Công Tước

Mấy đứa con cùng đồng thanh đáp.

Cung Ngôn Thanh lườm Cung Tứ, bỏ đũa xuống, nói: “Con cũng no rồi.”

Cung Truyền Thế gật đầu: “Nếu đã ăn xong rồi, vậy thì ai làm việc nấy đi. Còn về Tiểu Ngũ, con bé là em gái của các con, các con phải phải chiếu cố một chút. Nhưng Ngôn Đình như vậy cũng không được, có chừng mực thôi.”

Cung Tứ không nói gì, chỉ đặt bát đũa xuống, “Ba dùng cơm thong thả.” Rồi đứng lên xoay người rời đi.

Cung Ngôn Giang thở dài, “Ngôn Đình nó... ”

“Nó vừa mới ra trường chẳng bao lâu, tư tưởng vẫn rất đơn thuần.” Cung Ngôn Bồng nhìn theo bóng lưng cậu em trai nói, “Sau này em nhắc nhở thêm một chút là được. Không phải vấn đề gì lớn.”

Lúc này, Cung Ngũ đang xụ mặt, trợn mắt đưa Bộ Sinh đi dạo dọc khuôn viên sân vườn. Trên mặt Bộ Sinh vẫn mang theo ý cười, đi theo sau cô, rõ ràng cảm nhận được cô đang không vui.

“Tiểu Ngũ, có phải mệt rồi không? Hay là về phòng nghỉ ngơi đi?” Bộ Sinh đề nghị, thầm quan sát sắc mặt của cô.

Quả nhiên, Cung Ngũ vừa rồi vẫn còn đang xụ mặt, sau khi nghe thấy câu này của anh, liền có chuyển biến tốt, “Vậy cũng được.”

Bộ Sinh thuận thế nói: “Có muốn mời tôi lên phòng ngồi một chút không?”

Cung Ngũ phồng má. Bộ Sinh đứng trước mặt cô, trên mặt nở một nụ cười, “Hình như tôi chưa vào phòng con gái bao giờ, thật sự từ chối cho tôi tham quan một chút sao?”

Cung Ngũ do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Cho anh xem một chút, nhưng không được quá lâu.”

Bộ Sinh gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Đây là lần đầu tiên Bộ Sinh vào phòng của Cung Ngũ. Vừa nhìn đã biết đây là phòng mới xây, trang trí rất phù hợp với lứa tuổi của cô, phong cách rất tươi mát.

“Rất đẹp.” Bộ Sinh mỉm cười, tầm mắt rơi trên mấy khung ảnh chụp chung đặt trên bàn.

Ảnh Cung Ngũ chụp chung với Nhạc Mỹ Giảo ở những độ tuổi khác nhau, từ lúc nhỏ cho đến sau khi lớn lên.

Bộ Sinh đưa tay cầm lấy một trong số các bức ảnh đó. Cô bé nhìn vào ống kính mỉm cười ngọt ngào, trên cổ còn đeo chiếc khăn quàng đỏ thắm, anh mỉm cười nói: “Tiểu Ngũ của chúng ta từ nhỏ đã xinh đẹp rồi.”

Cung Ngũ vội bước đến, “Đúng chứ? Đúng chứ? Tôi cũng cảm thấy tôi lúc nhỏ rất xinh đẹp.”

Bộ Sinh quay đầu nhìn cô, “Ừm, xinh lắm.”

Cung Ngũ chính là kiểu người ưa nịnh. Chỉ cần khen cô, cô đều thừa nhận một cách rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng.

Trên bàn ngoài ảnh ra còn có không ít ống đựng tiền hình động vật. Bộ Sinh đưa tay cầm một chú lợn nhỏ lên, Cung Ngũ vội xông đến giới thiệu: “Nó tên là Ngộ Tiểu Trư, là ống đựng tiền đầu tiên của tôi, là cái đầu tiên được nhét đầy tiền.”

Bộ Sinh phát hiện trong căn phòng này của cô thứ nhiều nhất chính là ống đựng tiền. Tất cả các ống đựng tiền đều được đặt tên, hơn nữa đều là họ Ngộ, chỉ là tên phía sau được căn cứ vào đặc thù của chúng để đặt, ví dụ Ngộ Tiểu Dương, Ngộ Béo Ú... Bộ Sinh có chút cảm giác không biết nên nói gì, “Chẳng qua chỉ là ống đựng tiền, đặt tên làm gì?”

Cung Ngũ lườm anh: “Tôi thích, không được sao?”

“Được được, rất tốt.” Anh chỉ có thể đáp như vậy, rồi tham quan trong phòng một vòng. Cung Ngũ đi theo bên cạnh anh, gặp phải món đồ gì tâm đắc, cô còn giới thiệu lai lịch chi tiết cho anh.

Vốn nói không cho anh ở lâu, kết quả Bộ Sinh nhìn thấy gì cũng hỏi một câu, còn cô lại thích khoe khoang, cứ thế để anh ở lại trong phòng hơn một tiếng đồng hồ cũng không phát hiện ra.

Bộ Sinh từng chút từng chút dụ cô nói chuyện, còn anh chỉ cười tủm tỉm nghe cô nói.

Lúc này, Cung Ngũ đang đứng kiễng chân, muốn lấy một chiếc bình nhỏ trên đầu tủ của mình xuống. Vóc dáng không đủ cao, chỉ có ngón giữa đủ chạm vào một chút, còn suýt chút nữa rơi xuống vỡ đầu, may nhờ Bộ Sinh đưa tay đón lấy. Anh đứng sau lưng Cung Ngũ, một tay chống lên tủ, tay còn lại đỡ lấy chiếc bình, nhốt cô vào giữa ngực mình, hỏi: “Là cái này à?”

Cung Ngũ quay đầu, mũi liền cọ vào cằm anh. Cô ngước mắt lên nhìn, hàng mi dài cong vút chớp hai cái. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức anh có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ mỏng trên mặt cô. Cô nhanh chóng nhìn anh, giơ tay cướp lấy chiếc bình trong tay anh, “Đưa cho tôi!”

Cánh tay đặt trên tường của Bộ Sinh đột nhiên chuyển sang ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng mình. Cung Ngũ bị nhốt giữa cơ thể anh và chiếc tủ.

Cô trợn tròn mắt, hỏi: “Anh làm gì thế?”

Bộ Sinh mỉm cười: “Tiểu Ngũ, tôi sẽ không ăn thịt em đâu, em sợ gì chứ?”

“Tôi đâu có sợ!” Cung Ngũ vẫn mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp của mình, nói: “Anh cầm chiếc bình của tôi sao không đưa lại cho tôi?”

Vẻ mặt Bộ Sinh thật sự bất đắc dĩ, anh nhét cái bình vào tay cô, nhưng cánh tay đặt trên eo cô vẫn không buông. Cánh tay vừa được rảnh rỗi lại trực tiếp giữ chặt cằm cô, anh cúi đầu muốn chồm người sang.

Cung Ngũ nhanh chóng che tay giữa môi hai người, vẻ mặt mang biểu cảm “Mắt to vô địch của tôi nhìn thấu tất cả”.

“Mẹ tôi đã nói tôi vẫn còn nhỏ, nếu tôi dám có thai trước khi cưới, bà ấy sẽ đánh gãy chân tôi.” Rồi cô lại bổ sung thêm một câu, “Hôn môi cũng không được!”

Bộ Sinh thở dài, nắm lấy tay cô, sau đó đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay cô: “Cô bé ngoan nên nghe lời mẹ.”

Cung Ngũ lườm anh, thu tay mình lại, bước đến sô pha ngồi xuống, đặt chiếc bình ngay ngắn. Bộ Sinh bước qua: “Đây là cái gì?”

“Bảo bối tôi thu thập từ nhỏ đến lớn.” Cung Ngũ nói xong liền mở chiếc bình ra. Bộ Sinh nhìn thấy bên trong chứa đầy tiền xu của các nước với mệnh giá khác nhau. Anh đưa tay cầm lấy một đồng: “Đây là tiền trong game?”

Cung Ngũ trừng to mắt: “Đây là tiền trong game? Đây không phải là tiền nước ngoài sao?”

Bộ Sinh nhìn cô một cái, “Đây là tiền trong cổng game Đại Duyệt Thành Ngũ Lâu.”

Cung Ngũ há hốc mồm: “Hóa ra tiền nước ngoài tôi thu thập nhiều năm như vậy đều là tiền trong game sao?”

Vẻ mặt Bộ Sinh lộ vẻ đau đầu: “Cũng không phải, đây là tiền Hồng Kông, đây là tiền Thái, đây là tiền Malay, cái này... là tiền game Đông Phương Thành.”

Cung Ngũ đưa tay chống cằm, hạ quyết tâm: “Không có văn hóa thật đáng sợ. Tôi quyết định sau này nhất định phải học hành thật tốt... ”

“Học ngoại ngữ thật tốt rất cần thiết.” Bộ Sinh gật đầu tán đồng.

Cung Ngũ nhìn anh một cái rồi nói: “Tôi muốn học thật tốt cách làm sao để phân biệt các loại tiền nước ngoài, học ngoại ngữ để làm gì?”

Bộ Sinh: “... ”

Sau đó anh gật đầu: “Ừm, cái này cũng rất tốt.”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa, giọng của Cung Tứ truyền đến, “Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ chạy ra mở cửa: “Anh Tư.”

Cung Tứ nhìn vào bên trong: “Bộ Sinh cũng ở đây à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừm.”

Cung Tứ gật đầu chào Bộ Sinh: “Anh Bộ, ba tôi muốn nói chuyện với anh. Nếu anh không phiền thì mời đi cùng tôi một chuyến.”

Cung Tứ nói chuyện rất khách khí. Ngoài Cung Ngũ ra, người của Cung gia đều biết bây giờ Bộ Sinh chính là cứu tinh của họ, nếu lỡ Bộ Sinh hối hận trở mặt, bọn họ xem như xong đời. Cả cơ hội cuối cùng để trở mình cũng là Bộ Sinh cho họ. Từ Cung Truyền Thế đến Cung Ngôn Bồng đều biết phải cúi đầu thu mình. Vừa rồi sau khi ăn cơm, Cung Ngôn Giang đã nói chuyện một lúc với Cung Tứ, cũng cho anh biết tầm quan trọng của Bộ Sinh với gia đình họ.

Cung Ngũ nghe Cung Tứ nói xong liền xua tay với Bộ Sinh: “Vậy anh đi mau đi, bằng không ba tôi mắng tôi thì phải làm sao? Còn nói tôi lôi kéo anh không cho anh đi.”

Bộ Sinh mỉm cười: “Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.”

Cung Ngũ rõ ràng không có ý cho anh đến nữa, cánh tay nhỏ xinh đẹp vừa xua tay vừa nói: “Vậy ngày mai anh nhớ đến đón tôi đấy nhé.”

Chủ yếu là vì nếu Bộ Sinh đến đón cô, cô có thể tiết kiệm hai đồng tiền xe buýt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui