Công Tước

Một tuần đã trôi qua, chuyện của Bộ Sinh cuối cùng cũng bị những tin tức giật gân khác của Thanh Thành nhấn chìm, hơn nữa những bài báo lưu truyền trên mạng trước đây cũng lặng lẽ bị xóa sạch. Cho dù thỉnh thoảng có người muốn lật lại hâm nóng tin tức nhưng lại phát hiện trên mạng giờ đã không thể tìm thấy bất kỳ bài viết liên quan nào nữa. Nhạc Mỹ Giảo sau khi mang thai ba tháng, cuối cùng cũng có lại không gian hoạt động tự do. Bộ Sinh đã đi làm lại, Cung Ngũ cũng bắt đầu dọn dẹp sách vở, chuẩn bị cho kỳ thi vào ngày hôm sau. Nhạc Mỹ Giảo nằm trên sofa đắp mặt nạ, Bộ Sinh không cho bà ta đắp nhưng sao Nhạc Mỹ Giảo có thể chịu được chứ, một ngày cũng không thể thiếu, cho dù đang mang thai cũng phải xinh đẹp hơn các thai phụ khác. Đối với loại người trước nay chưa từng đối xử tệ với bản thân như Nhạc Mỹ Giảo, duy trì sắc đẹp của mình mọi lúc mọi nơi cũng là một loại bản năng. Mỹ phẩm bây giờ có hàng trăm hàng nghìn chủng loại, Nhạc Mỹ Giảo lo lắng có những thành phần thai phụ không thể sử dụng nên phải khó khăn lắm mới tìm ra một loại sản phẩm dưỡng da thích hợp, chuyên dùng riêng cho khuôn mặt này của mình. Mỗi lần Bộ Sinh trở về nhìn thấy đều sẽ tức giận, anh ta chỉ biết phụ nữ mang thai không thể sử dụng những thứ mỹ phẩm linh tinh này, nhưng tính khí anh ta lớn, tính khí của Nhạc Mỹ Giảo càng lớn hơn, tối qua còn bị Nhạc Mỹ Giảo chỉ vào mũi mắng một trận, “Cậu cảm thấy không tốt, vậy cậu đi làm cho tôi một loại thai phụ có thể dùng đi, bằng không thì đừng cằn nhằn nữa!”

Đắp mặt nạ được một lúc, chuông cửa bỗng vang lên, Nhạc Mỹ Giảo lẩm bẩm: “Về sớm vậy?”

Có người ra mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng bên ngoài, mái tóc uốn xoăn màu nâu, mặc một chiếc áo khoác da báo màu trắng đen, chân đi một đôi giày cao gót, móng tay sơn đỏ chót, gương mặt trang điểm đậm, miệng tô son đỏ như vừa ăn thịt sống xong chưa chùi, trong tay còn xách một chiếc túi hàng hiệu với logo rõ ràng. Sau khi cửa mở ra, người phụ nữ đó trực tiếp bước thẳng vào trong, vừa đi còn vừa ngó đông ngó tây đánh giá một lượt, “Bộ Sinh đúng là hào phóng, chỗ này chắc đã phải tốn không ít tiền nhỉ?”

“Xin hỏi, bà là...?”

Cô giúp việc đi theo phía sau, nhỏ giọng nhỏ. Bà ta dừng lại, quay đầu lại nhìn cô giúp việc, mí mắt hơi xếch lên, dáng vẻ khinh thường bật cười một tiếng: “Tôi? Bộ Sinh là con trai tôi, cô nói xem tôi là ai?”

“Xin lỗi bà chủ, mời bà vào!”

Vừa nghe đó là mẹ của Bộ Sinh, cô giúp việc đương nhiên cũng phải cẩn thận ứng phó. Nhạc Mỹ Giảo ở trong nhà vẫn chưa biết động tĩnh bên ngoài, chỉ đưa tay ấn xung quanh miếng mặt nạ trên mặt, nhắm mắt không buồn động đậy. Nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, Nhạc Mỹ Giảo mở mắt ra, không phải Bộ Sinh? “Căn nhà này là của con trai tôi, tôi vào trong xem thử thì đã sao?”

Người chưa đến, giọng nói đã truyền đến trước, Nhạc Mỹ Giảo ngồi bật dậy, đưa tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, để lộ gương mặt với làn da vừa mới đắp mặt nạ xong trắng nõn ngập nước. Đàm Tinh đi vào trong, tầm mắt vừa lướt qua đã dừng lại trên người Nhạc Mỹ Giảo, đánh giá cách ăn mặc của bà. Vì đang ở nhà nên Nhạc Mỹ Giảo ăn mặc cũng khá tùy ý, Đàm Tinh bước đến trước mặt Nhạc Mỹ Giảo, “Cô chính là người phụ nữ dụ dỗ con trai tôi?”

Nhạc Mỹ Giảo bật cười giễu cợt, trước giờ đều là bà chế giễu người khác, không ngờ lại có người nói những lời này với bà, bà nhíu mày, hỏi lại: “Còn bà chính là người phụ nữ ngay cả chồng mình cũng không dụ dỗ được, chỉ có thể ra ngoài quyến rũ mấy ông ngay cả vợ cũng không lấy được?”

Hai vợ chồng nhà họ Bộ này thích nhất là dối mình dối người, luôn cho rằng hai người họ làm rất kín đáo, không để ai biết, kết quả những người cần biết đểu biết thì không nói, ngay cả những người không cần biết cũng biết hết cả, chẳng khác gì lấy vải thưa mà che mắt thánh. Động tác kiêu ngạo bước đi của Đàm Tinh sững lại, “Cô nói cái gì?”

Nhạc Mỹ Giảo nhướng mày, nói: “Nghe nói bà đến cả chồng của mình cũng không quyến rũ được, chỉ có thể tìm đàn ông bên ngoài để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, không biết là thật hay giả?”

“Có!”

Đàm Tinh tức giận trợn trừng mắt, “Một người lớn tuổi như cô, không biết xấu hổ còn dám quyến rũ con trai tôi, cô còn dám ở đó khiêu khích? Nếu không phải vì cô đang mang thai, tôi đã sớm cho cô một bạt tai rồi, đồ để tiện không biết xấu hổ, lời lẽ gì cũng dám nói... Nhạc Mỹ Giảo bật cười: “Chưa nói hết một câu đã tuôn ra mấy lời dơ bẩn, chẳng trách Bộ Sinh cũng là đồ không biết xấu hổ, sống chết chai mặt đuổi cũng chẳng chịu đi, hóa ra trưởng bối không làm gương bảo sao hậu bối mới hư hỏng như vậy”

Nhạc Mỹ Giao vuốt ve bụng mình, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Đứa con trong bụng tôi lỡ như vừa sinh ra đã học theo kẻ không biết xấu hổ như Bộ Sinh thì phải làm sao? Chi bằng không sinh ra cho rồi...”

“Cô dám?!”

Đàm Tinh tức giận giậm chân, bước đến sofa ngồi xuống, “Tôi nói cho cô biết, dù cô đã có thai, nhưng kiểu phụ nữ như cô tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cố gả vào nhà họ Bộ! Nếu không phải cố dùng mấy thủ đoạn hạ lưu, Bộ Sinh sao có thể để ý đến cô? Không biết xấu hổ, đã lớn tuổi rồi còn không biết làm gương cho con cháu mình, chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông, cô không sợ con gái cô sẽ học theo cô à?”

Bên ngoài ồn ào như vậy, Cung Ngủ không muốn nghe thấy cũng khó, cô mở cửa bước ra ngoài, “Mẹ, mẹ có khách à? Là ai vậy?”

Đàm Tinh biết Nhạc Mỹ Giảo có một cô con gái mười tám tuổi, nhưng chỉ khi Cung Ngũ đứng chung với Nhạc Mỹ Giảo, bà ta mới biết Nhạc Mỹ Giảo nhìn trẻ đến mức nào. Ngoài nét ngây thơ trẻ con trên mặt Cung Ngũ ra, hai mẹ con đứng chung với nhau thật chẳng khác gì hai chị em xinh đẹp. Đàm Tinh nghiến răng, “Đây chính là con gái của cô à? Nhìn cũng được đấy, người làm mẹ như cổ cũng phải ra dáng làm mẹ một chút, bốn mươi tuổi phải có dáng vẻ của một người phụ nữ bốn mươi tuổi. Cô tự xem lại bản thân cổ đi, biến bản thân hệt như yêu tinh, cô cũng có bản lĩnh thật đấy ra ngoài dụ dỗ đàn ông thì thôi đi, còn dám đến quyến rũ con trai tôi...”

Cung Ngũ quay đầu lại, nắm lấy tay Nhạc Mỹ Giảo, trịnh trọng nói: “Mẹ, con đã muốn nói từ lâu rồi, trên mặt mẹ phải có thêm vài nếp nhăn gì đó mới được. Người phụ nữ bốn mươi tuổi nhưng lại có dáng vẻ của cô gái hai mươi, đó là phạm quy mẹ biết không? Mẹ bảo mấy dì mấy cô khác phải sống thế nào đây? Mẹ xem bà đây, người ta sáu mươi tuổi phải có dáng vẻ của người phụ nữ sáu mươi, mẹ còn có thể tiếp tục trẻ trung xinh đẹp như vậy mãi sao?”

“Con bé này ăn nói kiểu gì vậy? Gia giáo đầu chứ? Ai sáu mươi tuổi? Mày nói ai sáu mươi tuổi?”

Đàm Tinh đứng bật dậy, “Không hổ là mẹ con, một lũ không có gia giáo!”

Nhạc Mỹ Giảo bước thẳng một bước về phía bà ta: “Câu nói nào của con gái tôi làm bà cảm thấy không có gia giáo? Tôi đứng trong căn phòng này cả nửa ngày chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đanh đá mắng chửi không ngừng. Luôn miệng nói đến gia giáo, sao tôi chẳng nhìn thấy chút gia giáo nào trên người một quý bà đã có tuổi như bà chứ? Tôi nói cho bà biết, bà mắng tôi vài câu tôi vui thì có thể nhịn, tôi không vui thì sẽ mắng lại bà vài câu, những bà mắng con gái tôi, tôi có vui hay không cũng sẽ đáp trả bà!”

Nhạc Mỹ Giảo nói xong, trực tiếp muốn ra tay, Đàm Tinh kiêng nể đứa con trong bụng bà, lớn tiếng hét: “Cô muốn làm gì? Cô còn muốn đánh người sao?”

“Mỹ Giảo!”

Giọng của Bộ Sinh từ ngoài cửa truyền đến, tay anh ta xách túi công văn, tiện tay vứt sang một bên, thay giày chầm chậm bước vào trong, “Sao đang mang thai vẫn không biết chú ý sức khỏe? Ngồi xuống! Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn anh ta, xoay người bước đến sofa ngồi bắt tréo chân. Cung Ngũ chạy đến bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo, tựa vào ghế ôm lấy cổ bà, vốn dĩ cô không nên xen vào những cô không thể giương mắt nhìn người khác ức hiếp mẹ mình được. Bộ Sinh vừa trở về, Đàm Tinh như tìm được cứu tinh, “Bộ Sinh à, người phụ nữ này hung dữ lắm, con gái của cô ta cũng chẳng hiền lành gì. Người phụ nữ như vậy không thể lấy được! Con không biết vừa rồi cố nói gì đâu, còn định ra tay đánh mẹ nữa! Người phụ nữ này...”

“Con nghe thấy rồi”

Bộ Sinh mỉm cười, nói: “Theo lẽ thường, nếu có người ở trước mặt mẹ mắng con, con tin mẹ cũng sẽ nhảy lên đánh cho người đó một bạt tai, từ đó suy ra Mỹ Giảo cũng chẳng làm gì sai? Đôi mắt của Đàm Tinh lập tức mở trợn trừng: “Bộ Sinh, đây là những lời con nên nói sao?”

“Mẹ cho rằng con là người thế nào? Mẹ ở trước mặt đứa con chưa chào đời của con mắng mẹ của con con, mẹ cho rằng con sẽ nói ra những lời an ủi mẹ sao? Chỉ một lần này, không có lần sau. Con là người thế nào, chắc mẹ rõ nhất”

Nụ cười trên gương mặt anh ta càng xán lạn hơn, “Anh chàng tình nhân của mẹ vẫn khỏe chứ?”

Đàm Tinh đưa tay ôm lấy lồng ngực, “Bộ Sinh à...”

Bộ Sinh vẫn mỉm cười: “Các người cho rằng bản thân che giấu rất tốt, chỉ đáng tiếc con đã biết tất cả từ khi còn rất nhỏ rồi. Đừng tưởng những chuyện mẹ làm ra, người khác cũng sẽ làm như thế. Nếu mẹ không muốn con đuổi cùng giết tận anh chàng tình nhân đó của mẹ thì con khuyên mẹ hãy tận hưởng cuộc sống của riêng mình đi, đưa tay quá xa không nắm được bất kỳ thứ gì, ngược lại sẽ gãy tay đấy. Để con cho người tiễn mẹ về, sau này đừng đến nữa!”

Khóe miệng Đàm Tinh co giật, cúi đầu, không nói được tiếng nào, xách túi vội vã rời đi, so với dáng vẻ đắc ý lúc vừa đến đúng là hoàn toàn khác biệt. Cung Ngũ nhìn thấy, vội nhanh chóng đứng dậy trở về phòng, chuyện còn lại không liên quan đến cô, vì mẹ có chắc chắn sẽ nổi điên lên. Cung Ngũ vừa đi khỏi, Nhạc Mỹ Giảo đứng dậy, đưa tay tát Bộ Sinh một cái, lúc bà ta định tát cái thứ hai đã bị Bộ Sinh nắm lấy bàn tay, “Đánh một bạt tai chắc cũng đã đủ rồi? Em còn định đánh bao nhiêu cái?”

“Đồ khốn!”

Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng, vùng vẫy muốn rút tay mình lại, kết quả lại bị Bộ Sinh siết chặt hơn khiến bà không thu tay lại được. Bộ Sinh ngẩng đầu nói với cô giúp việc đang đứng ngây ra trong phòng khách: “Các người đi làm việc của mình đi, chuẩn bị cơm tối!”

Mấy người họ vội vã chạy đi, chỉ còn lại Nhạc Mỹ Giảo vừa mắng vừa đánh, giằng co với Bộ Sinh. Bộ Sinh ấn giữ hai cổ tay của Nhạc Mỹ Giảo, một chân đè chặt chân của bà, sau đó ấn bà xuống sofa, “Nhạc Mỹ Giảo, êm đủ rồi đó!”

Hai người đều tức giận thở hổn hển, Bộ Sinh vội nói: “Tôi không tính toán một bạt tại với em, em đừng làm ồn nữa!”

Nhạc Mỹ Giảo phun một ngụm nước bọt vào anh ta: “Nhạc Mỹ Giảo!”

Bộ Sinh nghiến răng, “Em xem lại bộ dạng của em đi, sắp biến thành bà điên rồi!”

“Vẫn tỉnh táo hơn tên khốn như cậu nhiều. Không phải cậu nói chỗ này không ai biết sao? Sao mẹ cậu có thể tìm đến đấy? Cậu báo cho bà ta đến sỉ nhục tối thay cậu trút giận phải không? Ai thèm giữ cậu chứ? Cút!”

Nhạc Mỹ Giảo lại muốn vùng dậy. Bộ Sinh thở dài một hơi, cúi đầu trực tiếp chặn miệng bà lại, một tay thuận theo quần áo bà luồn vào trong, “Tôi nhịn em rất lâu rồi em biết không? Em còn không ngoan ngoãn tôi sẽ ngủ với em luôn tại đây đấy!”

Nhạc Mỹ Giảo lập tức ngoan ngoãn, lúc Bộ Sinh nổi điên, chẳng ai có thể ngăn cản được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui