Công Tước

Nhạc Mỹ Giảo ôm Tiểu Bát, nhìn quần áo mình, “Tôi thế này ra ngoài làm sao được?”

Bộ Sinh cười nói: “Không sao, mọi người sẽ đợi em thay đồ sửa soạn lại.”

Vào trong tay Bộ Sinh, Bộ Tiểu Bát lại i ỉ như chực khóc, Bộ Sinh để cậu nhóc nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo: “Bộ Tiểu Bát đừng khóc nữa, mẹ con ở đây này.”

Nhạc Mỹ Giảo gãi đầu,1nhìn Bộ Tiểu Bát đang chảy nước dãi nhìn bà cười, đành phải đi vào tủ quần áo tìm đồ thay.

Không phải bởi vì nhà họ Bộ nên bà mới thay đồ, mà là mỗi khi ra ngoài, bất cứ lúc nào bà cũng đều phải ăn mặc sửa soạn thật xinh đẹp.

Hai ba con đứng đợi ngoài cửa, tận hưởng khoảnh khắc người đẹp thay đồ.

Nhạc Mỹ Giảo thay đồ8xong, lại đi đến nhà vệ sinh, mấy bước này đều không thể thiếu. Ông trời cũng không thể ngăn cản được bà trang điểm gương mặt vốn đã xinh đẹp hơn những phụ nữ bằng tuổi khác không biết bao nhiêu lần.

Bộ Tiểu Bát lại được mẹ bế, gương mặt hiện rõ sự thỏa mãn.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Cung Ngũ yên lặng rụt đầu lại, thực sự không2thể chịu nổi mà. Thì ra Bộ Sinh bắt nạt mẹ cô như thế, còn bắt nạt một cách tự nhiên ung dung đến thế, hoàn toàn không cho người ta nhìn ra được bất cứ sơ hở nào. Mẹ cô dù có không bằng lòng thế nào nhưng nể mặt Bộ Tiểu Bát cũng sẽ mặc kệ hết.

Nhạc Mỹ Giảo đi đến cửa rồi mới ngừng lại: “Tiểu Ngũ hôm4nay ăn gì thì nói với nhà bếp nhé.”

Cung Ngũ híp mắt lại, xua tay với bà: “Mẹ không cần lo cho con, hôm nay con đến Thiết Yến tìm anh Tư, mẹ cứ lo chuyện của hai người đi.”

Nhạc Mỹ Giảo nghe nói Cung Ngũ muốn đi tìm Cung Ngôn Đình, liền chỉ về phía nhà kho nói: “Con đừng có đi tay không, mang thêm chút đồ ăn cho anh Tư con. Lần trước anh con đến đây hình như gầy đi rồi đấy.”

Bộ Sinh không nhịn được khẽ ho một tiếng: “Ngôn Đình không gầy, chỉ là phơi nắng đen đi nên có vẻ gầy thôi.”

Nhạc Mỹ Giảo chỉ lạnh lùng liếc nhìn Bộ Sinh, một tay bế Bộ Tiểu Bát một tay chống tường, thay giày cao gót rồi đi ra ngoài.

Bộ Sinh đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, cong môi lên cười, quay sang nói với Cung Ngũ: “Xe ở ngoài cửa. Nếu Tiểu Ngũ muốn đi xe thì chỉ cần nói điểm đến với họ, tài xế sẽ đưa em đi.”

Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết rồi!”

Bộ Sinh cười, sau đó ung dung đi ra ngoài.

Cung Ngũ trợn mắt lườm, bởi vậy cho nên cô ghét nhất là loại người thâm độc nham hiểm, ngay cả đối với vợ con mình cũng phải lập mưu tính kế thì có mệt không cơ chứ?

Rồi lại cảm thấy vẫn là Công tước đại nhân của mình là tốt nhất, bởi vì Công tước đại nhân không bao giờ giở trò như vậy. Đương nhiên những chuyện như giám sát qua camera cũng không tốt, nhưng Công tước đại nhân biết sai rồi sửa sai là được rồi!

Cô chạy đến nhà kho, bên trong đúng là có rất nhiều đồ bổ, vừa nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ. Cung Ngũ đoán chắc chắn là nhà họ Bộ cho người đưa đến cho cháu trai lớn, kết quả tốc độ ăn của cậu bé còn thua xa tốc độ mang đồ đến nên đồ càng ngày càng nhiều. Theo tính cách của mẹ cô tuyệt đối sẽ không tặng cho người khác, khả năng lớn nhất là bán đi, vậy mà vừa rồi còn nói cô mang đồ đến cho anh Tư bồi bổ sức khỏe. Có thể thấy rằng khoảng thời gian cô ra nước ngoài anh Tư thường xuyên đến thăm bà vẫn khá hiệu quả.

Cung Ngũ xách hai hộp đến Thiết Yến, lúc sắp đi thì nhận được điện thoại của Yến Đại Bảo. Vừa nghe nói Cung Ngũ muốn đi đến Thiết Yến, Yến Đại Bảo lập tức nhảy dựng lên: “Tớ cũng muốn đi!”

Công tước đại nhân nghe thấy động tĩnh liền hỏi, nghe nói Cung Ngũ muốn đi đến Thiết Yến liền cười với Yến Đại Bảo: “Anh đi cùng Đại Bảo.”

Thế là hai anh em đi đến Thiết Yến, chặn xe Cung Ngũ lại.

Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo? Yến Đại Bảo? Sao hai người lại ở đây?”

Yến Đại Bảo: “Bảo Bảo thần thông quảng đại, bắt được cậu rồi nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui