Công Tước

Cung Ngũ đóng cửa lại rồi đi tới xoa đầu Yến Đại Bảo, “May mà không sao, nếu không thì mình chết thảm rồi!”

Thấy Yến Đại Bảo vẫn còn đang ngủ gật, cô vội vàng dìu cô ấy lên giường nằm, “Yến Đại Bảo, cậu nằm ngủ thêm đi nhé.”

Cung Ngũ thu dọn qua một lát, sau đó lấy sách ra học từ mới. Mất điện thoại rồi, cô không thể liên lạc với Công Tước đại nhân được nữa, chỉ có thể đọc sách thôi. Haizz, cũng không biết năm vạn đó của cô đã biến thành bao nhiêu tiền rồi nữa.

Điều quan trọng nhất là, cũng không biết điện thoại của cô có thể tìm lại được không nữa.

Đang học nghiêm túc thì điện thoại Yến Đại Bảo reo vang, Cung Ngũ vội vàng cầm điện thoại đang đặt trên bàn, phát hiện trên màn hình hiện dòng chữ “Anh Bánh Bao”, Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, cẩn thận giơ tay ra chọc Yến Đại Bảo: “Đại Bảo à, anh Bánh Bao của cậu gọi điện cho cậu này? Có nghe máy không?”

Yến Đại Bảo lầu bầu một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cung Ngũ lại chọc, “Yến Đại Bảo? Vậy tớ nói với anh ta là cậu đang ngủ nhé có được không?”

Yến Đại Bảo vẫn không lên tiếng, Cung Ngũ không dám tự tiện nghe điện thoại của người khác, đành phải ấn nút chỉnh nhỏ chuông xuống để không làm phiền tới Yến Đại Bảo.

Sau đó cô nhìn điện thoại, nghĩ nếu như “anh Bánh Bao” đó gọi đến lần thứ ba thì cô mới nghe máy, bởi vì nếu như gọi đến lần thứ ba vẫn không có người nghe máy thì đối phương chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng.

Anh Bánh Bao không ngoài dự liệu của Cung Ngũ, gọi lần thứ hai rồi lần thứ ba.

Cung Ngũ ấn nút nghe máy, đè thấp giọng xuống: “A lô?”

Lý Nhất Địch sửng sốt, đây rõ ràng không phải là giọng Yến Đại Bảo, “Cô là ai? Đại Bảo đâu?”

“Tôi là bạn học của Yến Đại Bảo, tên là Cung Ngũ, Yến Đại Bảo đang ngủ. Vừa rồi cô ấy tỉnh dậy một lát nhưng vẫn còn cáu gắt, bây giờ lại ngủ rồi, anh có chuyện gì không?” Lý Nhất Địch yên tâm hơn đôi chút, “Vậy thì được, bây giờ cô ấy đang ở đâu? Cô cho tôi địa chỉ.”

Cung Ngũ báo địa chỉ cho Lý Nhất Địch rồi nhắc nhở: “Anh Lý, nếu như anh đến nơi có thể gọi cho Đại Bảo được không? Tôi sẽ ra đón anh.”

Cô sợ cảnh tượng khi gặp Yến Đại Bảo lần đầu tiên sẽ lại tái diễn. Tuy cô không biết Lý Nhất Địch này là người thế nào, nhưng nếu chẳng may giống như ba Yến Đại Bảo mở miệng là đánh thì sao? Dù sao thì Cung Ngũ cảm thấy những người liên quan đến Yến Đại Bảo đầu óc đều không được bình thường cho lắm.

Đương nhiên, ngoài Công Tước đại nhân thích nhìn trộm quần chíp của người ta ra thì những cái khác đều bình thường.

Nghĩ lại Cung Ngũ liền cảm thấy không đúng, nhìn trộm quần chíp là bất bình thường cực kỳ nghiêm trọng ấy chứ!

Nghĩ vậy, gương mặt nhỏ lại xụ xuống, quả nhiên là không một ai bình thường hết.

Lý Nhất Địch đồng ý trong điện thoại, “Được, làm phiền Cung Ngũ rồi.”

“Không phiền, không phiền đâu.” Cung Ngũ tắt điện thoại rồi lại nhìn Yến Đại Bảo vẫn còn đang ngủ.

Cung Ngũ ngáp ngủ, dụi mắt, quyết định tối nay sau khi về ký túc xá, tắm rửa xong đi ngủ luôn, để ngủ bù hôm nay không được ngủ đủ giấc.

Yến Đại Bảo còn chưa tỉnh dậy, nhưng nửa giờ sau Lý Nhất Địch đã đến nơi. Cung Ngũ ra ngoài cửa đón, quả nhiên nhìn thấy anh ta đang đứng ở cổng lớn nhà họ Cung. Người đàn ông với dáng người cao lớn gương mặt anh tuấn, mặc chiếc quần dài thẳng tắp và áo sơ mi màu xanh nhạt, ăn mặc không cẩn thận tỉ mỉ như Công Tước đại nhân mà rất tùy hứng, vừa thoải mái lại phóng khoáng, đứng đó rất gây chú ý.

Cung Ngũ chạy tới, “Chào anh Lý!”

Lý Nhất Địch quay đầu lại nhìn cô, cười thân thiện: “Đại Bảo vẫn ngủ à?”

Cung Ngũ gật đầu, “Đúng vậy, mời anh Lý đi theo tôi. Nhà chúng tôi đường hơi vòng vèo, lần đầu tiên đến đây không có người dẫn đường thì không đi ra ngoài nổi.”

Lý Nhất Địch cười đi theo sau cô, “Làm phiền cô rồi.”

“Không phiền đâu, đến đây đều là khách cả, do tôi tiếp đón không chu đáo, anh đợi ở đây một lát nhé.” Cung Ngũ vui vẻ dẫn người vào.

Khi Lý Nhất Địch đến, Yến Đại Bảo vừa mới ngồi dậy, Cung Ngũ vội vàng xông tới, chỉ sợ cô lại ngã xuống nữa. Cung Ngũ đưa chiếc gối dựa trên ghế tới, Yến Đại Bảo quả nhiên nắm lấy chiếc gối ôm chặt trong lòng, tiếp tục ngẩn người.

Lý Nhất Địch đứng ngoài cửa. Dáng người anh ta ra rất cao, cao hơn người bình thường đến nửa cái đầu, anh ta sợ đụng vào khung cửa nên vô thức cúi đầu xuống. Lý Nhất Địch có chút dở khóc dở cười nhìn cô gái vẫn còn đang ngái ngủ kia.

Cung Ngũ lén chạy đến nói với anh ta: “Anh Lý anh đến muộn rồi, nếu đến sớm hơn chút nữa có phải được xem tướng ngủ của Yến Đại Bảo rồi không. Ôi cha mẹ ơi, tôi bị cô ấy đập cho tỉnh ngủ luôn đấy.”

Lý Nhất Địch cười nói: “Tôi đã từng nhìn thấy tướng ngủ của em ấy khi em ấy còn rất nhỏ, đúng là rất hiếm thấy.”

Còn đau hơn cả lúc đánh người khi tỉnh táo, cũng không biết mỗi lần đánh xong cô ấy có thấy đau tay không nữa.

Cung Ngũ chép miệng, thì ra là mọi người đều biết hết rồi à? Chỉ có đồ ngốc như cô mới không biết thôi. Cô thảm quá, sau này sẽ không ngủ cùng Yến Đại Bảo nữa.

Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng tỉnh dậy, đầu tóc hỗn loạn, trên mặt còn có mồ hôi, sợi tóc dính lên mặt, cô giơ tay lên xoa mặt, dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa, “Anh Bánh Bao...” rồi lại nhìn Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ...”

Một lúc sau khi đã tỉnh táo rồi, cô mới đứng dậy, “Sao anh Bánh Bao lại đến đây?”

Cung Ngũ chỉ vào nhà vệ sinh, “Cậu có cần đi rửa mặt không?”

Yến Đại Bảo chạy đi táp nước lên mặt, vừa vỗ vừa hét lên vọng ra bên ngoài, “Em xong ngay đây! Sao anh Bánh Bao lại biết em ở đây?”

Lý Nhất Địch thở dài, “Anh gọi điện thoại, Cung Ngũ nghe máy.”

Yến Đại Bảo rửa mặt xong chạy ra, cầm cây lược trong tay, Cung Ngũ tưởng rằng cô định tết tóc bím cho mình, đang định nói không cần, không ngờ cô chạy qua người Cung Ngũ, đưa cây lược cho Lý Nhất Địch, nói: “Anh Bánh Bao tết tóc.”

Cung Ngũ há hốc miệng nhìn, sau đó nhìn thấy Lý Nhất Địch khom lưng xuống chải đầu cho cô ấy, thuần thục chia tóc thành ba phần bằng nhau, rồi nhanh thoăn thoắt tết thành bím tóc nhỏ, hơn nữa còn tết rất đẹp, nhanh và đều nữa, tết xong một bên liền nhanh chóng tết bên còn lại.

Lý Nhất Địch nói: “Xong rồi, Bảo Bảo nhà chúng ta đúng là đại mỹ nhân.”

Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên híp mắt cười với anh ta, rồi xoay người cất lược đi, khi chạy ra liền nói với Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, khăn nhà cậu chưa được khử trùng.”

Cung Ngũ: “…”

Còn có thể làm bạn tốt được nữa không đây?

Người nhà họ Cung không biết Lý Nhất Địch, nhưng tướng mạo xuất chúng của anh ta vẫn rất khiến người khác chú ý.

Cung Ngũ thay quần áo chuẩn bị đi đến câu lạc bộ, cô hỏi Yến Đại Bảo: “Lát nữa cậu định đi đâu?”

“Đương nhiên là tớ đi làm cùng cậu rồi.”

Cung Ngũ chỉ vào Lý Nhất Địch, “Vậy còn anh Lý thì sao?”

Yến Đại Bảo chớp mắt nhìn Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao, lát nữa anh định làm gì?”

Lý Nhất Địch cười, “Anh đi cùng Đại Bảo, dù sao thì buổi chiều anh cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Nói xong liền chỉnh điện thoại ở túi quần để chế độ rung.

Thế là ba người cùng nhau đi đến câu lạc bộ bi-a, phía sau là rất nhiều cái đuôi nhỏ.

Giám đốc Hứa thấy rất ngạc nhiên hôm nay tại sao Cung Ngũ còn chưa đến, đã muộn giờ làm rồi, nhưng khi cô đến cũng không nói gì mà còn quan tâm hỏi han: “Tiểu Ngũ, cô tìm được điện thoại chưa?”

Cung Ngũ thở dài, lắc đầu: “Giám đốc Hứa, vẫn chưa tìm được.”

Giám đốc Hứa có vẻ đồng tình, đứa trẻ này cũng thật đáng thương. Mọi người làm việc bao lâu ở câu lạc bộ chưa bị mất gì bao giờ, cô mới đến chưa được bao lâu đã bị mất điện thoại. Nghe nói đó là điện thoại được người khác làm riêng cho cô ấy, không mua được cũng không biết giá trị bao nhiêu, cảnh sát không thể dựa vào giá trị được, quả thực quá là xui xẻo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui