Bộ Sinh trừng mắt lườm, “Bị tôi phát hiện vẫn còn lưu luyến tình cũ, cho nên thẹn quá hóa giận đấy à?”
Nhạc Mỹ Giảo hếch cằm lên nhìn anh ta, “Xem ra cậu còn đặc biệt cho người đi điều tra rồi cơ à? Kết quả có khiến cậu thấy hài1lòng không?”
Bộ Sinh cười lạnh, “Kết quả ư? Hừ, yêu mà không đến được với nhau cho nên em mới lưu luyến suốt bao năm nay a?”
“Đúng đấy! Nếu như cậu hiểu chuyện thì tránh xa tôi ra!”
Bộ Sinh cười, “Đấy chính là lý do trước giờ em vẫn không8chịu kết hôn với tôi đúng không? Em sống chết đòi kết hôn với người đàn ông đó, cho dù tôi có nói gì em cũng không đồng ý, chính là vì hắn ta sao? Em thà để con sinh ra làm con ngoài giá thú cũng không muốn kết hôn với tôi,2có phải vậy không?”
Nhạc Mỹ Giảo nghiêng đầu sang bên cạnh, “Cậu muốn nói như vậy thì cũng chỉ có thể để mặc cậu nghĩ thế nào thì nghĩ.
Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, tôi không muốn kết hôn!”
“Nhạc Mỹ Giảo!”
Bộ Sinh gầm lên, “Em đừng quá4đáng quá!”
“Tôi chính là người như thế đấy, có phải cậu mới biết tôi ngày một ngày hai đầu”
Bà lùi về phía sau một bước, xoay người đi ra bên ngoài, “Bây giờ tôi muốn ra ngoài đi dạo, tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu đừng làm phiền đến tôi.”
Bộ Sinh cười: “Không muốn nhìn thấy tôi sao?”
Anh ta gật đầu: “Đương nhiên là em không muốn nhìn thấy tôi rồi, trong đầu em chỉ nghĩ đến người tình cũ của em thôi, em còn muốn gương vỡ lại lành à? Rất tiếc, người tình cũ của em đã kết hôn từ lâu rồi, nếu em muốn ổn lại chuyện cũ thì chỉ có thể làm người thứ...”
Nhạc Mỹ Giảo chợt quay đầu lại, bà cười: “Điều tra rõ ràng như vậy cơ à? Thế thì nhân tiện phiền cậu nói luôn cho tôi địa chỉ, để tôi không phải đi khắp nơi tìm anh ta, làm tổn thương đến đứa trẻ trong bụng.
Chuyện tôi đã đồng ý với cậu tôi quyết không hối hận.
Tôi sẽ sinh con ra, dù là trai hay gái cũng sẽ để cậu bé đi, chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai”
Bộ Sinh nhìn bà chằm chằm, “Em nói lại lần nữa xem?”
Nhạc Mỹ Giảo trả lời, “Cậu không nghe lầm đầu, tôi cũng không cần phải nói lại đến lần thứ hai”
“Nhạc Mỹ Giảo...”
Đúng lúc này Cung Ngũ mở cửa bước ra, ngáp một cái.
Cô nhìn thấy Bộ Sinh đứng quay lưng lại với cô ở chỗ phòng khách, liền nói: “Chào Bộ Sinh! Chào mẹ!”
Bàn tay đang nắm chặt lại của Bộ Sinh dần thả lỏng, anh ta quay đầu lại cười với Cung Ngũ: “Chào Tiểu Ngũ”
Tiểu Ngũ đi mấy bước, nhìn thấy đống đổ nát dưới đất, cô nhăn mặt lại: “Thế này là thế nào?”
Cô nhìn Bộ Sinh, rồi lại nhìn Nhạc Mỹ Giảo, vừa rồi nghe thấy tiếng động to như vậy nhưng không ngờ hậu quả lại kinh khủng thế này.
Trong lòng Cung Ngũ, Bộ Sinh và mẹ cô thường xuyên cãi nhau, đa số đều là do mẹ cô nổi nóng, những thứ này chắc chắn là do mẹ cô làm.
Bộ Sinh cười: “Còn có thể thể nào nữa, mẹ em lại nổi điên rồi”
Cung Ngũ ngồi xuống bàn ăn, nói: “Ôi chao, con đói rồi, con muốn ăn sáng! Con muốn ăn sáng, con muốn ăn sáng, con muốn ăn sáng...
Cô ơi, cháu muốn ăn sáng!”
Cô giúp việc chạy từ phía sau ra: “Hôm nay Tiểu Ngũ dậy muộn, đồ ăn sáng chuẩn bị xong từ lâu rồi, đồ ăn còn nóng đấy cháu ăn luôn đi”
Nhìn thấy đống đổ nát dưới đất, cô giúp việc không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn nhiệt tình nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Cô Nhạc đợi một lát, đồ ăn của cô tôi mang lên luôn đây”
Cung Ngũ phồng má lên, nhìn Nhạc Mỹ Giảo gọi: “Mẹ, ăn sáng thôi, mẹ còn làm gì đấy?”
Nhạc Mỹ Giảo do dự một lát rồi cởi áo khoác vừa mặc lên, thay dép đi trong nhà.
Bộ Sinh cũng không nói gì, kéo ghế cho bà ngồi nhưng Nhạc Mỹ Giảo tự mình kéo một cái ghế khác ngồi xuống, không thèm nhìn anh ta.
Cô giúp việc mang đồ ăn của bà lên, bà bắt đầu ăn.
Bộ Sinh đẩy chiếc ghế vừa kéo ra vào, rồi kéo một chiếc ghế khác ngồi bên cạnh bà, nhặt hết xương và đồ cứng ra, không đặt vào trong bát bà mà đặt về cái đĩa ban đầu.
Cung Ngũ ngồi đối diện, cô cảm thấy không phải mình đang ăn sáng mà là ăn thức ăn cho chó.
Ăn sáng xong,cố định thoải mái nằm xem ti vi nhưng điện thoại đã đổ chuông, cổ nhấn nút nghe, “Alo? Ai đấy?”
Đoàn Tiêu tức muốn ói máu, “Ngũ à...
tớ không biết phải bóc mẽ cậu thế nào nữa? Cậu được nghỉ chưa?”
“Nghỉ rồi.
Cậu thì sao?”
“Ra đây chơi đi, nhân tiện cho cậu gặp bạn gái tớ luôn”
Cung Ngũ ngồi bật dậy: “Ái chà chà, được đấy chứ, đợi tớ đi tìm cậu! Tiểu Cảnh đâu?”
“Đang ở bên cạnh tở đây này”
Đoàn Tiêu nhìn La Tiểu Cảnh, “Chúng ta gặp nhau lúc mười giờ ở phố Đông, bấy giờ tớ đi đón bạn gái tớ, cậu đến tìm Tiểu Cảnh nhé”
“Ừ! Đợi tớ nhé!”
Cô mau lẹ thay quần áo, đeo ba lô lên rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa, “Mẹ, con ra ngoài chơi đây!”
Nhạc Mỹ Giảo nghe vậy vội vàng gọi với theo dặn dò: “Không được gây chuyện đầu đấy nhé!”
“Con biết rồi!”
Cung Ngũ đáp lại, nhảy nhót tung tăng chạy đi.
Chú Liễu đã đợi bên ngoài từ sớm, nhìn thấy cô đi ra liền nói: “Tiểu Ngũ, sao hôm nay cô đi sớm thế?”
Cung Ngũ ngồi lên xe: “Các anh em gọi điện cho cháu, được nghỉ học rồi, cháu phải tìm họ đi chơi.
Chú Liễu đi đến cổng phố Đông nhé, chú có biết cổng phố Đông không?”
“Biết chứ, Thanh Thành có mấy nơi tôi không biết đâu, khi tôi còn trẻ đã lái xe taxi, sau này vì nhật ký lái xe tốt, không xảy ra vấn đề gì cho nên mới được mời đi làm công việc khác.
Trước đây tôi từng lái xe cho cô Yến.
Tôi đã lái xe mấy năm mà lái xe cho một cô gái còn phải đào tạo chuyên môn, đào tạo chuyên môn”
Chú Liễu tràn đầy tự tin, “Tôi là người có kỹ thuật tốt nhất trong số hơn mười người được chọn, còn có một người cũng gần bằng tôi, chính là cái người đang lái xe cho cô Yến đấy”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, “Không ngờ chú Liễu lại lợi hại như vậy đấy! Nhà Yến Đại Bảo làm gì cũng yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, ai không đạt tiêu chuẩn là loại ngay”
“Đúng vậy! Tiểu Ngũ đến phố Đông gặp bạn học đại học à?”
“Không phải, là anh em tốt trước đây của cháu.”
Tiểu Ngũ cười hi hi trả lời, “Từ nhỏ tình cảm của bọn cháu đã rất tốt, bọn cháu lớn lên bên nhau đấy”
Chủ Liễu cười, “Thanh mai trúc mã à? Thanh mai trúc mã thì tốt, tình cảm đậm sâu”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy ạ.
Nhưng mà chú Liễu này, cháu sắp phải ra nước ngoài học rồi, sau này không được gặp chú nữa rồi.”
“Tiểu Ngũ phải đi đâu? Ra nước ngoài du học là chuyện tốt mà.”
Cung Ngũ buồn phiền: “Đi Gaddles, cháu không muốn đi một chút nào cả”
Chú Liễu tò mò: “Tại sao lại không muốn đi? Bao nhiêu người muốn đi còn không được, đây là cơ hội tốt với cháu đấy”
“Cháu không yên tâm về mẹ cháu, cháu cũng lo không thích ứng được.
Số cháu khổ quá đi, tại sao cứ phải đến Gaddles chứ? Đổi nơi khác có phải tốt hơn không?”
Đặc biệt là khi mẹ cô nói ở đó an ninh tốt, đều là dòng dõi quý tộc thì áp lực lại càng lớn hơn, đáng tiếc không có ai hiểu được lòng cổ hết.
Chủ Liễu cười nói: “Thực ra quý tộc thì cũng là người, không có gì phải sợ cả.
Hơn nữa quý tộc thì đã làm sao? Tiểu Ngũ cũng không hề kém họ mà”
Cung Ngũ cười: “Chú Liễu nói hình như cũng có lý”