Công Tước



""/ Lý Nhất Địch giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Hy vọng tối hôm nay sẽ không có ai hiểu lầm anh và anh trai của Đại Bảo.”

Yến Đại Bảo nói: “Cậu đừng lo, anh Bánh Bao mua vé rồi, ngồi ngay cạnh ghế của bọn m4ình luôn!” Cung Ngũ kiNHÂNgạc: “Mua khác nhau mà còn có thể mua chỗ ngồi cạNHÂNhau à?” Yến Đại Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo: “Là tớ nói cho anh0 Bánh Bao biết chỗ ngồi của chúng ta đấy. Có lẽ là có người trả vé.”

Cô không yên tâm về sức khỏe của anh, vừa định đi theo thì Yến Đại Bảo đột nhiên kéo cô: “Tiểu Ngũ, người ta đều có đồ ăn ngon, chúng ta không có đồ ăn ngon, làm thế nào đây?”

Yến Đại Bảo ăn bắp rang bơ, nhưng khi nghiêng đầu nhìn túi đồ ăn phong phú của Cung Ngũ, cô không chịu thua kém, nằng nặc đòi ăn ké. Cung Ngũ để mặc Yến Đại Bảo thích lấy gì thì lấy. Nhìn đống đồ ăn vặt này có biết Công tước đại nhân đã phải cất công chạy ra cửa hàng bán đồ nhập khẩu bên cạnh rạp chiếu phim để mua. Hơn nữa anh còn rất có tâm mua toàn đồ cô thích. Nhưng ai bảo bây giờ tâm trạng của cô đang không vui chứ, đừng tưởng một túi đồ ăn vặt có thể lấy lòng cô được? Cô cao ngạo không thèm nhìn anh mà nhìn thẳng lên màn hình.

Hôm nay là ngày đầu công chiếu bộ phim này, người trong rạp chiếu phim rất nhiều. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đặt vé hàng ghế thường, hai người còn lại chỉ có thể theo bọn họ ngồi ở đây. Vừa mới bắt đầu còn tốt, xem được một nửa, Cung Ngũ phát hiện Yến Đại Bảo đã vừa ngáp dài, vừa nghiêng đầu dựa vào bả vai Lý Nhất Địch. Bộ phim điện ảnh tuyên truyền rõ hay, nhưng trên thực tế thì tẻ nhạt vô vị, chẳng trách Yến Đại Bảo ngáp dài. Cung Ngũ ngồi thẳng người lên, mặc dù Công tước đại nhân ở bên cạnh không ngáp dài, nhưng anh cũng đang ngủ gà ngủ gật. Cung Ngũ trợn mắt, hai anh em nhà này thật tệ, mất tiền mua vé mà còn ngủ được.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, vé xem phim này cô giành mua lúc người ta tuyên truyền trên mạng, có chín tệ chín. Bảo sao, của rẻ là của ôi mà!

Cung Ngũ đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên cô thấy vai trái hơi nặng, thì ra Công tước đại nhân đã gục đầu trên vai cô. Đã tức vì phim chán, giờ anh còn lăn ra ngủ, Cung Ngũ giận điên người. Cô cố gắng hít một hơi bình tĩnh lại. Ai cho phép anh dựa vào cô hả? Cô vẫn còn giận đấy! Nếu anh không mau nhấc đầu ra thì đừng trách cô ra tay độc ác! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cô cũng không nỡ đẩy đầu anh ra, đành ôm một bụng tức giận vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim. Bộ phim điện ảnh không thú vị thì chỉ cần có một chút xíu tình tiết, cô cũng phải xem hết, bởi vì cô đã tốn tiền!

Cuối cùng bộ phim điện ảnh cũng kết thúc, đèn trong rạp chiếu phim sáng lên nhưng Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo đều vẫn ngủ ngon lành không hề hay biết gì.

Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn Lý Nhất Địch, hai người đều không biết nói gì. Cung Ngũ thật sự đắng lòng, rõ ràng nói cùng Yến Đại Bảo đi xem phim, tại sao cuối cùng biến thành bốn người xem phim mà hai người còn ngủ mất? Cung Ngũ quyết định sau này có chuyện gì tuyệt đối không thể dẫn theo Yến Đại Bảo, bởi vì trên người Yến Đại Bảo có quá nhiều ẩn số, thật sự khiến cô trở tay không kịp. Cô dọn vệ sinh ở rạp chiếu nhắc nhở bộ phim đã kết thúc, Lý Nhất Địch không đánh thức Yến Đại Bảo, nhẹ nhàng bể Yến Đại Bảo lên xe. Cung Ngũ há hốc mồm, Lý Nhất Địch bế Yến Đại Bảo thì dễ rồi, nhưng cô không có bản lĩnh bể Công tước đại nhân? Vả lại, cho dù có bản lĩnh bể anh, cô cũng từ chối bế.

Không còn cách nào khác, Cung Ngũ chỉ có thể kéo cánh tay Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo? Anh Tiểu Bảo! Anh Tiểu Bảo hết phim rồi, về nhà ngủ đi!”

Cô gọi năm sáu tiếng, cũng không dám gọi to, gọi mãi Công tước đại nhân mới chậm chạp tỉnh lại. Cung Ngũ thở dài: “Anh Tiểu Bảo, bộ phim đã sớm kết thúc rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Yến Đại Bảo và anh Lý đã về trước rồi.”

Công tước đại nhân ngẩng đầu lên. Anh vốn hành động chậm rãi, lúc này vừa tỉnh dậy càng thêm không minh mẫn, anh phản ứng lại một chút, mới nói: “Xin lỗi, không biết tại sao anh lại ngủ mất.”

Cung Ngũ trợn mắt, cô muốn đi trước với Yến Đại Bảo, nhưng cô không thể vứt một bệNHÂNhân đang ngủ ở lại được! Cô đứng lên, xách túi đồ ăn vặt, thuận tiện xách luôn cả túi đồ ăn vặt Yến Đại Bảo treo trên tay vịn, nếu không quá lãng phí, “Đi thôi, chúng ta cũng phải về rồi.”

Hai người cùng đi ra ngoài, Công tước đại nhân ra sức xin lỗi, Cung Ngũ nhìn anh một cái, “Anh Tiểu Bảo anh không cần xin lỗi, em không trách anh.” Ngồi xe trở về, Công tước đại nhân lại hỏi: “Em có muốn đến thăm Cải Trắng Nhỏ không?”

Cung Ngũ nhìn đồng hồ: “Muộn quá rồi, để lần sau đi. Em về nhà trước đã.” Công tước đại nhân không nói gì cả, bảo người đưa cô về nhà trước, sau đó mình mới về nhà. Khi Cung Ngũ về đến nhà thì cũng đã khá muộn, Bộ Tiểu Cửu và Bộ Tiểu Bát đã chui vào trong chăn rồi. Nhạc Mỹ Giảo ngồi ở bên ngoài đắp mặt nạ, bà nhìn cô một cái, hỏi: “Con làm gì mà muộn như vậy mới về hả?” Cung Ngũ đặt đồ ăn vặt trong tay lên bàn, “Con vừa đi xem phim về.” “Một mình con à? Hay con đi với ai?” Nhạc Mỹ Giảo hỏi, “Với Phí Tiểu Bảo à?” Cung Ngũ trợn mắt: “Còn có Yến Đại Bảo và mấy người nữa.”

Cô ngồi xuống, rót nước nóng uống một ngụm, nói: “Hai anh em bọn họ xem phim mà còn ngủ được, đúng là phục bọn họ.” Nhạc Mỹ Giảo lẩm bẩm một câu: “Phim có cái gì hay mà xem, ở nhà mà xem ti vi.”

Cung Ngũ: “Con mua vé rẻ, kết quả của rẻ là của ôi!” Nhạc Mỹ Giảo: “Thôi muộn rồi đấy, con mau rửa mặt rồi ngủ đi. Lúc trước con toàn thức đêm, giờ chịu khó ngủ sớm đi.” Cung Ngũ trợn mắt: “Cái u trong đầu có liên quan gì đến thức đêm sao?”

“Chẳng lẽ lại không? Nếu không bác sĩ sẽ dặn con phải nghỉ ngơi nhiều à? Không phải chính là vì con ngủ không đủ giấc sao?”

Cung Ngũ không còn gì để cãi lại, gật đầu: “Con biết rồi. Con đi ngủ đây.” Vừa đánh răng rửa mặt xong nằm vào trong chăn, điện thoại của Cung Ngũ lại vang lên. Cô cầm lên nhìn xem, là tin nhắn của Công tước đại nhân mời cô ngày mai đi làm cái này làm cái kia.

Cung Ngũ trừng màn hình điện thoại, trả lời: [Không rảnh!]

Sau đó Cung Ngũ nhìn lịch sử nói chuyện, phát hiện dạo này tối nào Công tước đại nhân cũng gửi lời mời cho ngày hôm sau, cô từ chối rõ ràng như vậy, anh không phát hiện ra à?

Ngày hôm sau anh tiếp tục nhắn, Cung Ngũ tiếp tục trả lời. Buổi tối ngày thứ ba Công tước đại nhân không nhắn tin cho cô, bởi vì Cải Trắng Nhỏ bị ốm.

Cung Ngũ qua bên đó thăm con, Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân cuống quýt hết lên, bác sĩ mới vừa đi, lại muốn gọi điện thoại nữa.

Cải Trắng Nhỏ nằm ngây ra trên sofa, cái mũi nhỏ còn đang chảy nước, trên trán dán miếng giảm sốt, nhìn nhỏ xíu rất đáng thương. Cung Ngũ lo lắng hỏi: “Thời tiết này còn bị cảm à? Cải Trắng Nhỏ có phải sức đề kháng của con hơi yếu không?” Triển Tiểu Liên nói: “Bác sĩ đã khám rồi, con bé vẫn hơi sốt, nhưng không vấn đề gì lớn, chỉ bị cảm nhẹ thôi. Đợt này chúng ta cũng không đưa nó ra ngoài, khí hậu cũng không thay đổi nhiều, không nghĩ ra được tại sao lại bị cảm

nữa.”

Nhìn thấy Cung Ngũ đến, Cải Trắng Nhỏ chủ động giơ cánh tay nhỏ ra muốn mẹ bể, Cung Ngũ vội vàng bể lấy nó, “Cục cưng ngoan của mẹ, sao con lại bị cảm thế này?” Công tước đại nhân đứng ở bên cạnh, đột nhiên hỏi Triển Tiểu Liên: “Có phải buổi sáng chủ Yến đưa Cải Trắng Nhỏ ra ngoài không?” Triển Tiểu Liên ngẩn ra, “Không phải chứ?!” Bà quay người đi lên trên tầng: “Yến Hồi!” Yển Hồi tìm được đồ chơi mới chính là Cải Trắng Nhỏ, làm gì cũng nói đưa cổ bé đi xem, cho nên đợt này Cải Trắng Nhỏ cực kỳ dính lấy Yến Hồi.

Cải Trắng Nhỏ ngoan ngoãn làm tổ ở trong lòng mẹ, bàn tay mũm mĩm nắm lấy áo mẹ, thỉnh thoảng còn mếu máo. Không lâu sau Triển Tiểu Liên đã đi từ trên tầng xuống, hiển nhiên không hỏi ra được cái gì.

Cả nhà vây quanh Cải Trắng Nhỏ, con bé cứ bám chặt lấy mẹ. Mọi người không ai có tâm trạng làm việc, chỉ mong con bé nhanh khỏi.

Yến Đại Bảo chống tay ngồi ở bên cạnh, đôi lông mày nhỏ cũng cụp xuống, “Trẻ con thật là phiền phức, suốt ngày bị bệnh, quá đáng thương!” Cung Ngũ lườm cô ấy: “Lúc còn bé chắc chắn cậu cũng bị bệnh, mẹ tớ nói lúc còn bé tớ cũng bị bệnh, nhưng bây giờ lớn rồi, không biết chuyện mình bị bệnh hồi bé nữa.”

Triển Tiểu Liên gật đầu: “Lúc còn bé Đại Bảo, Tiểu Bảo đều bị bệnh.” Cung Ngũ thở dài: “Haiz, nếu như trẻ con chỉ ăn cơm mà không đi vệ sinh, không bị bệnh thì thật hoàn mỹ.” Triển Tiểu Liên trừng có một cái: “Vậy còn là người à? Đó là người máy! Người máy còn sẽ bị trục trặc linh kiện, còn phải không ngừng bảo dưỡng nữa.”

Công tước đại nhân hỏi: “Em có mỏi tay không? Để anh bể một chút được chứ?” Cung Ngũ: “Em ngồi bể nó, một cái gì? Không mệt một chút nào.” Công tước đại nhân: “...” Triển Tiểu Liên đứng lên: “Mẹ đi bảo cô giúp việc chuẩn bị bữa trưa, trưa nay Tiểu Ngũ ở lại ăn cơm đi. Cải Trắng Nhỏ bị bệnh rồi, cách xa mẹ không được đâu.” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, được ạ.” Triển Tiểu Liên đi rồi, Yến Đại Bảo dịch mông qua, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng của cải Trắng Nhỏ, “Cải Trắng Nhỏ thật đáng thương!”

Cung Ngũ: “Vẫn ổn, trong ký ức của tớ hìNHÂNhư số lần Cải Trắng Nhỏ bị bệnh đếm trên đầu ngón tay thôi.” Yến Đại Bảo: “Mami nói, đây là bởi vì Tiểu Ngũ nuôi tốt.” Cô ấy lại nói tiếp: “Tiểu Ngũ, tớ đột nhiên cảm thấy cậu thật giỏi! Cậu nuôi Cải Trắng Nhỏ thời gian dài như vậy đều không bị bệnh, mới đến nhà tớ mấy ngày, nó đã bị bệnh rồi.” Trên tầng có một bóng người thò đầu nhìn xuống dưới một cái, phát hiện có người ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ông ta nhanh chóng rụt đầu lại.

Công tước đại nhân gọi: “Chú Yên!” Yến Hồi nhìn thấy Triển Tiểu Liên không có ở phía dưới, nghêNHÂNgang đi xuống, liếc Cải Trắng Nhỏ một cái, “Ôi chao, nhóc mập này làm sao thế? Mặt đỏ như đít khỉ ấy, khó coi!” Cung Ngũ nói: “Chú Yến, Cải Trắng Nhỏ của chúng ta bị bệnh rồi, bị cảm, còn bị sốt chảy nước mũi nữa. Thật đáng thương, không được ra ngoài chơi nữa rồi.” Yến Hồi ngẩng đầu nhìn trời: “”. Ông ta nhạt nhẽo bồi thêm một câu: “Đáng thương.” Công tước đại nhân hỏi: “Buổi sáng chú Yên đưa Cải Trắng Nhỏ đi đâu thế?”

Yến Hồi tức giận: “Ông đây đưa nhóc mập này đi đâu phải nói với mày à? Mày là cái thá gì hả? Ông đây thích đưa nó đi đâu thì đưa đi đấy! Nhóc mập này bị bệnh liên quan gì đến ông đây? Cũng không phải là ông đây khiến nó bị bệnh!” Ông ta nhìn về phía Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, tại sao con không nói giúp ông đây? Không sống nữa!”

Ông ta lại muốn đến cửa phòng Yến Đại Bảo treo cổ. Yến Đại Bảo giơ tay chỉ vào mũi mình, vẻ mặt vô tội, “Ba, anh chỉ tò mò hỏi một câu, sao ba phải phản ứng lớn như vậy? Anh không nói Cải Trắng Nhỏ bị bệnh có liên quan đến ba...” Cô kinh hãi nhìn về phía Yến Hồi, chỉ ông ta nói: “Ba, có phải là ba đưa cải Trắng Nhỏ đi làm chuyện xấu, sau đó cải Trắng Nhỏ bị bệnh không?”

Yến Hồi như nghe thấy sấm sét giữa trời quang: “Yến Đại Bảo!”

Cái miệng nhỏ của Yến Đại Bảo há thành hình chữ “O”, lớn tiếng gọi một tiếng: “Quả nhiên là ba đang làm chuyện xấu! Mami!”

Yến Hồi xông đến giơ tay che miệng Yến Đại Bảo: “Suyt!” Con người của Cung Ngũ suýt nữa rơi ra ngoài, “Chú Yên, chú đưa Cải Trắng Nhỏ của chúng ta đi làm gì rồi?” Yến Hồi ngẩng đầu nhìn trời giả vờ không nghe thấy, sau đó dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn khỏi hiện trường. Công tước đại nhân hít sâu mới không để mình đuổi theo. Lúc này, Yến Đại Bảo đã chạy đi tìm Triển Tiểu Liên: “Con phải đi nói cho mami biết, ba đưa Cải Trắng Nhỏ ra ngoài làm chuyện xấu, sau đó hại Cải Trắng Nhỏ bị bệnh.” Cung Ngũ cúi đầu nhìn cô bé đáng thương trong lòng, cô bé đã kéo áo cô chìm vào giấc ngủ rồi. Công tước đại nhân đi đến: “Tiểu Ngũ, đặt con lên giường đi, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.” Cung Ngũ gật đầu, đưa Cải Trắng Nhỏ về phòng, tối hôm nay cô không về nhà, ở trong phòng trẻ em với Cải Trắng Nhỏ đáng thương. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Cung Ngũ đã bò dậy. Cô sờ thử quần áo Cải Trắng Nhỏ, quần áo và cái khăn thấm mồ hôi của của cô bé ướt đẫm. Cô lại sờ thử trán, phát hiện đã giảm sốt rồi, Cung Ngũ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô cẩn thận cởi quần áo ướt đẫm trên người Cải Trắng Nhỏ ra, lại nhẹ tay nhẹ chân thay quần áo sạch sẽ cho cô bé. Sáng nay rõ ràng cô bé có tinh thần hơn hôm qua nhiều, đã bắt đầu muốn chơi rồi.

Lúc ăn sáng, Công tước đại nhân đi qua gọi Cung Ngũ đi ăn cơm. Cải Trắng Nhỏ bị bệnh rất dính mẹ, Công tước đại nhân bế nó cũng không muốn, chu cái miệng nhỏ ra muốn khóc. Anh vội vàng bế nó đi đến bên cửa sổ cho nó nhìn ra ngoài nhưng cô bé vẫn không hài lòng, cuối cùng Yến Hồi đến, nói: “Nhóc mập, đi, ông đây đưa mày đi bắt con gà trống lớn!”

Cải Trắng Nhỏ lập tức giơ đôi tay nhỏ bé ra muốn ông ta bể. Yến Hồi giơ tay cướp lấy nó từ trong lòng Công tước đại nhân: “Đi thôi!” Triển Tiểu Liên ở phía sau gầm lên một tiếng: “Nếu ông còn dám khiến Cải Trắng Nhỏ bị bệnh, xem xem ông còn có thể sống được nữa không?” Cơ thể Yến Hồi cứng ngắc, sau đó ông ta bế cô bé đi mất.

Cung Ngũ cúi đầu ăn cơm, “cô, cô đừng lo lắng, Cải Trắng Nhỏ đã giảm sốt rồi. Ban đêm cháu dậy kiểm tra hai lần, lần đầu tiên nó ra chút mồ hôi, cháu nhét khăn thấm mồ hôi cho nó, lần thứ hai đổi một cái khác, buổi sáng nhìn quần áo và khăn thấm mồ hôi đều ướt hết. Ra mồ hôi là ổn rồi.”

Công tước đại nhân: “Sau này không thể để chủ Yến trong Cải Trắng Nhỏ, con bé còn bị ốm nữa thì không được.” Lúc nói câu này, mặt anh sầm lại, giống như quả phụ bị chồng bỏ mặc mười tám năm. Triển Tiểu Liên nhìn con trai bảo bối của mình: “Tiểu Bảo, con so đo với ông ấy còn không phải tức chết à? Con càng nói không cho ông ấy trông Cải Trắng Nhỏ, ông ấy càng cướp với con. Con không biết ông ấy sống đến cái tuổi này, sức khỏe lại tốt, chỉ mong có nhiều người nhảy ra trước mặt ông ấy à?”

Công tước đại nhân: “...”

Cung Ngũ trợn mắt.

Yến Đại Bảo cầm lát bánh mì trong tay, vừa ăn vừa nói: “Chắc chắn sau này ba sẽ vẫn đưa Cải Trắng Nhỏ ra ngoài chơi. Nhưng ba nhất định sẽ thay đổi.”

Triển Tiểu Liên giải thích với Cung Ngũ: “Tối hôm qua cô hỏi rồi, Yến Hồi nói muốn đưa Cải Trắng Nhỏ đi hóng gió, thuận tiện hít thở không khí buổi sáng. Lúc lái xe, ông ấy mở cửa sổ trên nóc cho nó hóng gió, cho nên quay về không bao lâu Cải Trắng Nhỏ đã chảy nước mũi lại bị sốt nữa, đều là ông ấy gây ra.”

Cung Ngũ cảm thấy khó chịu, hóa ra Cải Trắng Nhỏ của cô bị bệNHÂNhư vậy. Nhạc Mỹ Giảo gọi điện thoại đến hỏi tình hình của Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ nói nó đỡ hơn nhiều rồi, mọi người không phải lo lắng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui