Công Tước



""/ Buổi sáng khi Công tước đại nhân rời khỏi biệt thự nhà họ Bộ trở về nhà thì bị Yến Hồi cười nhạo. Quá trình Công tước đại nhân từ bê3n ngoài bước vào phòng khách, ông ta đều đi theo sau, còn liên tục nhảy bên này nhảy bên kia, nghe thấy tiếng hít thở của Công tước2 đại nhân ông ta liền hào hứng như vớ được thứ gì hay.

Nói thẳng ra thì ông ta là kẻ không thích nhìn thấy người khác được 5yên vui. “Con bé xấu xí đó không dễ lấy có đúng không? Ông đây nói cho mày biết, mày lấy con bé xấu xí đó thì một đồng ông đây cũng4 không cho mày...” Ông ta còn chưa nói xong thì đã bị Triển Tiểu Liên mắng cho một trận rồi bỏ chạy mất.

Công tước đại nhân ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn sang Triển Tiểu Liên, trên mặt nở nụ cười, nói: “Cô đã đồng ý cho con lấy Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ cũng đồng ý với lời cầu hôn của con.”

Triển Tiểu Liên đứng dậy, đi vào phòng mãi một lúc sau mới trở ra, “Vậy thì phải lo chuẩn bị thôi, phải chọn ra ngày tốt trước. Mẹ thì không mê tín, nhưng chúng ta phải tôn trọng gia đình của Tiểu Ngũ, ít nhất phải có một chút thành ý. Ngày mai mẹ sẽ mời người chọn ra ngày tốt, nhà thì mẹ nghĩ là căn nhà đó thích hợp...”

Hai mẹ con ngồi trong phòng khách bàn bạc về chuyện hôn lễ, bên ngoài Cải Trắng Nhỏ đang chơi bịt mắt bắt dê với Yến Hồi. Yến Hồi uy danh lừng lẫy của Thanh Thành bây giờ đang bò dưới đất, trốn đằng sau sofa. Cải Trắng Nhỏ bé xíu miệng dính đầy nước bọt, cũng đang nhanh chóng lắc lư đôi chân nhỏ, ra sức bò vòng ra sau sofa, muốn tìm ông nội. Bò một vòng qua thì Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy nửa người của Yến Hồi, nó lập tức phát ra tiếng cười giòn giã, đáng yêu của trẻ con: “Ha ha ha..” rồi ra sức bò đuổi theo. Khi Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân từ trong phòng đi ra thì nhìn thấy Yến Hồi đang nằm nhoài dưới đất, Cải Trắng Nhỏ thì đang đuổi theo ông ta. Nhưng xương cốt người già như ông ta thật sự bò không linh hoạt bằng trẻ con, sau khi bị đuổi kịp, Cải Trắng Nhỏ đã thuận lợi trèo lên lưng ông ta.

Nhìn Yến Hồi đang bị cưỡi như ngựa, rõ ràng đây không phải là lúc Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân bước ra, nên sau khi Công tước đại nhân nhìn thấy cảnh này, lập tức không nói gì, mà kéo Triển Tiểu Liên vào lại trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hai mẹ con họ đứng trong phòng nhìn nhau, cảm thấy không dám tin vào hình ảnh mà họ vừa nhìn thấy. Triển Tiểu Liên trừng mắt, chỉ chỉ ra bên ngoài với Công tước đại nhân: “Con trai, có phải lúc nãy mami bị hoa mắt rồi không?” Công tước đại nhân: “Không phải, mami nhìn thấy rất rõ ràng.” Triển Tiểu Liên vỗ vỗ vào lồng ngực: “Rất may là chưa bị ông ta phát hiện, nếu ông ta phát hiện ra, không biết bây giờ đã biến thành thế nào.”

Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân đành ở trong phòng một lúc, khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài đã nhỏ đi một chút, Công tước đại nhân đi ra cửa. Anh cố ý hắng giọng, dùng ngữ điệu bình thường nói với Triển Tiểu Liên: “Mami, ngày mai phiên mami vất vả một chuyên rồi.”

Triển Tiểu Liên vừa đi ra vừa nói: “Đây không phải là chuyện mami nên làm sao?”

Lần này hai người họ đi ra thì nhìn thấy Yến Hồi đang ngồi trên sofa, Cải Trắng Nhỏ đang ngồi bên cạnh ông ta. Ông ta gác một tay lên, chân ngồi vòng qua, tư thể tạo thành một vòng bảo vệ không để cho Cải Trắng Nhỏ lăn xuống sofa, đồng thời cũng giữ được tư thế tự nhiên ngông nghênh của mình.

Triển Tiểu Liên nhìn ông ta một cái, lại nhìn sang Cải Trắng Nhỏ, phát hiện trên tay Cải Trắng Nhỏ đang cầm một quyển sách thiếu nhi đầy màu sắc, vừa xem vừa phun bong bóng trên miệng. Trên cổ cô bé được Yển Hồi nhét qua loa một chiếc khăn thấm nước bọt, ít nhiều cũng ngăn được nước bọt dính vào quần áo.

Bà đi qua ngồi xuống, nhìn Yến Hồi một cái, nói với ông ta: “Tiểu Bảo định kết hôn, nếu như vậy, Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ cùng Cải Trắng Nhỏ sẽ ra ngoài sống. Bọn nó còn trẻ mà ở cùng chúng ta, lỡ có mâu thuẫn thì sẽ tổn thương đến tình cảm...”

Lời còn chưa nói xong, Yến Hồi đã ngẩng đầu, nổi giận: “Yến Đại Bảo sống với tôi bao nhiêu năm, chưa từng có mâu thuẫn!” Cải Trắng Nhỏ nghe thấy tiếng nói thì ngước đầu lên, phun bong bóng vào Yến Hồi. Yến Hồi trừng mắt nhìn cô bé: “Không được phun bong bóng, con bé mập ở bẩn chết đi được!”

Cải Trắng Nhỏ nghe không hiểu, nhưng bị tiếng hét làm cho ngoan ngoãn, tiếp tục cúi đầu xem sách. Triển Tiểu Liên lại bắt đầu chán ghét ông ta, “Không phải ông không thích ở cùng nhà với Tiểu Bảo à? Dọn ra ngoài là hợp ý ông mới đúng, đang yên lành mà nổi giận gì chứ?” Yến Hồi tức giận: “Ông đây nói không được là không được!” Nếu không phải bên cạnh có Cải Trắng Nhỏ cần bảo vệ, ông ta đã lập tức nhảy dựng lên, “Không nhìn thấy con bé mập này đang học à? Ông đây đang dạy nó học, các người ai biết dạy nó? Trẻ con, phải nghiêm túc dạy bảo!”

“Tiểu Bảo bây giờ đang rảnh, Tiểu Bảo dạy nó cũng được.” Triển Tiểu Liên nói.

Yến Hồi càng tức giận hơn: “Ông đây nói không được là không được, Yến Đại Bảo rất thích con bé này, bọn chúng đi thì được, nhưng phải để con bé này lại.”

Công tước đại nhân bước qua nói: “Chú Yến, Đại Bảo đang chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, còn phải bảo vệ luận văn, em ấy không có thời gian để trông Cải Trắng Nhỏ đâu.” “Ông đây không quan tâm, ông đây nói không được là không được!” Ông ta vô cùng tức giận, đột nhiên đứng dậy bật dậy, nhấc Cải Trắng Nhỏ lên, bế bằng một tay, bỏ ra ngoài. Công tước đại nhân muốn đuổi theo, Triển Tiểu Liên liền xua tay: “Để ông ta dẫn nó ra ngoài chơi đi, không sao đâu.” Công tước đại nhân xoa trán, sao anh lại không biết rằng chú Yến lại thích trẻ con như vậy? Hay là ông ta dẫn Cải Trắng Nhỏ ra ngoài rồi đối xử với Cải Trắng Nhỏ giống như đối với anh lúc trước? Vừa nghĩ đến đây, anh thật sự ngồi không yên, Cải Trắng Nhỏ là một cô bé mà! Triển Tiểu Liên gọi điện thoại cho Yến Hồi, nói chuyện nhẹ nhàng với ông ta, chưa đến nửa tiếng sau, Yến Hồi liền dẫn theo Cải Trắng Nhỏ mình đầy lông gà trở về nhà. Triển Tiểu Liên kinh ngạc: “Ông đưa Cải Trắng Nhỏ đi đâu thế?” Yến Hồi để Cải Trắng Nhỏ ngồi dưới đất. Cải Trắng Nhỏ trèo đến bên cạnh ghế sofa, vịn vào ghế mà đứng dậy, mỉm cười một cách ngây ngô.

Yến Hồi nói: “Ông đây dạy nó bắt gà, không tệ lắm, chỉ hơi bẩn một chút thôi.”

Triển Tiểu Liên suýt chút tức chết, vội vàng mang Cải Trắng Nhỏ toàn thân dính đầy lông gà đi tắm. Con người này thật khiến người ta tức chết, để một cô bé đi bắt gà, bị bệnh rồi sao. Khi Cải Trắng Nhỏ được đưa đi tắm, Công tước đại nhân bắt đầu bàn bạc với Cung Ngũ về chuyện hôn lễ, vị trí căn nhà, chọn xe, tóm lại, tất cả mọi việc trong gia đình hai người đều tham gia vào. Hai người gửi tin nhắn nói chuyện, nhắn qua nhắn lại, hết cả một buổi tối. Về căn nhà, Cung Ngũ chỉ nói chọn một chỗ giao thông thuận tiện là được, còn về xe thì chọn xe nhiều chỗ ngồi một chút, như vậy có thể đưa bạn bè và gia đình ra ngoài chơi. Cung Ngũ không hề đưa ra thứ gì mang tính cụ thể, còn về hôn lễ, đối với cô thì sao cũng được. Tóm lại, đến lúc đó cô đến nơi là được.

Công tước đại nhân nhận tin nhắn cố gửi qua, cảm thấy không thể bàn bạc nữa, sau cùng anh lại gửi một tin nhắn: [Hôn lễ tổ chức ở Tuyệt Địa có được không? Xe thì anh sẽ chọn, chọn màu mà em thích, còn về sính lễ, chúng ta sẽ chọn con số mà mọi người đều nói là may mắn, tám con số tám, có được không?

Cung Ngũ vốn định không trả lời lại, kết quả vừa nghe đến sính lễ tám con số tám, cô lập tức hỏi: [Tám con số tám là có số lẻ hay là không có số lẻ:] Công tước đại nhân nhìn tin nhắn cô gửi qua mà mỉm cười, quả nhiên là Tiểu Ngũ, thật không hổ danh là tiểu tham tiền, những vấn đề khác hỏi ra thì trả lời ngớ ngẩn, chỉ có chuyện này là lập tức trả lời ngay.

Anh trả lời: [Tiểu Ngũ thích có số lẻ hay không có số lẻ?] Cung Ngũ: [Chỉ có đồ ngốc mới thích số lẻ, đương nhiên là em không thích số lẻ rồi.]

Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: [Tất cả đều chuẩn bị theo ý thích của Tiểu Ngũ.]

Cung Ngũ lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái: [Anh nói rồi đấy, không được hối hận đâu! Đến lúc đó nếu có số lẻ thì em sẽ không vui đâu.] Công tước đại nhân: [Ừ, nhất định sẽ khiến Tiểu Ngũ thấy vui.] Cung Ngũ hào hứng phấn khởi nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, có một chuyện anh Tiểu Bảo muốn con nói với mẹ.”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô một cái: “Nói đi.”

Cung Ngũ giơ tay tạo dáng chữ bát, nói: “Là chuyện sính lễ gì đó, anh Tiểu Bảo nói cho rất nhiều.”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn tư thế tay của cô, chau mày, hỏi: “Tám mươi nghìn?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Đoán thêm nữa đi.”

Nhạc Mỹ Giáo suy nghĩ: “Tám trăm nghìn?” Cung Ngũ nhe răng, đắc ý tiếp tục lắc đầu: “Mẹ tiếp tục đoán đi.” Nhạc Mỹ Giảo muốn xù lông: “Rốt cuộc bao nhiêu?” Cung Ngũ nói: “Anh Tiểu Bảo nói rồi, không dùng số lẻ, tám số tám!” Nhạc Mỹ Giảo nghe xong thì lập tức kinh ngạc: “Nhà bọn họ điên rồi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui