Công Tước

Cô nâng mặt anh lên: “Anh Tiểu Bảo, thích nổi giận thì sẽ giảm tuổi thọ, vì sức khỏe của bản thân, không được để bực bội trong lòng, có biết không? Anh Tiểu Bảo phải nói với em nhé!”

Công Tước đại nhân nở nụ cười lớn hơn, anh gật đầu, trả lời: “Ừ.”

Cung Ngũ có chút1đắc ý: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem em lợi hại như vậy, sau này em làm chuyên gia giải tỏa cảm xúc thì thế nào?”

Công Tước đại nhân cười to: “Tiểu Ngũ, em muốn làm chuyên gia giải tỏa cảm xúc cho ai?”

“Cho anh Tiểu Bảo đấy!” Cung Ngũ nhanh chóng hôn lên môi anh một8cái: “Em thấy lúc nhỏ anh Tiểu Bảo rất đáng thương, còn đáng thương hơn cả em. Em còn có mẹ, anh Tiểu Bảo thì chỉ có một mình.”

Công Tước đại nhân trầm ngâm một hồi, sau đó anh mỉm cười, ôm lấy eo cô, hỏi: “Anh đáng thương như vậy, có phải Tiểu Ngũ nên tốt2với anh một chút không?”

Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Vâng! Em nhất định sẽ tốt anh Tiểu Bảo một chút! Anh Tiểu Bảo sau này sẽ không đáng thương nữa!”

“Ừ, sau này nếu anh muốn khóc, anh sẽ không giấu trong lòng nữa, anh sẽ ôm lấy Tiểu Ngũ mà khóc.”

Cung Ngũ lại có chút đắc4ý, ngước quai hàm, ngồi lên chân anh, lắc lư hai chân trên không, “Anh Tiểu Bảo đừng sợ, có em đây rồi!”

Công Tước đại nhân cúi đầu hôn cô, “Ừ, anh biết rồi...”

Hôn xong, Cung Ngũ lại chạy qua sofa nằm, “Anh Tiểu Bảo, nếu Yến Đại Bảo không muốn ra ngoài chơi với em thì sao?”

“Tại sao Đại Bảo không muốn đi?”

“Vì cậu ấy đang yêu mà!”

Chuyện tình cảm của Yến Đại Bảo ra sao Cung Ngũ thật sự không biết, vì bản thân Yến Đại Bảo cũng không nói rõ được. Mỗi lần gọi điện thoại cô đều hỏi, Yến Đại Bảo đều lờ mờ không biết rõ.

Công Tước đại nhân ngập ngừng, hỏi: “Phải không?”

Cung Ngũ: “Nhưng mà em cảm thấy chuyện tình cảm của Yến Đại Bảo nhất định không tốt bằng em và anh Tiểu Bảo!”

“Tại sao?” Công Tước đại nhân hỏi.

Cung Ngũ bĩu môi, nói: “Vì Yến Đại Bảo chẳng cảm thấy có gì thay đổi, chứng tỏ cậu ấy và anh Bánh Bao thật ra vẫn giống như trước, chẳng qua chỉ được thêm cái tiếng là đang yêu nhau mà thôi. Nói không chừng đến cả môi vẫn còn chưa hôn lần nào.”

Công Tước đại nhân: “...”

Lại không biết nên tiếp lời thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau đến sân bay, chỉ cần qua cổng an ninh, những chuyện khác hoàn toàn không phải lo, phi riêng của Công Tước đại nhân chỉ phục vụ cho hai người bọn họ. Tuy đa phần thời gian Cung Ngũ đều nằm trên ghế nhưng cũng không cảm thấy buồn chán, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Khi phi cơ đến Thanh Thành, Cung Ngũ vẫn chưa kịp phản ứng thì đã có xe đến đón. Vì cô kêu gào nói muốn đi thăm Bộ Tiểu Bát mũm mĩm, cho nên Công Tước đại nhân quyết định đưa cô về trước.

Nhóc con Bộ Tiểu Bát đã lớn lên không ít. Khi Cung Ngũ ôm cậu vào lòng thì cảm thấy nặng hơn: “Mẹ, có phải ngày nào Tiểu Bát cũng ăn rất nhiều không? Mập hơn chút nữa thì không chạy nổi đâu!”

Khi cô trở về Nhạc Mỹ Giảo đang đắp mặt nạ, Bộ Tiểu Bát đang được cô giúp việc bế. Cung Ngũ bế cậu đi đến, Nhạc Mỹ Giảo vẫn chưa đắp mặt nạ xong. Sau khi hết thời gian ở cữ, bà luôn chuẩn bị để đi làm, giảm cân và làm đẹp, chẳng bỏ sót chuyện gì. Vì Bộ Tiểu Bát làm lỡ một năm sự nghiệp làm đẹp của bà nên mỗi lần Nhạc Mỹ Giảo đắp mặt nạ đều mắng cậu bé vô tội một trận.

Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát, cảm thấy thật đáng yêu. Đôi mắt to tròn, làn da trắng trẻo, tay chân vẫn mũm mĩm giống như trước, gương mặt nhỏ bầu bĩnh, trên người thơm nồng mùi sữa. Mỗi khi ấm ức liền mếu máo khóc. Đối với người chị này Bộ Tiểu Bát rất xa lạ, tròn xoe mắt nhìn cô chằm chằm. Có lẽ không cảm thấy có ác ý, tuy có chút bất an nhưng cậu bé vẫn rất ngoan ngoãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui