Chuyện đi gặp bác Hai đành phải tạm lui lại, Bộ Sinh quay sang liếc nhìn Cung Ngôn Thanh, trao cho cô ta một ánh mắt xin lỗi, đành phải tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện với mấy vị khách này.
Màn này một lần nữa lại bị phóng viên chụp được, tiêu đề cũng đã được định sẵn: Tham gia tiệc rượu, tổng giám đốc Bộ lạnh nhạt với giai nhân, vẻ mặt áy náy.
Cung Ngôn Thanh đành phải một lần nữa quay sang nói chuyện với đám người thân của Bộ Sinh.
Thực ra ngoài việc để ý đến Bộ Sinh, Cung Ngôn Thanh còn vô tình hữu ý đế tâm đến các khách nữ khác nữa. Cô ta cảm thấy người phụ nữ đó thích gây ồn ào, đương nhiên sẽ nghĩ cách để trà trộn vào bữa tiệc của Bộ Thị, không vì thứ gì khác, chỉ là vì muốn gặp cô ta.
Cung Ngôn Thanh đều đã đoán được ra, chắc chắn người phụ nữ đó đến đây với thái độ phân cao thấp nên cô ta mới cảnh giác bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào, để bản thân mình ở trạng thái tốt nhất, không để kém hơn đối phương.
Cô ta không biết là người phụ nữ nào, cô ta cảm thấy chắc chắn người phụ nữ đó sẽ biết cô ta, cho nên cô ta mới chủ động chào hỏi thân thiện với đám nữ quyến trẻ tuổi đó, mục đích là hy vọng đối phương thấy khó mà lui, không còn bám lấy Bộ Sinh nữa.
Sau khi nói chuyện một vòng với họ, cô ta cảm thấy ai cũng đều có khả năng, khách khứa đến tham dự bữa tiệc, ai nấy đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp động lòng người, Cung Ngôn Thanh bỗng thấy mờ mịt trong lòng, rốt cuộc là ai chứ?
Cô ta ngước lên nhìn về hướng Bộ Sinh, anh đang khiêm tốn lễ độ trò chuyện với một cặp vợ chồng, bên cạnh cặp vợ chồng đó còn có một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô gái đó, có lẽ là con gái của cặp vợ chồng kia.
Vẻ mặt Cung Ngôn Thanh hơi lạnh đi, âm thầm nghiến răng, biết rõ hôm nay là ngày quan trọng, đám người này lại cứ dẫn những cô gái trẻ đến trước mặt Bộ Sinh, họ muốn gài thêm kẻ chặn đường cô sao?
Bản thân cô ta không biết rằng lúc này nét mặt mình có bao nhiêu vẻ độc ác, hoàn toàn khác với hình tượng cô ta đã dày công xây dựng trước đây, điều này khiến một phóng viên nữ vẫn luôn dõi theo cô ta thấy có chút kỳ lạ. Phóng viên nữ kia gật đầu nhìn bức ảnh vừa chụp được, phát hiện ra đúng là như vậy, hơn nữa đối tượng Cung Ngôn Thanh đang nhìn hình như còn là về hướng Bộ Sinh.
Phóng viên nữ nhìn Cung Ngôn Thanh, đúng lúc bắt gặp Cung Ngôn Thanh cũng đang nhìn mình, Cung Ngôn Thanh lập tức cười dịu dàng rồi ung dung đi sang bên cạnh, sau đó lại hội ngộ với nhóm khách khứa lúc trước.
Phóng viên nữ ngẩn người, cô ta điều chỉnh lại máy ảnh rồi tiếp tục chụp Cung Ngôn Thanh, dù sao thì ở xã hội này có rất nhiều người hy vọng được chứng kiến câu chuyện tình yêu của Cung Ngôn Thanh và Bộ Sinh. Nhiệm vụ của cô ta là nắm trọn toàn bộ khoảnh khắc ân ái của họ, mang đến cho người xem một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ trong giới thượng lưu.
Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, các tiết mục cũng vô cùng đặc sắc, tiếng cười nói vui vẻ kéo nhân viên các bộ phận lại gần nhau hơn.
Đây chính là mục đích Bộ Thị tổ chức tiệc cuối năm.
Sau khi chạm cốc với một vị trưởng bối, Cung Ngôn Thanh thấy hơi choáng. Cung Ngôn Thanh biết mình có thể uống được vài ly nhưng không uống được quá nhiều, cô ta vội vàng chào hỏi vị trưởng bối đó rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Khách khứa đến tham dự hơi lớn tuổi nên không trụ được đến quá muộn, có không ít người đã tìm Bộ Sinh, chào hỏi anh ta nói phải về trước. Bộ Sinh đích thân tiễn họ lên xe ra về.
Cung Ngôn Thanh sợ dáng vẻ của mình bị người khác nhìn thấy nên thất thiểu đi tới một góc khuất. Cô ta cảm thấy hơi nóng, không ngừng lau mồ hôi đang chảy xuống cổ.
“Em sao vậy? Uống nhiều rồi à?”
Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt mơ hồ nhìn không rõ. Cô ta chỉ nhìn thấy một bóng người màu đen, cô ta ra sức lắc đầu, gắng gượng lắm mới nhận ra được Bộ Sinh, hỏi: “Anh không bận nữa à?”
Cả buổi tối cô ta cùng tất cả mọi người đều đang chờ đợi màn cầu hôn của Bộ Sinh, nhưng anh quá bận rộn, cứ liên tục bị người ta kéo lại nói chuyện. Những người đến đây đều là khách, cô ta cũng không thể nói gì, đành phải giả vờ độ lượng để anh đi, nhưng kết quả cô ta thì sao?
Cô ta bề ngoài vẻ vang, nhưng trên thực tế lại bị lạnh nhạt. Ai cũng có thể nhìn ra được, bởi vì Bộ Sinh quá bận rộn, nếu không tại sao ai cũng đến an ủi cô ta như vậy chứ?
Bộ Sinh chủ động đến tìm cô ta, trong lòng Cung Ngôn Thanh có chút cảm động, nhưng nhiều hơn thế lại là sự rung động.
Cung Ngôn Thanh ngước đôi mắt mông lung lên nhìn Bộ Sinh, nói: “Em thấy hơi khó chịu, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi một lát được không?”
Anh cười một tiếng, dường như đã hiểu được ý cô ta, nhưng vẫn hỏi lại: “Có cần tôi gọi bác sĩ cho em không?”
Cung Ngôn Thanh cười, “Cần gì bác sĩ chứ, em chỉ uống hơi nhiều thôi...” Ngưng lại một chút, cô ta có chút xấu hổ nói: “Có anh là được rồi.”
Cung Ngôn Thanh cũng cảm thấy mình quá bạo dạn khi nói ra câu này, nhưng ai bảo cô ta thích Bộ Sinh như vậy chứ! Cô ta không mong đợi Bộ Sinh chủ động nữa, nếu đã như vậy thì để cô ta chủ động là được rồi.
Anh đi tới giơ tay ra, nửa ôm nửa kéo dìu cô ta dậy, cả người Cung Ngôn Thanh dựa vào người Bộ Sinh. Cô ta ôm eo anh, nói: “Em thích anh…”
Bàn tay đang ôm cô ta hơi khựng lại, anh lại phát ra tiếng cười vui vẻ: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi.”
Họ ôm nhau men theo góc tường, nhanh chóng biến mất khỏi đại sảnh.
Cung Ngôn Thanh có chút sốt ruột, toàn thân cô ta nóng rực như có lửa thiêu đốt, vừa vào phòng cô ta đã nhào tới.
“Tôi không biết là em lại nôn nóng như vậy đấy.” Anh cười nói, “Tôi còn tưởng em thục nữ lắm cơ mà?”
Cung Ngôn Thanh cười: “Còn có nhiều thứ anh chưa biết đâu.”
Cô ta có chút suồng sã, do tác dụng của rượu, cô ta biết mình đã trở nên không còn giống mình nữa. Những câu nói bạo dạn giống như trong phim truyền hình hay nói lúc này đây cô ta cũng dám nói ra, những động tác bình thường cô ta không dám làm, lúc này đây cô ta cũng dám thể hiện trước mặt anh.
Cung Ngôn Thanh đột nhiên hét lớn lên: “Không được! Không được!…”
Miệng cô ta nói vậy nhưng động tác vẫn đang kéo tay anh ta không buông ra, phía sau vang lên tiếng cười khẽ: “Em nói tôi không được sao?”
Bởi vì động tác của anh ta, Cung Ngôn Thanh không nói được thành lời, trong lòng đã gào thét vô số lần rằng không được, nhưng cơ thể lại vẫn tuân theo bản năng.
Quá trình vừa điên cuồng lại dâm loạn.