Tên thủ lĩnh đột nhiên dừng lại, “Vị hôn phu của cô là ai?”
Cung Ngũ hít hít mũi, xốc cơ thể mềm mại đang trượt xuống của Yến Đại Bảo lên: “Anh ấy là đại Công tước của Gaddles, còn là một nhà thiết kế súng ống tài ba, Celts Edward.”
Nói xong, cô bước nhanh về trước vài bước, nhìn chỗ trú quân, hỏi: “Các người chuẩn bị chỗ dừng chân cho chúng tôi sao?”
Cô vừa1cõng Yến Đại Bảo, vừa quay đầu lại nhìn tên thủ lĩnh, ánh đèn le lói từ chỗ trú quân hắt lên gương mặt cô, toát lên một thần sắc vô tội.
Tên thủ lĩnh nhìn cô, bước lui về sau một bước, ngoắc tay ra hiệu với tên phía sau.
Chúng nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà Cung Ngũ nghe không hiểu, sau đó đưa tay chỉ vào một túp lều ở giữa, “Đó là chỗ của8các cô.”
rồi hắn ta quay sang nhìn Yến Đại Bảo: “Không được để cô ta chết, bọn này muốn cô ta phải sống, chết rồi thì không đáng tiền nữa.”
Cung Ngũ gật đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không thể để cậu ấy chết được, cậu ấy là em gái vị hôn phu tôi, nếu cậu ấy mà chết, tôi cũng không sống nổi…”
“Khoan đã, cô nói cô ta là ai?”
Tên cầm đầu vừa định xoay2người rời đi bỗng đứng sững lại, gọi Cung Ngũ đến hỏi.
Cung Ngũ đáp: “Cậu ấy à? Cậu ấy là em gái vị hôn phu của tôi đó!”
Dường như tên thủ lĩnh đã thầm chửi thề một câu, nói với gã bên cạnh, “Không được để chúng trốn!”
Nói xong, hắn ta liền vội vội vàng vàng rời khỏi, vừa đi được mấy bước lại đứng lại: “Không ai được động vào chúng nó!”
Hai tên phụ4trách canh gác đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chả hiểu chuyện gì, nếu là trước đây, thủ lĩnh tuyệt đối sẽ không nói thêm câu đó.
Cung Ngũ bĩu môi, cõng Yến Đại Bảo vào trong lều.
Nhìn thấy bên trong có một tấm phản gỗ cũ, cô vội bước đến đặt Yến Đại Bảo nằm xuống, sau đó ra sức vỗ vỗ vào mặt Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo? Yến Đại Bảo? Cậu tuyệt đối không thể chết! Yến Đại Bảo!”
Cung Ngũ tiếp tục vỗ vỗ mấy cái: “Yến Đại Bảo, cậu trả lời một tiếng đi, nếu cậu chết đi, tớ còn mặt mũi nào gặp anh Tiểu Bảo chứ!”
Cô xoay người nhìn quanh, phát hiện trong lều rất đơn giản, đồ ăn thức uổng chẳng có thứ gì, lỡ như Yến Đại Bảo chết thật thì phải làm sao? Cô lại xoa bụng của Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, nếu cậu đau bụng thì cứ nói một tiếng, tớ sẽ nghĩ cách tìm chỗ cho cậu đi vệ sinh.”
Yến Đại Bảo vẫn im lặng không đáp, mãi đến khi cô ấy đột nhiên nhấc chân, đá một cái sau đó trở mình suýt chút nữa thì rơi xuống đất, Cung Ngũ mới phát hiện hóa ra Yến Đại Bảo đang ngủ.
Cung Ngũ: “…”
Cung Ngũ nghiến răng kèn kẹt, đúng là vừa ngưỡng mộ vừa hận.
Suốt cả đêm, cô luôn phải nghĩ cách để chạy trốn, cõng cô ấy cũng sắp mệt chết rồi, kết quả Yến Đại Bảo lại ngủ mất, sao cô ấy có thể ngủ được chứ? Yến Đại Bảo nằm xuống thoải mái hơn một chút, liếm liếm mép, vùi gương mặt đang lấm lem của mình, ngủ tiếp.
Cung Ngũ siết tay thành nắm đấm, thật muốn đánh vào má Yến Đại Bảo một cái, để cô ấy biết lúc nào nên ngủ, lúc nào không nên ngủ.
Nhưng nể tình cô ấy còn đang bệnh nên Cung Ngũ quyết định tha thứ cho cô ấy.
Yến Đại Bảo nằm trên tấm giường gỗ duy nhất, Cung Ngũ thì ngồi dưới đất.
Cô vốn không giống như Yến Đại Bảo, cũng không mắc chứng nghiện sạch sẽ, vào những tình huống đặc biệt này càng không cần chú trọng quá.
Phía sau lưng cô chính là cửa vào của chiếc lều, cô cẩn thận dùng tay vén bức mành lên, hi vọng có thể nhìn ra bên ngoài.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cửa nhanh chóng làm Cung Ngũ cúi đầu ngồi thẳng dậy.
Bức mành ngay lối vào được ai đó mở ra, tên thủ lĩnh có râu quai nón đứng trước cửa, “Cô, đi theo tôi!”
Cung Ngũ đứng dậy, chỉ về phía Yến Đại Bảo: “Cậu ấy bị bệnh, một mình ở lại đây không sao chứ?”
Gã râu quai nón nói: “Cô ta là nguồn tiền thưởng chính của bọn này, mạng của cô ta quan trọng hơn cô nhiều.
Đi đi!”
Cung Ngũ đi theo gã thủ lĩnh râu quai nón ra ngoài, đến một túp lều to hơn, trong lều có rất nhiều người, hiển nhiên, gã ngồi giữa mới chính là thủ lĩnh của tổ chức này, còn tên râu quai nón kia chỉ là thủ lĩnh của một đội nhỏ mà thôi.