Lam Anh gần như không cho hắn cơ hội đứng lên, sau đó lại vung một quyền nữa, Phó Thanh Ly tiếp tục ngã vào hàng rào bảo vệ
Lam3 Anh vung mạnh chân đá hắn từ hàng rào bảo vệ vào giữa võ đài, Phó Thanh Ly nằm bò ở đó
Hằn vật lộn muốn bò dậy, lúc bò được m2ột nửa, chân Lam Anh xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cô đứng trước mặt hắn, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, thấp giọng mở miệng: “A5nh đã từng nói với tôi, trong quá trình đánh nhau, điểm quan trọng nhất là đừng phân tâm
Câu này tôi tặng lại cho anh đấy
4
Anh hài lòng rồi chứ? Nhìn thấy anh ấy bị tai nạn xe nặng như vậy, nhìn thấy cuối cùng anh ấy không thể đứng ở bên cạnh tôi nữa, a0nh hài lòng rồi đúng không?” Phó Thanh Ly cúi đầu, dùng cánh tay chống cơ thể, sau khi nghe thấy lời cô lại từ từ thả lỏng ra, hắn nằm bò trên đất không nhúc nhích.
“Phó Thanh Ly, cách xa cuộc sống của tôi một chút, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở bên cạnh tôi, tôi thật sự hy vọng cả đời này tôi không quen một người tên là Phó Thanh Ly, càng hy vọng tôi chưa bao giờ gặp Sài Tranh Vanh
Tôi hận anh, tôi chỉ muốn anh chết đi...”
Nói xong, cô chậm rãi đứng lên, lúc cố định rụt chân lại, Phó Thanh Ly đột nhiên giơ tay ra túm lấy chân cô, hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt tím bầm và đầy vết thương, hắn nói: “Anh..
anh không làm...”
Cho dù hắn từng nghĩ vô số lần, nhưng hắn đều nhịn được.
Hắn sợ cô thật sự quên thời gian bốn năm bọn họ đã từng có với nhau, hắn sợ cô thật sự hối hận gặp một người tên là Sài Tranh Vanh
“Anh..
anh...” Hắn nắm chặt chân cô, Lam Anh lạnh lùng nhìn hắn, sau đó cô lui về phía sau một bước, quay người nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào bảo vệ xuống võ đài
Hai bảo vệ ở cửa khách sáo nói: “Người đẹp, ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với cô...” Lam Anh không nói gì, đánh ngã hai người đó dễ như trở bàn tay rồi sải bước bỏ đi
Tang Cung như phát điện trèo lên võ đài, túm lấy Phó Thanh Ly, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: “Anh đang làm gì thế? Tiền ông đây vất cả kiếm cả tôi bị thua hết ở trận này rồi!” Phó Thanh Ly từ từ bò dậy, hất tay hắn ra, “Cút!”