Công Tước

Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt: “Con lại ăn nói lung tung rồi, đợi Tiểu Bát lớn rồi biết chị gái nó nói nó như vậy xem con làm thế nào.”

Cung Ngũ không để tâm đến, còn lâu nữa Tiểu Bát mới lớn. Bây giờ cô cứ1muốn bắt nạt con cá chép béo mập này đấy.

Bộ Tiểu Bát bị cô lắc lư người, cái miệng nhỏ nhệch to ra, nước miếng chảy xuống theo động tác nhảy nhót của Cung Ngũ.

Nhạc Mỹ Giảo không nhìn nổi nữa, “Con bế Tiểu Bát ra8đây nhanh lên, không tí nữa em lại khóc ầm lên bây giờ.”

Rõ ràng cá chép mập đang rất vui nhưng Cung Ngũ vẫn bế Bộ Tiểu Bát đưa cho Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, bây giờ con đi du học, Tiểu Bát ở nhà không được2gặp con, sau này em không quen con thì sao?”

Nhạc Mỹ Giảo tùy tiện đáp: “Vậy thì cũng làm sao được? Con cũng không thể không đi học nữa chỉ vì Tiểu Bát được, cứ nhớ hàng năm được nghỉ hè về thăm em là được4rồi.”

Cung Ngũ liếc nhìn chú cá chép mập, nói: “Nếu như Tiểu Bát giảm béo đi thì con mới về thăm, nếu như cứ béo thế này thì thôi đi.”

Nhạc Mỹ Giảo: “Trẻ con mập một chút thì sao hả? Mập mới đáng yêu, lớn lên gầy là được. Chỉ mình con giỏi chắc!”

Cung Ngũ nằm lên sofa cười, cười một lúc lại như nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra, mở tin nhắn đưa cho Nhạc Mỹ Giảo xem: “Mẹ xem đi này, số điện thoại này gửi đấy, nói mẹ vô tình vô nghĩa không tim không phổi, còn nói con chặn số của ông ta là bất hiếu, chuyện này là sao vậy mẹ?”

Nhạc Mỹ Giảo một tay ôm chú cá chép nhỏ, một tay cầm điện thoại, ngón trỏ trượt nhanh một cái, phát hiện ngày tháng gửi đều là gần đây, chắc chắn là ông ta đã đổi số gửi tiếp. Sắc mặt bà cũng theo đó lạnh đi, bà ấn nút thoát khỏi giao diện, “Con chặn hết tất cả các số điện thoại gửi tin nhắn đi, đừng trả lời một chữ nào hết. Để mẹ xử lý.”

Cung Ngũ híp mắt lại: “Người ta đã gửi tin nhắn cho con bao nhiêu lần rồi, to chuyện rồi. Mẹ, rốt cuộc là mẹ có thù oán gì với họ thế?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn con cá chép nhỏ tròn vo, hai tay chống má, một lúc sau mới nói: “Nếu nói là thù oán gì thì cũng là mẹ đối với họ. Họ đã cướp khối tài sản mấy triệu ông ngoại con để lại, như vậy có tính không?”

Cung Ngũ há hốc miệng: “Mấy triệu?”

Nhạc Mỹ Giảo cười, “Nói là mấy triệu chẳng qua cũng chỉ là ước chừng, dù sao thì nhà đất không ngừng tăng giá, cũng có lẽ hai căn nhà đó gộp lại còn đáng giá hơn mười triệu ấy chứ. Nhưng lúc đó có lẽ không nhiều đến mức đó.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt nhìn Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, nói vậy tức là chúng ta không nghèo đúng không?”

Nhạc Mỹ Giảo cười: “Nghèo, rất nghèo, nếu như không có tiền ly hôn nhà họ Cung đưa thì mẹ còn không mua nổi tã bỉm cho con, con nói xem như vậy có nghèo không nào? Lúc đó thứ duy nhất chúng ta có chính là căn nhà đó.”

Cung Ngũ thở dài, cuộn chặt nắm đấm: “Mẹ, sau này nhất định chúng ta sẽ giàu có!”

Nhạc Mỹ Giảo cười liếc nhìn cô, gật đầu: “Ừ, mẹ đợi con gái mẹ có tiền làm tỷ phú rồi mẹ hưởng phúc.”

Cung Ngũ nhe răng cười: “Anh Tiểu Bảo nói con học tiếng Anh rất giỏi, bảo con cố gắng lên, nói không chừng sau này sẽ là một phiên dịch xuất sắc.”

Nhạc Mỹ Giảo chưa nghe cô nói tiếng Anh bao giờ nên cũng không biết, liền gật đầu: “Vậy thì được, dù sao thì mẹ cứ đợi con gái mẹ đi làm kiếm tiền về nuôi mẹ là được rồi.”

Cá chép nhỏ chơi một lúc lại đói bụng. Trong phòng không có ai khác, Nhạc Mỹ Giảo cởi cúc áo cho cậu nhóc ti sữa, cá chép nhỏ yên tĩnh rồi bà mới có thời gian nói chuyện với Cung Ngũ, “Sau này thế nào chúng ta còn chưa biết được, nhưng những chuyện xảy ra trước đây dù sao cũng đã xảy ra rồi. Họ gửi tin nhắn cho con chẳng qua là vì muốn gây áp lực cho mẹ, uy hiếp mẹ mà thôi.”

“Họ gửi tin nhắn cho con thì sao lại uy hiếp được mẹ chứ? Mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con lại không tin mẹ mà lại đi tin một số điện thoại từ trên trời rơi xuống à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui