Hai người đi cùng Lý Nhất Địch vào bên trong Tuyệt Địa.
Trước kia Cung Ngũ từng cùng Lý Tư Không đến | một lần nên cũng không quá xa lạ, nhưng lần trước chủ yếu là vì ăn, không có cơ hội chơi.
Vừa vào cô đã phát hiện ở đây có phòng bi-a to gấp1nhiều lần phòng bi-a ở câu lạc bộ cố làm thêm lúc trước.
Cung Ngũ cúi người sờ vào mép bàn bi-a, hai mắt phát sáng, “Yến Đại Bảo, bàn bi-a ở đây thật đẹp!”
Những người đánh bi-a ở đây nhìn sang trọng hơn ở câu lạc bộ rất nhiều, từ cách ăn mặc cho đến8cử chỉ hành động đều cho thấy họ rất có gia giáo, Yến Đại Bảo đã cầm lấy gậy đánh bị chọc loạn xạ một lượt, Cung Ngũ cầm một cây gậy khác lên, “Yến Đại Bảo, chúng ta đánh bóng đi!”
Lấy khay tam giác đựng bị ra, hai người đứng đối mặt chuẩn bị chiến2đấu.
Yến Đại Bảo đánh trước, lực tay rất mạnh, bị lăn loạn xạ khắp bàn, chẳng có bị nào vào lỗ.
Yến Đại Bảo giơ nanh múa vuốt, nằm nhoài trên bàn không cho Cung Ngũ đánh: “Nhường tới một gậy, nhường tới một gậy đi!”
Cung Ngũ chán nản: “Yến Đại Bảo, mới chỉ vừa4bắt đầu thôi mà”
Yến Đại Bảo không quan tâm, ngăn cản Cung Ngũ: “Cậu không nhường tớ, tớ sẽ không vui!”
Cung Ngũ đành phải gật đầu: “Được rồi, một gậy thôi nha, nói lời phải giữ lấy lời”
Sau đó Yến Đại Bảo ra sức cố gắng, cuối cùng cũng đánh vào được một quả bóng, khi cố định tiếp tục thì lại thất bại.
Yến Đại Bảo mím môi, nhìn Cung Ngũ chằm chằm, miệng còn không ngừng lẩm bẩm như niệm bùa chú: “Đừng vào, đừng vào, đừng vào...”
Cung Ngũ giả vờ không nghe thấy, đánh vào liên tục ba quả thật đẹp, Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên: “Tới lượt tới đánh rồi, Tiểu Ngũ tới lượt của tớ rồi!”
“Cậu lại chơi ăn gian à? Vốn dĩ ai đánh vào thì người đó đánh tiếp mà, làm gì mà tới lượt cậu? Tránh ra, tránh ra!”
Yến Đại Bảo bĩu môi, ấm ức đứng sang một bên, “Đừng vào, đừng vào, đừng vào...”
Sau khi Lý Nhất Địch đưa hai người đến, đúng lúc nhìn thấy một người khách quen nên đi qua nói chuyện với người ta vài câu.
Lúc anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy Yến Đại Bảo đang trừng mắt nhìn quả bóng bi-a.
Anh ta gật đầu với khách, “Anh chơi đi, một lát chúng ta nói tiếp”
Rồi quay trở lại, “Đại Bảo”
Yến Đại Bảo mím môi xoay đầu lại, tố cáo: “Anh Bánh Bao, Tiểu Ngũ đánh bi-a không nhường em gì cả!”
Lý Nhất Địch ôm lấy vai cô, nói: “Đại Bảo đánh vào mấy bị rồi?”
“Một bị! Anh Bánh Bao anh xem Tiểu Ngũ kìa, đánh vào được ba bị rồi, giờ vẫn còn đánh!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cung Ngũ bất ngờ đánh trượt bi thứ năm, “Yến Đại Bảo tới cậu rồi!”
Lý Nhất Địch cười híp mắt nhìn Yến Đại Bảo, nói: “Anh giúp Đại Bảo đánh một ván”
Yến Đại Bảo lập tức hào hứng nhảy lên: “Anh Bánh Bao tốt nhất!”
Cung Ngũ trợn tròn mắt, làm vậy là phạm quy rồi, nhưng dù sao Lý Nhất Địch cũng là ông chủ của nơi này, có phạm quy cô cũng không thể lên tiếng, hơn nữa bản thân cô cũng đang được chơi miễn phí.
Lý Nhất Địch vừa đánh một gậy, Cung Ngũ đã nhìn ra anh ta có khí thế, tư thế và ánh mắt của một cao thủ.
Yến Đại Bảo ở bên cạnh “piu Kiu”
với Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, cậu thảm rồi, anh Bánh Bao rất lợi hại! Anh Bánh Bao trước kia thường đánh cùng anh tớ”
Lý Nhất Địch giúp Yến Đại Bảo đánh một gậy, sau đó để lại bị số tám màu đen có vị trí tốt nhất cho Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo hết sức chăm chú, mang hết mọi chiêu mà cô biết ra dùng, cuối cùng cũng đánh được quả số tám màu đen vào lỗ.
Yến Đại Bảo nhảy một cú thật cao: “Tớ thắng rồi!”
Cung Ngũ tức hầm hầm ngồi xuống nhìn Yến Đại Bảo đang nhảy nhót xung quanh Lý Nhất Địch, sự đắc ý trên mặt cô ấy thật không biết nên hình dung thế nào nữa.
Cung Ngũ phồng má, lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Công tước đại nhân, kết quả nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Nhạc Mỹ Giảo, cô run rẩy, vội vàng ấn trở lại, giả vờ chẳng nhìn thấy gì, tiếp tục gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo ức hiếp em!] [Đại Bảo đánh em à?] [Em và cậu ấy đánh bi-a, cậu ấy hợp tác với anh Lý ức hiếp em!] [Lý Nhất Địch? Anh ấy giúp Đại Bảo đánh bóng?] [Đúng vậy! Bây giờ thắng rồi, Yến Đại Bảo đang vui vẻ, em thì đang tức giận!] [Đừng giận, anh bảo anh ấy mời Tiểu Ngũ đi ăn đền bù nhé.] Không lâu sau, Cung Ngũ nhìn thấy điện thoại của Lý Nhất Địch reo lên, anh ta cúi đầu lấy điện thoại ra, bắt máy: “Alo?”
Yến Đại Bảo nhảy nhót chạy qua: “Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ! Tớ thắng rồi!”
“Cậu ăn gian nên mới thắng thôi!”
Yến Đại Bảo vênh mặt: “Thắng là thắng rồi.
Tiểu Ngũ, sao cậu cứ tính toán từng li từng tí thế?”
Cung Ngũ suýt chút nữa tức hộc máu: “Cậu còn nói mà không biết ngại à?”
Chẳng lâu sau, Lý Nhất Địch cúp máy đi qua, anh ta nhìn Cung Ngũ đang mặt mày ủ rũ, nói: “Hai cô bé xinh đẹp tối nay có kế hoạch gì chưa? Không biết anh có vinh hạnh mời hai cô bé ăn tối không?”
Yến Đại Bảo lập tức giơ tay trả lời: “Có!”
Cung Ngũ còn đang cúi đầu nhưng cánh tay vẫn rất thành thật giơ lên: “Có”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Vậy hai người muốn ăn bây giờ hay là lát nữa?”
Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ: “Bây giờ tớ vẫn chưa đói”
Cung Ngũ gật đầu: “Lát nữa ăn”
Cô ngước mắt nhìn bàn bi-a, tức giận bất bình, “Yến Đại Bảo, cậu có muốn đánh thêm một ván không?”
Yến Đại Bảo vênh váo tự đắc: “Không muốn, tớ không đánh với thủ hạ bại tướng”
“Yến Đại Bảo, cậu muốn đánh nhau à?”
Yến Đại Bảo xắn tay áo: “Ai sợ ai chứ?”
Cung Ngũ cũng xắn tay áo: “Đến đây, xem ai lợi hại hơn!”
Thấy hai cô sắp thật sự đánh nhau, Lý Nhất Địch vội vàng giơ tay kéo Yến Đại Bảo lại: “Đại Bảo!”
“Anh Bánh Bao đừng kéo em, mau để em đánh Tiểu Ngũ một trận, đánh cho khóc huhu luồn”
“Ai sợ ai? Ai sợ ai? Cậu có tin tớ lấy thùng rác úp lên đầu cậu không?”
Yến Đại Bảo vừa nghe, liền tỏ vẻ như rất uất ức, “Anh Bánh Bao, Tiểu Ngũ thật đáng sợ! Cậu ấy muốn nhét em vào thùng rác! Em không muốn sống nữa...
Tiểu Ngũ độc ác...
huhuhu...”
Cung Ngũ lập tức đắc ý: “Không tin không trị được cậu!”