Công Tước

Ngày thứ hai sau khi thi xong, cuối cùng Cung Ngũ cũng không phải dậy sớm đọc sách nữa, cô ngủ một giấc yên ổn cho đến khi tự nhiên tỉnh lại.

Cô thò đầu ra khỏi chăn, muốn xem xem mấy giờ rồi, sau đó nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ Công tước đại nhân.

Cô1nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tin nhắn cho anh: [Anh Tiểu Bảo, em vừa ngủ dậy.

Anh đang làm gì vậy? Anh đã ngủ chưa?).

Công tước đại nhân không trả lời mà gọi điện thẳng đến cho cô: “Tiểu Ngũ à”

“Anh Tiểu Bảo, anh còn chưa ngủ à?”

“Em thi xong chưa? Cảm giác thế8nào?”

Công tước đại nhân ung dung hỏi, giọng nói còn được ý cười, “Tối qua em ngủ không ngon à? Hình như hôm nay dậy hơi muộn?”

“Em thi xong rồi, mong là qua, còn lại vẫn ổn.

Hôm qua em ngủ hơi muộn”

“Tại sao em lại ngủ muộn?”

Cung Ngũ thở dài: “Không nhắc đến2thì hơn”

Công tước đại nhân hơi ngưng lại, hỏi: “Em không tiện nói à? Hay là anh không phải là đối tượng lý tưởng để chia sé?”

Cung Ngũ vừa nghe thấy lời anh nói có gì đó không ổn, vội nói: “Không phải đầu, chuyện đã qua rồi có nói ra cũng vô ích”

“Vậy em4nói xem là chuyện gì nào? Công tước đại nhân dường như rất cố chấp với đề tài này, Cung Ngũ hết cách, đành phải kể lại một lượt mọi chuyện.

Công tước đại nhân hỏi: “Tối qua sao em không gọi điện cho anh?”

“Anh Tiểu Bảo, lúc ấy đã muộn quá rồi, có khi anh đang rất bận.

Hơn nữa, anh ở xa như vậy, sao em gọi điện cho anh được chứ? Cho dù em có gọi cho anh thì anh cũng không thể nào giúp em được mà, đúng không?”

“Tiểu Ngũ không gọi điện thoại cho anh thì sao biết anh không giúp được gì cho em chứ? Nếu như có một ngày Tiểu Ngũ lại gặp phải một chuyện nguy hiểm hơn thế nữa thì có phải người đầu tiên Tiểu Ngũ nghĩ đến mãi mãi là người khác đúng không?”

Cung Ngũ khó xử: “Anh Tiểu Bảo à, Bộ Sinh ở gần mà, hơn nữa em biết anh ta sẽ giúp đỡ em.

Em nghĩ đi nghĩ lại, thấy em tìm anh ta là hợp lý nhất rồi, cho nên...”

“Tiểu Ngũ”

Giọng Công tước đại nhân vẫn đượm ý cười, anh nhắc nhở cô: “Anh mới là bạn trai của Tiểu Ngũ, đáng ra anh mới là người Tiểu Ngũ nghĩ đến mỗi khi gặp khó khăn, em có hiểu không? Anh có thể bảo vệ được Tiểu Ngũ, chuyện này khoảng cách địa lý cũng không ngăn cản được.

Nếu như anh Bộ tìm em cần hai mươi phút thì anh có thể chỉ cần mười phút thôi, anh có khả năng bảo vệ được em hơn em tưởng đấy”

Cung Ngũ há miệng, gương mặt co rút, đàn ông một khi đã ngoan cố thì khó nhằn lắm đấy.

Tuy nhiên Cung Ngũ không hề cảm thấy tốc độ của Công tước đại nhân sẽ nhanh hơn Bộ Sinh một chút nào cả, anh ấy ở tận Gaddles đấy, nghĩ cô ngốc chắc: Nhưng Cung Ngũ quyết định không vạch trần Công tước đại nhân, chủ động nhận sai: “Anh Tiểu Bảo, là do em suy nghĩ quá đơn giản nên không để ý đến cảm nhận của anh.

Anh nói đúng, anh là bạn trai của em, có chuyện gì em nên tìm anh cầu cứu đầu tiên mới đúng”

Công tước đại nhân tiếp tục cười: “Vậy thì chuyện đầu tiên Tiểu Ngũ phải làm chính là học thuộc số điện thoại của anh.”

Cung Ngũ nắm chặt tay: “Anh Tiểu Bảo yên tâm đi, lát nữa em sẽ học”

Gần xanh trên trán Công tước đại nhân giật giật, đúng là không nhớ thật, biết ngay là cô nhóc này không để anh ở trong lòng mà.

Công tước đại nhân tự an ủi bản thân, không sao hết, dù sao thì thời gian Bộ Sinh ở bên cạnh cô cũng lâu hơn, họ chung một thành phố nên thời gian gặp nhau cũng nhiều hơn, lại đi đến đâu cũng chăm sóc cố.

Đúng là để cổ và Bộ Sinh tách nhau ra là hoàn toàn chính xác, nếu không thì sau này thế nào cũng rất khó nói.

Cung Ngũ ngáp một cái rồi vươn vai, “Anh Tiểu Bảo, anh không định ngủ à?”

Công tước đại nhân thở dài: “Tiểu Ngũ chế anh phiền nên không muốn nói chuyện với anh nữa à?”

“Anh Tiểu Bảo sao anh lại nói thế? Em lo anh mệt quá thối! Anh bận nhiều việc thế cơ mà”

Nghe những lời nói quan tâm chân thành từ bên kia nhưng tâm trạng Công tước đại nhân vẫn không thể tốt lên nổi, sao anh vẫn nghe thấy ý chán ghét hiện rõ lên vậy nhỉ? Cung Ngũ cố gắng để bản thân có vẻ thật lòng nhất: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng nghĩ ngợi nhiều mà, thật sự không phải vậy đâu.

Bây giờ anh đang làm gì thế?”

Công tước đại nhân cười trả lời: “Vẽ tranh.

Coi như là giết thời gian”

Cung Ngũ lập tức nói: “Vậy thì anh Tiểu Bảo vẽ tranh tiếp đi, em không làm phiền anh nữa!”

Công tước đại nhân: “...”

Đúng là vắt chanh bỏ vỏ, dùng xong là ném, thi xong rồi cũng không cần học tiếng Anh nữa, cho nên cô cũng hết luôn hứng thú nói chuyện với anh nữa rồi à? “Anh Tiểu Bảo em tắt máy đây!”

Cung Ngũ vui vẻ chào hỏi: “Hồn một cái nào, moaz moaz, bye bye!”

Nói xong tắt luôn điện thoại.

Công tước đại nhân: “...”

Anh nặng nề đặt điện thoại xuống bàn, cứ đợi đến khi cô đến Gaddles xem, đến lúc đó anh sẽ xử lý cổ sau.

Cung Ngũ đặt điện thoại lên bàn, lăn lộn một vòng rồi nằm im bất động.

Cho dù đã ngủ đến khi tự dậy nhưng đầu óc cô vẫn không tỉnh táo lắm.

Bên ngoài Nhạc Mỹ Giảo gõ cửa: “Tiểu Ngũ, con dậy chưa?”

“Con dậy ngay đây!”

“Cái gì mà dậy ngay đây? Con chưa dậy thì có Nhạc Mỹ Giảo mặc kệ cổ, ngồi xuống ăn cơm trước.

Từ sau ba tháng đầu thai kỳ, Nhạc Mỹ Giảo ăn nhiều hơn.

Trước khi ăn cơm, bà đứng trước gương soi, đưa tay lên sờ gương mặt trái xoan của mình, “Béo rồi sao? Đúng là béo thật rồi này.

Ôi trời ơi!”

Quay đầu nhìn lại đống đồ ăn trên bàn, bà tức giận quay về phòng nằm.

Bộ Sinh đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy bà ra ăn cơm.

Hai ngày nay họ vẫn chiến tranh lạnh, Bộ Sinh vô cùng tức giận, cũng biết người phụ nữ này hay làm chuyện ngu ngốc nên nhất quyết muốn trị tật xấu này.

Hôm nay bà lại còn dứt khoát không chịu ăn cơm nữa.

Bộ Sinh ném tờ giấy ăn xuống, đứng dậy đẩy cửa phòng ra, thấy bà đang nằm trên giường, biểu cảm trên mặt...

có thể dùng chữ chán nản không chút sức sống để hình dung.

“Dậy ăn cơm đi”

Bộ Sinh đứng trước mặt bà, “Nhanh lên!”

Nhạc Mỹ Giảo xoay người nằm nghiêng, “Không đói, không muốn ăn!”

“Nhạc Mỹ Giảo!”

Bộ Sinh nghiến răng: “Dậy ăn cơm đi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba”

Nhạc Mỹ Giảo mắng: “Đã nói là không đói rồi, cậu vẫn còn ít tuổi mà sao đã điếc dở rồi thế?”

“Đang yên đang lành sao lại không đói?”

Bộ Sinh đi đến, kéo bà ngồi dậy: “Dậy ăn cơm!”

“Tôi không muốn ăn cũng không được à?”

“Không được!”

Bộ Sinh kéo bà dậy, “Em đừng để Tiểu Ngũ tưởng rằng chúng ta đang cãi nhau, dậy ăn cơm đi!”

Nhạc Mỹ Giảo đẩy tay Bộ Sinh ra, “Tôi không ăn!”

Bộ Sinh nhắc nhở bản thân đây là một thai phụ tính tình cáu bẳn khó chịu nên không được cãi nhau với bà, anh ta hít sâu: “Tại sao? Đứa trẻ trong bụng đang cần dinh dưỡng để phát triển, tại sao đột nhiên lại nói không ăn cơm?”

Mấy ngày trước thì đau bụng đi ngoài, vừa mới yên tâm được một chút, bây giờ đã lại giở trò tuyệt thực sao? Phụ nữ đúng là không thể chiều chuộng được, càng chiều chuộng thì càng lắm trò, anh ta nên sớm biết điều này mới phải.

Nhạc Mỹ Giảo bị Bộ Sinh cưỡng chế kéo đến trước bàn ăn: “Ngồi xuống ăn cơm!”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn Bộ Sinh, rồi lại nhìn đĩa bát lớn nhỏ xếp đầy trên bàn, giơ tay ra gạt một cái bát đĩa rơi hết xuống sàn nhà.

Đẩy xong, bà đứng dậy định đi.

“Nhạc Mỹ Giảo!”

Bộ Sinh tức đến tái mét mặt đi, “Em vẫn còn gây chuyện với tôi nữa sao?”

Nhạc Mỹ Giảo mặc áo khoác lên, đi đến trước huyền quan, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài cửa.

Bộ Sinh xông ra đúng lúc bà định đi ra cửa lớn, kéo người lại.

Anh ta hít sâu một hơi nói: “Đừng gây chuyện nữa! Em đừng gây chuyện nữa có được không? Nói đi, đang yên đang lành tại sao lại không ăn cơm?”

“Tôi vừa nói rồi, không muốn ăn, không đói.

Tôi đói thì sẽ ăn.

Tôi không chịu nổi ngày nào cũng canh suông nước nhạt, cậu thích nhưng tôi không thích, tôi muốn ra ngoài ăn chút đồ có chút hương vị, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui