Công Tước

Trở lại nhà hàng, Yến Đại Bảo đang ăn cơm và vẫn luôn nhìn về phía nhà vệ sinh. Cô cực kỳ hoài nghi ba cô đang làm gì xấu xa, nhưng ngài Yến kiên quyết không thừa nhận.

Khi Công Tước đại nhân đưa Cung Ngũ trở lại, Yến Đại Bảo lớn tiếng gọi: “Tiểu Ngũ, cậu chạy đi đâu thế? Cậu đi vệ sinh cả một tiếng đồng hồ! Anh đi đâu thế? Sao anh cũng đi lâu như vậy?”

Công Tước đại nhân mỉm cười, nói: “Tiểu Ngũ lạc đường, anh đi tìm cô ấy.”

Yến Hồi cầm dụng cụ đếm giờ, cười nham hiểm, “Thằng nhóc kia, mày như vậy là không được rồi, chỉ mới có chút thời gian mà kết thúc rồi?” Nhìn sắc mặt của Cung Ngũ, ông ta càng đắc ý: “Nhìn nó có tinh thần như vậy, sao lại nhanh thế? Làm gì thì cũng phải ba ngày không bước xuống giường nổi mới đúng, ha ha ha ha…”

Yến Đại Bảo trừng mắt, “Ba, ba có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Yến Hồi: “…”

Cung Ngũ nói: “Chú Yến, chú vẫn khỏe chứ? Chú xem Yến Đại Bảo bị dọa hết hồn rồi kìa.”

Yến Hồi: “…”

Công Tước đại nhân thở dài.

Cung Ngũ cho rằng trò đùa dai kia đã thật sự kết thúc, nhưng nào hay đó chỉ mới là bắt đầu.

Buổi tối sau khi chia tay với Công Tước đại nhân, cô và Yến Đại Bảo đến phòng lấy nước nóng. Yến Đại Bảo chạy vào phòng lấy nước trước, cô vào sau một bước và lại bị người ta bắt đi, trói tay trói chân lột sạch quần áo, còn bị ném vào trong nước tắm một lượt. Toàn thân bị hai chị gái xinh đẹp bôi thứ gì đó rất thơm, ném lên giường ở một nơi nào đó mà cô không biết.

Rất nhanh chóng, Công Tước đại nhân xuất hiện, giúp cô mặc quần áo rồi đưa cô trở về.

Cô đi siêu thị ở gần trường học mua bánh bao ăn khuya, kết quả lại bị bắt đi, trói tay trói chân lột sách quần áo, lại được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, ném lên giường ở một nơi nào đó, trên giường còn rải cánh hoa hồng trang trí… Công Tước đại nhân lại cứu cô về.

Sau ba lần, Cung Ngũ đã quen thuộc, cô vô tư chờ đợi bị bắt đi.

Kết quả, sau khi Cung Ngũ chuẩn bị xong tâm lý thì trò bắt cóc của ba Yến Đại Bảo cuối cùng cũng kết thúc, Cung Ngũ vẫn chưa đợi được đến lần bắt cóc thứ tư.

Tin tức truyền đến tai Yến Hồi, ông ta nổi giận: “Bắt không được? Tại sao không bắt được? Đó là địa bàn của ông đây, thằng ranh đó muốn làm gì?”

“Ông chủ, ngài Phí bố trí không ít người bên cạnh cô Cung, chúng tôi không đến gần được. Hơn nữa, cô chủ cả ngày đi ra đi vào cùng với cô Cung, cơ hội chẳng có nhiều, bây giờ lại càng khó khăn…”

“Thằng nhóc, ông đây chưa xong với mày đâu!” Yến Hồi nổi giận.

“Ông chủ, ngài Phí có nói, nếu ông chủ còn ra tay với cô Cung, ngài ấy sẽ báo cho bà Triển biết…”

Yến Hồi sững sờ: “Nó dám!”

Ngừng thì ngừng vậy.

Với Cung Ngũ và Công Tước đại nhân thì chuyện này xem như đã kết thúc.

Hai ngày nay, tâm trạng Cung Ngũ rất phức tạp. Mỗi lần bắt cóc, cô đều bị người ta lột sạch và bị Công Tước đại nhân nhìn thấy. Thật là xấu hổ!

Cô cũng có chút buồn bã, cô đã lột sạch như vậy rồi, tại sao anh Tiểu Bảo không nói muốn lên giường với cô?

Khi tắm, Cung Ngũ nghiêm túc ngắm nhìn mình, nâng vòng một lên xem, lẽ nào anh Tiểu Bảo chê chỗ này của cô nhỏ? Nếu không thì anh thật sự có vấn đề gì?

Khi gặp lại Công Tước đại nhân, tầm nhìn Cung Ngũ lướt qua người anh từ trên xuống dưới một lượt, sau cùng dừng lại ở eo anh. Trong sách nói, chủ yếu là chỗ đó, lẽ nào chỗ đó có vấn đề?

“Tiểu Ngũ!” Công Tước đại nhân thật sự không chịu được ánh mắt của cô, nhấc đầu của cô lên, “Nhìn ở đâu thế?”

Cung Ngũ vội vàng di chuyển tầm mắt, “Nhìn lung tung thôi, haha.”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua, “Sao thế?”

Cung Ngũ xua tay, nói: “Không có gì, hahaha…”

Công Tước nhíu mày, ánh mắt có ý cảnh giác. Cung Ngũ âm thầm trợn mắt, trong lòng lại bắt đầu hào hứng, ngay lập tức quên đi sự lo lắng lúc nãy.

Lúc ăn cơm trưa, trong thời gian đợi lên món, Yến Hồi lại xuất hiện lần nữa, “Yến Đại Bảo!”

Yến Đại Bảo: “Ba.”

Cung Ngũ: “Chào chú Yến.”

Yến Hồi cười với Yến Đại Bảo rồi cầm lấy tay áo Cung Ngũ, nói: “Xấu xí, mày qua đây cho ông! Ông đây có chuyện muốn hỏi mày.”

Thấy Công Tước đại nhân nhìn qua, Yến Hồi chỉ tay, hét to: “Đây là chuyện riêng giữa ông và đồ xấu xí, liên quan gì đến mày? Yến Đại Bảo, con yên tâm, ba thích nó nên mới nói chuyện với nó.” Ông ta dùng ngón tay gõ lên vai Cung Ngũ, “Xấu xí, mày nói xem?”

Cung Ngũ mím môi nhìn Công Tước đại nhân, ánh mắt vẫn đầy sự nghi hoặc và cảnh giác.

Thế là Cung Ngũ bị Yến Hồi ném vào một căn phòng trống, cô hỏi: “Chú Yến, chú có chuyện gì?”

Yến Hồi ngồi lên chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng, Cung Ngũ chỉ đành ngồi trên nền đất lạnh, ánh mắt tha thiết nhìn ông ta.

Yến Hồi hỏi: “Ông đây hỏi mày, thằng ranh đó ngủ với mày chưa?”

Mặt Cung Ngũ đột nhiên trở nên buồn bã, nói: “Không có, cháu và anh Tiểu Bảo rất trong sạch.”

“Haha!” Yến Hồi cười trên nỗi đau của người khác, “Lột sạch quần áo của mày ném lên giường mà nó cũng không ngủ với mày. Đồ xấu xí, mày thật sự xấu xí quá rồi, phải làm sao đây?”

Cung Ngũ hóa đá, cô vốn canh cánh trong lòng chuyện đó, tại sao ba của Yến Đại Bảo cũng nói như vậy? Đừng ức hiếp người như vậy chứ! Cô đã rất đau lòng rồi!

Yến Hồi vênh mặt, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, “Chẳng có sức hấp dẫn, đến cả một người đàn ông cũng không nắm được!”

Cung Ngũ vừa nghe, lập tức nhảy lên, kiên quyết không thừa nhận: “Chú Yến, chú không thể nói như vậy, anh Tiểu Bảo nói cháu vẫn còn nhỏ!”

“Nhỏ?” Yến Hồi nhún vai, cười đắc ý, “Thật sự thì nhìn cũng không lớn, chả trách nó không thích.”

Cung Ngũ sững sờ: “Chú Yến, lời này của chú là ý gì? Anh Tiểu Bảo nói cháu còn ít tuổi!”

“Rõ ràng là ngực nhỏ, nó không thích.” Yến Hồi nghiêng đầu, nói: “Nếu ông đây nhớ không lầm thì nó rất thích ngực to. Lúc trước ông đây ném một con bé ngực to lên giường, nó thích chết đi được, hùng hồn xông tới…”

Cung Ngũ suýt chút thì bật khóc: “Lúc nào? Lúc nào vậy? Không thể nào, anh Tiểu Bảo không phải là người nông cạn như vậy! Anh ấy rõ ràng nói cháu còn ít tuổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui