Công Tước

Cung Ngũ cũng tức giận: “Bộ Sinh, anh ức hiếp Tiểu Bát à? Nó là em trai tôi đấy! Anh không được ức hiếp nó!”

Bộ Tiểu Bát được Nhạc Mỹ Giảo bế vào lòng thì mới nín khóc, ấm ức bĩu môi, cánh tay mũm mĩm còn ôm lấy cổ mẹ, khóc thút thít.

Bộ Sinh chỉ nhìn bà một cái, cũng không nói gì, anh ta gọi Cung Ngũ: “Cơm xong rồi, Tiểu Ngũ ra ăn cơm đi.”

Cung Ngũ gật đầu:1“Được. Tiểu Bát, em đừng khóc nữa, chị phải đi ăn cơm đây!”

Nhạc Mỹ Giảo chán ghét: “Mau đi đi, cứ như tám kiếp chưa được ăn vậy.”

Lúc đang ăn thì có người gõ cửa, Cung Ngũ đang ngậm miếng thịt, xoay đầu nhìn ra, hỏi: “Ai thế?”

Giọng của Yến Đại Bảo vang lên bên ngoài: “Tiểu Ngũ, tớ đến rồi!”

Nhận được tin tức Cung Ngũ đã trở về, Yến Đại Bảo vội vàng chạy sang, đang đứng ngoài cửa ra8sức hét: “Tớ chưa ăn cơm, tớ đói, tớ muốn ăn!”

Lợi ích của việc đến mỗi ngày là rất quen thuộc với khu vực xung quanh biệt thự, Yến Đại Bảo cũng rất tự nhiên đòi ăn cơm.

Cung Ngũ vội vàng bỏ đũa xuống, chạy qua mở cửa.

Cửa vừa được mở, Yến Đại Bảo liền ùa vào: “Tiểu Ngũ, tớ rất nhớ cậu!”

Không đợi Cung Ngũ tránh né, Yến Đại Bảo đã vẫy tay, nói với người bên ngoài: “Vào đây,2vào đây, để ở đây này, dọn hết đồ vào đây!”

Bên ngoài cửa có năm sáu người, trong tay người nào cũng xách túi lớn túi nhỏ, thấp thoáng lộ ra rất nhiều vải đủ màu sắc.

Cung Ngũ giơ tay kéo một túi qua xem: “Yến Đại Bảo, cậu mua cho Tiểu Bát nhiều quần áo như vậy làm gì?”

Yến Đại Bảo: “Anh tớ nói sau này chúng ta phải đi chơi, sẽ rất lâu tớ không được gặp Tiểu Bát4mập nên tớ quyết định mang quà đến sớm, bù cho thời gian tớ không thể đến thăm Tiểu Bát.”

Cung Ngũ: “Chỉ có một đứa trẻ, cậu mua nhiều như vậy... nó cũng mặc không hết. Sau lần này thì đừng mua nữa, mẹ tớ nói trẻ con lớn rất nhanh, cậu chỉ mua mỗi một cỡ, Tiểu Bát lớn thêm một chút thì cánh tay cũng nhét không vừa nữa.”

Yến Đại Bảo giơ tay vỗ đầu một cái: “Ôi, tớ quên mất Tiểu Bát sẽ lớn nhanh! Tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ tặng cho Tiểu Bát quần áo to hơn!”

Cung Ngũ lười nói nhiều với cô ấy, dù sao cũng chẳng phải tiền của cô, “Tớ đang ăn, cậu cứ tiếp tục đi!”

Yến Đại Bảo chạy tưng tưng vào, “Chị đến rồi!”

Bộ Sinh ngẩng đầu: “Hoan nghênh, ngồi đi.”

Cô giúp việc đã theo thói quen dọn bát đũa ra cho Yến Đại Bảo.

Cung Ngũ: “...”

Cô ấy đã đến bao nhiêu lần mà trở nên quen thuộc như vậy?

Nhạc Mỹ Giảo cho Bộ Tiểu Bát uống sữa xong, Bộ Tiểu Bát đã ngủ. Lúc bà chuẩn bị ra ăn cơm thì thấy Yến Đại Bảo đã đến, “Đại Bảo đến rồi à?”

“Cô, cháu đến tìm Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo mỉm cười ngọt ngào.

Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống: “Đại Bảo nghỉ hè chưa?”

Yến Đại Bảo lắc đầu: “Cháu thi xong mới nghỉ, Tiểu Ngũ được nghỉ sớm thật đấy.”

Cung Ngũ hỏi: “Còn phải thi ba ngày nữa à?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ. Cô ơi, nghỉ hè cháu và Tiểu Ngũ sẽ cùng anh cháu đi chơi. Anh ấy dẫn bọn cháu đi, cô đồng ý nhé!”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn sang Cung Ngũ: “Đi đâu thế?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Con cũng chưa biết, bọn họ đi đâu thì con đi đó.”

Nhạc Mỹ Giảo do dự một hồi: “Khó khăn lắm mới nghỉ hè, lại muốn đi chơi à?”

Yến Đại Bảo nhạy cảm ngẩng đầu: “Cô, cháu đã nói rồi, cháu mang đồ đến cho Tiểu Bát trước, cháu thay Tiểu Ngũ mua mà, không thể không cho Tiểu Ngũ ra ngoài được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui