Cô còn chưa nói hết, Cung Ngôn Thanh đã đột nhiên gào lên điên cuồng rồi nhảy bổ về phía cô: “Tao giết chết mày!”
Cung Ngôn Thanh đang cầm điện thoại trong tay, cho1nên khi cô ta nhào đến chiếc điện thoại đập thẳng vào đầu Cung Ngũ, “Tao giết chết mày, tao giết chết mày!”
Cung Ngũ trở tay không kịp, đầu u một cục.
Cô ôm8đầu, phồng má trợn mắt lên, đập ống heo đựng tiền trong tay lên đầu Cung Ngôn Thanh.
May mà Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang nghe Cung Ngũ nói xong cũng thấy có2chút nghi ngờ, cho nên khi Cung Ngôn Thanh nhào lên đòi bóp cổ Cung Ngũ đã bị họ vội vàng kéo tay lại.
Ống heo đựng tiền của Cung Ngũ cũng không đập được4vào Cung Ngôn Thanh, Cung Ngôn Thanh bị kéo lại, cô ta gào khóc với Cung Ngũ: “Tao phải giết mày! Tao phải giết chết mày!”
Hai anh em đều cao hơn Cung Ngôn Thanh, kéo cô ta lại không để cô ta giãy giụa, “Ngôn Thanh, Ngôn Thanh bình tĩnh lại đi!”
Cung Ngôn Thanh vẫn ra sức gào thét về phía Cung Ngũ: “Con đĩ! Con đi kia! Mày với mẹ mày đều là đồ đi hết! Tao phải giết chết mày...”
Cung Ngũ một tay cầm ống heo đựng tiền, một tay ôm trán, rụt lại trong góc tường không động đậy.
Thực ra cô không sợ Cung Ngôn Thanh, nhưng cô sợ Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang liên thủ lại dạy dỗ cô.
Cô thực sự không thể yên tâm được về người nhà họ Cung.
Nếu như trước đây không có Cung Ngôn Đình thay cô chịu một đao cắt ngón tay đó thì bây giờ ngay cả Cung Ngôn Đình cô cũng thấy không thể tin được.
Ba người này hùng hổ đến tìm cô, Cung Ngũ vừa nhìn đã biết là mình không đánh lại được.
Cung Ngôn Thanh lại liên tục khiêu khích, đồ ngu Cung Ngôn Bồng còn tin thật, Cung Ngũ sợ bị đánh thật nên cô chỉ có thể lợi dụng chọc cho Cung Ngôn Thanh nổi điên lên, để Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang tưởng rằng cô ta thần kinh không bình thường.
Phản ứng của Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang khiến Cung Ngôn Thanh càng thở hổn hển hơn: “Buông ra! Các anh buông ra! Con đĩ! Em phải giết chết nó!”
Cung Ngũ hỏi: “Anh Cả, anh Hai, bây giờ phải làm sao đây?”
Cung Ngôn Giang liếc nhìn Cung Ngôn Thanh đang run lẩy bẩy toàn thân, rồi lại nhìn Cung Ngôn Bồng: “Anh Cả?”
“Đưa Ngôn Thanh về phòng trước đã.”
Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang kéo Cung Ngôn Thanh đang giẫy giụa dữ dội không dám buông tay ra, cưỡng chế đưa cô ta về phòng.
Cung Ngôn Bồng vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Cung Cửu Dương đứng ngoài cửa.
Cung Cửu Dương híp mắt cười: “Sao thế? Từ khi nào mà tình cảm mấy anh em cháu lại tốt thế này vậy? Tôi không ngủ mà đến đây mở hội nghị đếm à? Chà, Ngôn Thanh, cháu bị sao thế này? Có cần chú Út dìu giúp một tay không?”
Cung Ngôn Bồng nhếch miệng cười: “Muộn thế này rồi sao chú Út còn chưa ngủ? Bọn cháu tìm Tiểu Ngũ nói chuyện thì Ngôn Thanh thấy hơi khó chịu”
Cung Cửu Dương cười: “Ngôn Thanh thấy cổ họng khó chịu à, chú thấy cháu sắp gào rát cả họng rồi đấy”
Cung Ngôn Giang vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Cung Ngôn Bồng: “Chú Út, chúng cháu đưa Ngôn Thanh về phòng nghỉ ngơi trước đây”
Cung Ngốn Bồng quay lại nhìn Cung Ngũ cảnh cáo.
Cung Ngũ xoa cục u trước trán, móc điện thoại ra nhấn gọi cho Bộ Sinh.
Rất nhanh sau đó đã có người nghe máy, “Tiểu Ngũ à? Muộn thế này rồi còn có chuyện gì nữa?”
“Bộ Sinh, tôi muốn qua đó, anh cho người đến đón tôi được không?”
Muộn quá rồi cô cũng không muốn phiền chú Liễu, đành phải làm phiền Bộ Sinh vậy.
Bộ Sinh nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?”
“Hai ba câu không nói hết chuyện được, tóm lại là tôi muốn về nhà.”
Cung Ngũ hít mũi.
“Được, em đợi đó, tôi đến ngay”
Cung Ngũ tắt điện thoạt, nhìn Cung Cửu Dương đang đi tới, hắn chẹp chẹp mấy tiếng, “Thế là thế nào?”
Cung Ngũ lườm hắn, “Chú Út hiểu quá rõ rồi còn gì nữa? Đến phòng cháu gây chuyện đó”
Cung Cửu Dương gật đầu: “Coi như cháu thông minh, nếu như cháu mà ngốc một chút nữa thì có phải là bị no đòn rồi không?”
“Chú Út, chú đứng ngoài nghe trộm nãy giờ đúng không?”
Cung Cửu Dương cười, “Có người nghe thấy có người lớn tiếng trong phòng cháu nên nói với chú, sao chú có thể đứng yên nhìn cháu bị người ta bắt nạt được chứ?”
Hắn khom lưng xuống, nhấc cái túi cô đặt dưới đất, khoác vai Cung Ngũ: “Đi thôi, chú tiễn cháu ra ngoài cổng, nhìn cháu thế này là biết tối nay chắc chắn cháu không ngủ được rồi, để tránh cho cháu không bị mất ngủ hoàn toàn, chủ đưa cháu về chỗ mẹ cháu ổn định đã”
Cung Ngũ híp mắt lại, khi gần đi vẫn còn không quên tắt đèn để tiết kiệm điện, đi được hai bước lại dừng lại đóng cửa phòng lại.
Người nhà họ Cung điện hết cả rồi, sau này nếu cô có quay lại thì phải dẫn theo Yến Đại Bảo hộ thân, nếu có ai ức hiếp cô thì thả Yến Đại Bảo ra cắn chết kẻ đó.
Cung Ngũ đứng ngoài công chừng hai mươi phút thì trên núi Cung Thành có xe đi đến.
Bộ Sinh trực tiếp xuống xe, sải bước lớn đi đến, anh ta liếc nhìn Cung Cửu Dương, rồi đưa tay đón lấy chiếc túi trong tay hắn, đưa Cung Ngũ lên xe.
Sau đó anh ta đi đến bên Cung Cửu Dương, không nói lời nào đột nhiên vung nắm đấm vào thẳng mặt hắn, “Cho dù là vì lý do gì thì cũng là vấn đề của anh.
Anh đã đồng ý với tôi thế nào?”
Cung Cửu Dương hít một ngụm khí lạnh, xoa miệng, nắm đấm này hơi mạnh tay khiến hắn bị rách khóe miệng.
“Được, nắm đấm này đáng lắm, là lỗi của tôi”
Đánh xong, Bộ Sinh hất cổ tay rồi xoay người đi thẳng.
Cung Cửu Dương đứng ngoài cổng, đợi xe đi rồi mới mắng chửi: “Đệch, đánh mạnh thế!”
Rồi đưa tay lên lau máu trên khóe miệng, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Cung Ngũ ngồi trên xe, ôm chặt túi trong lòng.
Bộ Sinh liếc nhìn cô: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Gặp phải mấy kẻ thần kinh, sợ tối nay ngủ không được an toàn, về với mẹ vẫn thoải mái nhất”
Cô hỏi: “Mẹ tôi không biết chuyện chứ?”
“Khi tôi nghe điện thoại thì cô ấy ở ngay bên cạnh, liệu có thể không biết được không?”
Nhưng bởi vì đang giận dỗi với anh ta cho nên cố nín nhịn không hỏi gì.
“Ở đây bị sao thế này? Sao lại u một cục thế này?”
“Bạn gái cũ của anh đánh đấy.”
“Ai?”
Bộ Sinh phản ứng lại một lúc, mới hỏi: “Cung Ngôn Thanh sao? Cô ta điên rồi à?”
“Tôi cũng thấy là chị ta điên rồi.
Đang yên đang lành bỗng nhiên lại đi nghi ngờ tôi là gián điệp gian tế do anh và máy xay đậu tương phái tới, rồi liên thủ với anh Cả và anh Hai, cứ bắt tôi phải thừa nhận là gián điệp, về nhà họ Cung là để làm gì nhỉ...
thăm dò tình hình địch, rồi thì chị thứ tự trở thành như bây giờ chính là vì tôi thăm dò được tin tức báo cho anh và máy xay đậu tương biết, thế có phải là thần kinh rồi không?”
Bộ Sinh ngày người một lúc rồi mới hỏi: “Máy xay đậu tương là ai?”
Cung Ngũ híp mắt: “Cung Cửu Dương ấy.
Có một nhãn hiệu máy xay đậu tương có tên giống hắn.
Tôi không thèm gọi hắn là chú Út nữa”
Bộ Sinh cười: “Vậy thì đừng gọi nữa.
Cũng chẳng phải là người tài giỏi gì.
Có nghiêm trọng không? Ý tôi là cái trán em ấy, u một cục to lắm đấy!”
“Chị ta điên rồi, khi nhào về phía tôi còn cầm theo cái điện thoại định đập tối”
Cung Ngũ thở dài, “Suýt nữa thì tôi đánh được chị ta”
“Vậy tại sao lại không đánh được?”
“Tại vì chị ta nổi điên rồi, anh Cả, anh Hai ngăn chị ta lại, sợ chị ta đánh chết tôi.
Tôi sợ sau này tôi đuổi theo rồi lại đánh, nếu xảy ra chuyện gì không nói rõ được, mẹ tôi lại nói là tôi gây chuyện”
Bộ Sinh hừ một tiếng: “Sau này nếu gặp phải loại người đó thì cứ đánh chết luôn, đánh xong rồi tôi thu dọn hậu quả cho em”
“Nếu như mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ mắng chết anh, anh đang dạy tôi làm chuyện xấu đấy”
Bộ Sinh nhíu mày, “Không lẽ cứ để im cho người ta đánh mình hay sao?”
Về biệt thự, Cung Ngũ vừa bước vào cửa Nhạc Mỹ Giảo đã xông ra, “Tiểu Ngũ, sao vậy con? Có chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy cục u trên trán cô, bà liền hỏi: “Cái cục u trên trán con là thế nào hả? Ai đánh con?”
Cung Ngũ thở dài, “Chị Ba, chị ta điên rồi.”
“Cung Ngôn Thanh ư?”
Nhạc Mỹ Giáo truy hỏi, “Có phải không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, đúng ạ.
Ui chao, con vẫn còn đau đây này!”
“Xem ra mẹ vẫn phải xử lý Cung Ngôn Thanh rồi, nó bị điên à? Có bản lĩnh thì nhằm vào mẹ đây này, đánh con gái mẹ thì là cái thứ gì chứ?”
Cung Ngũ vội nói: “Con cũng đánh lại chị ta rồi! Mẹ đừng tìm chị ta nữa, không cần thiết!”
Bộ Sinh cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đang mang thai đấy, em định làm gì một người đàn bà điên hả?”
Nhạc Mỹ Giảo xông thẳng đến: “Tôi định làm gì ai thì liên quan gì đến cậu hả? Cậu đau lòng à? Tôi cứ đi đấy thì đã làm sao nào?”
Bộ Sinh cố nén cơn giận, nhắc nhở bản thân không được cãi nhau với một bà bầu, bồi thêm một câu: “Em muốn đánh cô ta bao nhiêu cái? Tôi đánh thay em!”
Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt lườm: “Tôi không thèm!”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Con mệt rồi, con muốn đi ngủ, mẹ cũng ngủ sớm đi, đừng làu bàu mãi nữa”
Về đến phòng, Cung Ngũ đá giày ra rồi nằm nhoài trên giường, vài người vào trong chăn rồi cởi váy ra ném xuống dưới đất, nhắm mắt lại.