọn họ 0đang nói chuyện thì một chiếc xe lái nhanh tới. Xe dừng lại, Cung Ngũ bước xuống, vẫy tay với bọn họ: “Tiểu Cảnh! Hổ Phách!”

Cô lại khom người bế Cải Trắng Nhỏ ra khỏi xe. Cô bé mặc lễ phục nhỏ màu hồng phấn kiểu hở vai, thắt eo mềm mại, đi đôi giày nhỏ để mềm màu đỏ đáng yêu, trên đầu cài cái nơ hình con bướm màu hồng rất to, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, mở to mắt tò mò nhìn tất cả xung quanh.

Công tước đại nhân cũng xuống xe, anh xách một cái túi lớn trong tay, bên trong đựng toàn đồ dùng của Cải Trắng Nhỏ.

“Mọi người đợi lâu lắm rồi à?” Cung Ngũ cười hỏi: “Tớ đến rồi. Nào, Cải Trắng Nhỏ, chào hỏi các chú và cô đi!” Cô nhìn thấy ba La, lập tức bể Cải Trắng Nhỏ qua cho ông xem, “Chú La chú xem, đây chính là Cải Trắng Nhỏ nhà chúng cháu, có phải là rất đẹp không ạ? Cải Trắng Nhỏ, chào ông đi, cháu chào ông ạ!”

Cung Ngũ nói: “Chủ Yến, rõ ràng là chú vừa đòi mà!” Yến Hồi chế cô bé phun bong bóng, lại không thể ném xuống đất, cho nên giơ cánh tay ra, ghét bỏ, “Bể lấy!” Cung Ngũ: “Chú Yến, đây rõ ràng là công cụ kiếm tiền của chú, chú lại chê nó! Chú bế nó chẳng lẽ sẽ không nhận được nhiều tiền mừng hơn à?” Vốn dĩ Yến Hồi định ép buộc đưa Cải Trắng Nhỏ cho Cung Ngũ, vừa nghe Cung Ngũ nói như vậy, lập tức cảm thấy có lý, “Ý này hay!”

Vì vậy, trong lòng ông Yến có thêm một đạo cụ nhỏ để đòi tiền mừng. Người vốn dĩ đã tặng tiền mừng xong nhìn thấy Yến Hồi bế một cô bé trắng nõn qua đây thì đều muốn khóc. Bởi vì sau khi tặng tiền mừng xong, ông Yến bể cô bé tới nói: “Nào nào nào, mọi người xếp thành hàng, từng người một, không vội, nhìn thấy chưa hả? Nhân vật chính của ngày hôm nay đây, mọi người nói có xinh đẹp hay không? Có quyến rũ không? Không thể thiếu quà gặp mặt được! Nào, cục thịt, biểu diễn phun bong bóng đi! Rất tốt, đưa tiền đây!”

Ông ta đòi từ người đầu tiên đến người cuối cùng, hai người đẹp đi theo giơ tay bế khay đựng nhận quà gặp mặt của Cải Trắng Nhỏ.

Không thể không nói, ông Yến bế cô bé theo rất có hiệu quả, đầu tiên là giảm bớt một nửa vẻ thô bạo trên người ông Yến, sau đó là nhìn thấy cô bé tỏa ra mùi sữa thơm đáng yêu như vậy, móc ít tiền cũng cảm thấy đáng giá, ít nhất tốt hơn so với ông Yến hung thần.

Cải Trắng Nhỏ được Yến Hồi bể làm công cu, Cung Ngũ dẫn đám người La Tiểu Cảnh đến một phòng VIP chuyên biệt. Triển Tiểu Liên nói những người Yến Hồi mới phần lớn đều là người bị bệnh thần kinh, ngộ nhỡ một lời không hợp làm người khác bị thương thì phiền phức, cho nên đưa tất cả thân thích Cung Ngũ mời đến vào một căn phòng VIP. Công tước đại nhân đi theo Cải Trắng Nhỏ, anh không yên tâm Yến Hồi, cho nên lựa chọn ở lại trông.

Cung Ngũ dẫn người vào phòng VIP, nói: “Được rồi, chỗ này toàn là người mình. À, hình như còn có mấy người nước ngoài, tớ còn chưa quen, tớ phải tìm người đến, sau đó làm quen một chút...” Đang nói chuyện, cửa phòng VIP bị đẩy ra, một người phục vụ dẫn mấy người tóc vàng mắt xanh xuất hiện ở cửa, “chào quý khách, mấy vị này là ở phòng này.” Cung Ngũ trợn mắt nhìn người ở cửa, người ở cửa ngẩn ra mấy giây, đột nhiên một người trong đó nhào đến chỗ cô: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ kinh hãi, quan hệ của bọn họ tốt như vậy à?

“Tiểu Ngũ! Cậu đừng có nói với tớ cậu không quên chúng tớ đấy nhé! Tớ đã nghe nói rồi, sau khi làm phẫu thuật cậu đã quên hết chúng tớ, tại sao cậu có thể quên chúng tớ chứ? Cậu thật là quá không đáng yêu, hồi đó ở Gaddles chúng ta vui vẻ như vậy, chẳng bao lâu cậu đã quên chúng tớ rồi...” Winnie ôm cô, nước mắt ròng ròng không buông tay: “Cậu có biết chúng tớ lo lắng cho cậu nhiều thể nào không? Cậu đột nhiên không có tin tức, sau đó hoàn toàn mất liên lạc. Cậu vốn không thích dùng mạng xã hội, chúng tớ muốn đến thăm cậu cũng không biết làm thế nào, tại sao cậu có thể như vậy? Cậu thật là quá đáng... Hu hu hu hu...”

Cung Ngũ: “...”

Người này vừa nói xong, một người khác đã qua ôm cô: “Tiểu Ngũ, nhìn thấy cậu không sao thật là tốt quá rồi. Cậu như vậy là không đúng, cậu nên nói cho chúng tớ biết, chúng tớ thật sự rất lo lắng...” Crovia lau nước mắt, chủ động tránh ra, nhìn về phía Carlisle.

Cung Ngũ: “...” Carlisle thở dài, sau đó lại gật đầu nói: “Bỏ đi, dù sao cậu cũng không nhớ, nói nhiều thì lại giống như bị thần kinh. Được rồi, tớ là Carlisle, là một trong những người bạn tốt lúc cậu ở Gaddles. Crovia, cô ấy là vợ chưa cưới của tớ. Đây là Winnie, chúng tớ là bạn tốt, cũng là bạn học cùng lớp của cậu.”

Cung Ngũ chớp mắt, “Cái khác tớ không nhớ, nhưng tớ nhớ mang máng trước kia có người từng nói với tớ, nói ai không thể kết hôn với ai.” Cô nhìn về phía Carlisle và Crovia, nói: “Hình như chính là hai người!” Carlisle giơ tay ôm vai Crovia, nói: “Trước kia không thể kết hôn là bởi vì gia tộc yêu cầu, nhưng mà bây giờ,” Cậu ta cười nói: “Dưới sự dẫn dắt của ngài Edward, Gaddles đã thành công thay đổi chế độ xã hội khác rồi, rất nhiều quy tắc và phong tục trước đây bị cấm cũng dần dần bị phá bỏ, cho nên tớ và Crovia cũng có thể kết hôn rồi.” Cung Ngũ: “Mời ngồi mời ngồi! Ha ha!”.

Winnie lau nước mắt, “Làm thế nào đây? Tớ cảm thấy Tiểu Ngũ rất qua loa lấy lệ!”

Crovia cũng buồn: “Nhìn không phải thật lòng chào đón chúng ta...”

Đoàn Tiêu hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách từng du học ở bên ngoài trở về, cho nên bọn họ nghe hiểu được, vội vàng giải thích với bọn họ: “Đừng lo lắng, lúc Tiểu Ngũ nhìn thấy chúng tôi cũng phản ứng như vậy, sau đó dần dần sẽ ổn. Đối với cậu ấy, mọi người là người xa lạ, cho nên mọi người đừng trách cậu ấy, cậu ấy cũng không cố ý. Tin tôi đi, rất nhanh mọi người sẽ như trước đây.”

Winnie hỏi: “Có thật không? Tôi có chút khó chịu!”

An Hổ Phách gật đầu: “Thật, tôi bảo đảm, đừng đau lòng được không? Cô rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu.”

Winnie lập tức nín khóc mỉm cười, “Cảm ơn, tôi cảm thấy cô cũng rất đáng yêu... ừm, còn rất xinh xắn...” An Hổ Phách nói chuyện với Winnie và Crovia, La Tiểu Cảnh sau khi chào hỏi Carlisle cũng bắt đầu nói chuyện.

Lúc này cuối cùng Đoàn Tiêu cũng ý thức được chênh lệch là một loại tâm trạng khiến người ta rất khó chịu. Giống như bây giờ, trừ cầu “hi” kia, cậu ta thật sự nghe không hiểu gì cả, con trai cậu ta thì hổ đổ ngồi trên ghế trẻ em, cậu ta cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh.

Winnie phát hiện ra cậu bé, cô đi qua chào hỏi: “Nhóc đáng yêu, chào cháu!”

Cậu bé nhìn Winnie, bị dáng vẻ tóc vàng mắt xanh của cô dọa, lập tức khóc hu hu. Đoàn Tiếu lúng túng bế cậu bé vào trong lòng, không ngừng xin lỗi, Winnie nhún vai: “Có phải tôi dọa nó rồi không? Không phải tôi cố ý đâu, làm thế nào đây? Tôi chỉ muốn chào hỏi nó...”

La Tiểu Cảnh đi qua mỉm cười nói: “Cậu ấy, tôi và Tiểu Ngũ cùng lớn lên ở Thanh Thành. Xin lỗi, cậu ấy không nghe hiểu được lời cô, tôi truyền đạt lời xin lỗi của cô đến cậu ấy. Đừng để ý, chắc là nhóc con này chưa từng gặp cô gái tóc vàng xinh đẹp như cô.”

Winnie áy náy, La Tiểu Cảnh giải thích với Đoàn Tiêu: “Cô ấy chào hỏi thằng bé, có lẽ nó bị dọa rồi. Không sao chứ?” Đoàn Tiêu lắc đầu: “Không sao, chỉ là chưa từng gặp người nước ngoài nên sợ thôi.” Trong lòng Đoàn Tiêu có chút khó chịu, có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa người chưa từng trải sự đời và người từng trải chăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui