Công Tước

Lam Anh ở tại một căn hộ trên tầng mười sá3u, cùng chuyển đến đợt này còn có hai cô 2gái nữa, đều là người vượt qua đợt sát hạ5ch lần này, nhưng họ còn lớn tuổi hơn Lam4 Anh. Căn hộ có ba phòng ngủ, vừa đủ mỗi 0người một phòng, sau đó ai nấy tự thu sắp xếp đồ đạc của mình.

Phòng khách rất lớn, chủ yếu bày biện các loại dụng cụ tập luyện, đối với những cô gái có xuất thân như họ thì đây là chuyện cầu còn không được.

Huấn luyện bao năm như vậy, thói quen đó đã sớm ăn vào xương cốt họ, nhất thời khó mà sửa được.

Lam Anh sắp xếp đồ của mình, cô đứng ở cửa phòng nhìn vào bên trong, cuối cùng cũng cảm nhận được có một nơi thuộc về riêng mình rồi. Cảm giác này hoàn toàn khác với khi cô ở trong chỗ ở của tổ chức. Lam Anh đánh giá tỉ mỉ căn phòng, đặt đồ của mình xuống, còn thiếu rất nhiều thứ, nhưng không sao cả, rồi sẽ có thôi.

Sáng sớm hôm sau, có người đến gõ cửa, ngoài cửa là một người phụ nữ với gương mặt tươi cười, cô ta hỏi: “Xin hỏi có cô Lam Anh ở đây không?”

“Lam Anh, tìm cố này.”

Lam Anh cảnh giác nhìn người phụ nữ, hỏi: “Cô là...?”.

Người phụ nữ vẫn mỉm cười, cô ta đưa cho Lam Anh một tấm danh thiếp: “Chào cô, tôi theo hẹn đến lấy số đo để may quần áo cho cô.”

Lam Anh sửng sốt, “Tôi không đặt.”

“Chuyện đó thì tôi không rõ.” Người phụ nữ đáp, “Tôi nhận được đơn đặt hàng, địa chỉ là ở đây, người liên hệ là cô Lam Anh.” Cô ta đưa đơn đặt hàng cho Lam Anh: “Cô có quen biết người có tên này không?”

Lam Anh cúi đầu nhìn, phát hiện là Phi Hồng, cô hơi ngưng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Tôi có quen, nhưng tôi không hiểu...”

“À đúng rồi.” Người phụ nữ nói: “Có lời nhắn cho cô đấy. Cô đọc thử xem.”

Nói xong, người phụ nữ đó đưa một tờ giấy cho Lam Anh.

Lam Anh mở ra xem, đó là lời nhắn của Phi Hồng cho mình, nói là tặng quà cho cô, coi như là cảm ơn sự cố gắng của cô, đã giúp cho cô ta cuối cùng cũng có được chút lợi ích. Lam Anh cũng không biết làm sao để liên lạc được với Phi Hồng, cô càng không muốn quay về lại nơi đó nữa, cô nghĩ một lát, nói: “Tôi không cần, cô trả lại cô ấy đi.”

Người phụ nữ cười nói: “Cô Lam Anh, cô làm thế này là làm khó tôi rồi. Tôi là một người làm ăn, một khi đã nhận đơn hàng của khách hàng, hơn nữa lại còn được nhận đủ toàn bộ số tiền thanh toán, sao tôi có thể hủy đơn được. Mong cô đừng làm khó tôi nữa. Nếu có cảm thấy như vậy là nợ ân tình của người ta thì sau này có nghĩ cách trả lại là được, chứ giờ cô làm vậy là tôi khó xử, vị khách kia cũng phật lòng.”

Lam Anh mím môi, một lúc sau cô mới gật đầu: “Thôi được rồi.”

Nghe vậy, người phụ nữ kia vui vẻ lấy số đo của Lam Anh. Đo xong, cô ta lấy ra một quyển bản vẽ, nói: “Đây là các mẫu trang phục với đủ phong cách khác nhau, cô cứ chọn một phong cách mà cô thích. Vị khách kia nói rằng tháng chín này cô sẽ vào đại học nên quần áo phải mang phong cách trẻ trung năng động, vì vậy tôi đã chọn những mẫu đang được giới trẻ yêu thích. Vị khách kia cũng đã trả đủ tiền cho hai mươi bộ quần áo, cô có thể tùy ý lựa chọn trang phục cho bốn mùa, hoặc bấy giờ cô chọn đồ mùa này, rồi mùa tới tôi lại mang đến mẫu mới nhất cho cô sau.”

Lam Anh ngạc nhiên hỏi: “Hai mươi bộ quần áo là bao nhiêu tiền?”

Người phụ nữ cười nói: “Chuyện này tôi không thể nói cho cô biết được. Chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ giá cả. Nhưng cô yên tâm, cửa hàng nhà chúng tôi không phải là nhãn hiệu lớn đặt may riêng bên ngoài, khách hàng mục tiêu của chúng tôi chính là tập khách hàng từ cấp độ tầm trung trở lên ở trong nước nên giá cả không phải con số trên trời đâu. Mời cô xem.”

Lam Anh mở ra xem, hỏi: “Tôi có thể tùy chọn thoải mái đúng không?” Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy, hoặc cô lựa chọn phong cách cô thích, tôi sẽ đưa cho cô ảnh trang phục đã được phối hợp, đến lúc đó cô tick chọn trên ảnh trang phục, trang phục thành phẩm sẽ được đưa đến cho cô.” Lam Anh đồng ý. Vốn dĩ cô cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với trang phục, thực ra những thứ này cô đều được huấn luyện rồi, chẳng qua bây giờ cô không có năng lực tài chính mà thôi. “Được, nếu đã vậy thì chúng ta cứ chốt như vậy, một tuần sau tôi sẽ gửi ảnh quần áo mẫu cho cô.” Sau khi người phụ nữ rời đi, một cô gái khác trong phòng đi ra, tò mò hỏi: “Lam Anh, huấn luyện viên của cô đối tốt với cô như vậy à?”

Lam Anh: “Tôi cũng không biết tại sao, tôi còn thấy lạ hơn cả cô.” Lam Anh không có cách để liên lạc được với Phi Hồng. Hơn nữa, vì mối quan hệ của cô ta với Tang Cung cho nên Lam Anh càng không muốn tiếp xúc trực tiếp với cô ta. Lúc này, cô hoàn toàn không biết phải làm sao. Đi từ tòa nhà ra, người phụ nữ dừng lại bên cạnh một chiếc xe đỗ trong góc, cúi người: “Thưa ngài, khách hàng đã đồng ý rồi, tuần sau sẽ gửi ảnh mẫu. Cảm ơn sự chiếu cố của ngài, có vấn đề gì xin cứ gọi điện cho chúng tôi.” Cách lớp cửa kính xe, Phó Thanh Ly gật đầu, khởi động xe rời đi. Đến thứ bảy, Lam Anh đến tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ quả nhiên có mặt, ông nhìn thấy Lam Anh, gương mặt lập tức nở nụ cười: “Lam Anh đến rồi à? Bác nhìn thấy lời nhắn cháu để lại rồi, xin lỗi nhé, lần trước cháu đến bác không ở đây.”

Lam Anh gật đầu: “Vâng, cháu biết, cháu trả lại sách rồi.” “Bác thấy rồi.” Bác sĩ tươi cười nói: “Cháu ngồi đi. Thi đại học xong, bây giờ thoải mái hơn rồi.”

Lam Anh nói: “Đúng vậy. Bác sĩ, cháu được giải thoát rồi.”

Bác sĩ sửng sốt, “Giải thoát rồi?” Lam Anh gật đầu: “Vâng, giải thoát rồi. Tất cả kỳ thi của cháu đều đạt tiêu chuẩn, thành tích thi đại học của cháu là điểm cao nhất trong trường, chắc chắn cháu sẽ đỗ đại học Thanh Thành. Cháu giải thoát rồi, cháu sẽ không còn cần phải tiếp xúc với huấn luyện viên nữa.” Bác sĩ cười nhìn Lam Anh, sau đó ông xoa đầu Lam Anh nói: “Chúc mừng cháu nhé Lam Anh, cuối cùng cháu cũng tiến lên thêm được một bước. Bác biết ngay mà, chắc chắn Lam Anh là một cô gái rất thông minh.”

Lam Anh đã nhắm chặt mắt lại vào khoảnh khắc ông xoa đầu mình, đó là phản xạ có điều kiện. Cô muốn dùng cảm giác để cảm nhận động tác đến từ bề trên đó, cô biết đó là sự tiếp xúc của người trên tuổi, hoàn toàn khác với cảm giác khi Phí Thanh Ly động chạm mình. Động tác rất ngắn ngủi, bác sĩ nhanh chóng rụt tay lại, Lam Anh cũng mở mắt ra, cô chủ động nói: “Cháu thấy, hình như cháu không còn sợ hắn ta như vậy nữa rồi.”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi. Sau này, cháu sẽ dẫn thích ứng với sự tiếp xúc của người khác giới. Cháu gái, cháu không thể vì một người đàn ông mà cự tuyệt tất cả người khác giới đúng không nào? Thực ra có nhiều khi, sự tiếp xúc của một số người chỉ là vô ý, chẳng may vô tình động chạm, họ không hề có ý làm chuyện gì quá giới hạn với cháu cả. Cho nên cháu đừng lo lắng, cũng đừng quá bài xích việc tiếp xúc với những người khác giới. Đương nhiên, con gái cũng phải tin vào trực giác của mình, tuy không phải tất cả người khác giới đều có ý muốn để hèn bẩn thỉu, nhưng vẫn phải giữ khoảng cách với những người khác giới có mục đích không tử tế...”

Lam Anh gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”

Cổ yên tĩnh ngồi đó, trên mặt không có biểu cảm gì, nghiêm túc lắng nghe bác sĩ nói, giống như đang lắng nghe một người rất quan trọng nói chuyện.

Ngoài người bác sĩ trước mặt cô, không còn ai nói với cô những lời như vậy nữa.

Những đứa trẻ có cha mẹ chỉ bảo dạy dỗ thật hạnh phúc, chúng luôn có được kinh nghiệm sống từ người đi trước, những điều đó thể hệ trẻ hoàn toàn không thể biết được. Bất giác bác sĩ cũng đã nói nhiều, ông vỗ đầu mình nói: “Già rồi già rồi, bác cứ nhìn thấy cô bé như cháu là coi như con gái trong nhà mình vậy. Cháu đừng thấy phiền nhé, bác chỉ sợ ở độ tuổi cháu còn chưa hiểu biết gì, bị người khác lừa. Nhưng cũng lại sợ làm cháu sợ, sau này không có bạn trai thì sao đây?”

Lam Anh nói: “Cháu không thấy phiền, cháu rất vui vì có một người vẫn luôn nhắc nhở cháu, nói cho cháu biết rất nhiều đạo lý cháu không biết, những chuyện gì cháu nên làm và không nên làm, nói cho cháu biết cháu khác với những người khác như thế nào, cho cháu biết thế nào là đúng sai... bác sĩ Thiệu, cháu thực sự rất vui vì bên cạnh cháu không có cha mẹ, nhưng lại có một người giống như phụ huynh như bác.”

Bác sĩ biết Lam Anh là một đứa trẻ cần sự quan tâm, cũng biết ông lo lắng cho đứa trẻ này, nhưng khi nghe thấy cô gái bé nhỏ sợ hãi đứng trước ông ba năm trước giờ đây đã trở thành một cô gái hiểu biết, còn nói với ông nhiều chuyện như vậy, quả không uống ông vẫn luôn quan tâm đến cô bé ấy. Trong lòng ông thực sự thấy cảm động. Ông nói: “Trưởng thành rồi! Tốt lắm!”

“À đúng rồi, sau này cháu tránh xa người huấn luyện viên đó ra, đừng đi lại quá gần gũi với anh ta, anh ta không phải là hạng tốt đẹp gì đâu.” Bác sĩ nói tiếp: “Bây giờ cháu ra khỏi đó được rồi, đây là thành công bước đầu của cháu, sau này sẽ còn có nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt cháu hơn nữa, cho dù là lúc nào, dù có chuyện gì, chỉ cần cháu thấy khó chịu trong lòng, muốn khóc, hay không tìm được lối ra, thì cứ đến tìm bác, lúc nào bác cũng ở đây.”

Lam Anh gật đầu: “Vâng, bác sĩ.”

“À đúng rồi, con gái bác, năm nay thi cũng ổn.” Bác sĩ chuyển sang đề tài khác, nói: “Nghe ý của con bé thì chắc cũng không có vấn đề gì. Giờ thì hay rồi, có khi hai đứa thực sự trở thành bạn cùng trường đấy.” Lam Anh gật đầu: “Vâng, cháu nhớ rồi, con gái bác sĩ tên là An Hổ Phách.” “Đúng vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui