Hai người giặt hết một chậu, rồi cùng khênh lên bờ, giặt tiếp chậu khác.
“Cô bị đưa đến đây, liệu có người đến cứu cô không?”
Cô gái đột nhiên hỏi.
Cung Ngũ ngây người, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tôi nghĩ… chắc là có!”
Nếu như không có ai cứu cô thì cô1cũng không còn cách nào khác.
Dù sao thì cô cũng không có yêu cần gì, chỉ cần được sống, sống sót mới có hy vọng được.
Nghĩ đến chuyện này, Cung Ngũ không cảm thấy tiếc nuối gì nữa.
Nhỡ chẳng may cô chết đi thật thì cũng không sao cả, cô nghèo rớt mùng tơi, còn8đang mang món nợ mười hai vạn, đến lúc đó anh Tiểu Bảo còn bị lỗ mười hai vạn nữa, không có giấy nợ cho nên đương nhiên cũng không tìm mẹ cô đòi được rồi.
Cô gái đó liếc nhìn Cung Ngũ: “Cô xinh đẹp thế này, đừng rửa mặt nữa, cô cũng nhìn thấy ở đây2toàn người đen nhòm xấu xí, nếu như cô quá nổi bật thì sẽ rắc rối đấy.”
Cung Ngũ ngây người, sau đó gật đầu: “Tôi không rửa nữa, phơi nắng thì phơi nắng, bẩn thì bẩn.”
Cô kéo quần áo, nói: “Bị giày vò thế này, đã bao nhiêu ngày không được tắm giặt rồi.
Hôi rình.”
4 “Vẫn phải giặt quần áo.”
Cô gái nói: “Nếu như cô không có quần áo thay thì cứ mượn tạm của tôi, tôi và cô cũng gần bằng nhau mà.”
Cô gái chưa bao giờ nói ra tên mình, Cung Ngũ hỏi mấy lần cô ta cũng không trả lời, cho nên mỗi khi gọi cô ta, Cung Ngũ chỉ có thể khẽ gọi một tiếng “này”
So với những người phụ nữ không có biểu cảm gì khác thì cô gái này là tia nắng mặt trời đầu tiên Cung Ngũ gặp được ở đây.
Cô ta chịu nói chuyện với cô, nói với cô những thứ cần chú ý, bảo cô tránh trước rất nhiều chuyện không cần thiết.
Cung Ngũ thấy rất biết ơn cô ta vì những chuyện đó.
“Cô đến đây bao lâu rồi?”
Cung Ngũ hỏi.
Cô gái nói: “Hơn một năm rồi.”
“Vậy cô không định về nhà à?”
Cung Ngũ tò mò.
Cô gái nghĩ một lát rồi nói: “Đợi người đó chết rồi tôi sẽ về nhà.”
Cung Ngũ chớp mắt, “Người đó bị bệnh à?”
Cô gái lắc đầu: “Không phải.”
“Già sắp chết rồi à?”
Cô gái lại lắc đầu: “Không, vẫn còn trẻ.”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Vậy cô định đợi đến bao giờ?”
Cô gái đáp: “Ngày nào người đó còn sống thì ngày đó tôi còn chưa quay về.”
Cung Ngũ dựng ngón cái: “Khâm phục nghị lực của cô.”
Cô gái cười, “Cảm ơn.”
Nói xong, hai người tiếp tục đập quần áo.
Cung Ngũ thực sự không biết liệu sẽ có người đến cứu mình không, nhưng cô biết chắc chắn Chiêm Húc sẽ nghĩ cách liên lạc.
Cô cứ băn khoăn mãi không biết có nên nhắc nhở Chiêm Húc một câu hay không.
Nếu như bị cắt đứt liên lạc với bên Công Tước đại nhân thì liệu hắn ta có thể liên lạc với Bộ Sinh được không, có khi Bộ Sinh lại chịu bỏ ra số tiền đó thì sao? Dù sao thì ở trong lòng Cung Ngũ, Bộ Sinh vẫn luôn là nhân vật đại diện quan trọng cho cụm từ “có tiền tùy tiện”
Cô ở đây đã được một tuần.
Ba ngày đầu cô đếm ngón tay phân biệt ngày.
Ba ngày sau cô đã không còn để ý đến nữa.
Hàng ngày bận rộn làm việc, thậm chí còn bắt đầu học theo cô gái đó nói những câu nói đơn giản ở đây.
Cô biết rừng rậm nơi cô đang ở là hang ổ của Chiêm Húc.
Rõ ràng hắn ta có những ngôi nhà sang trọng tráng lệ ở thành phố, nhưng hắn ta lại thích sống trong rừng cây này.
Nơi đây không dễ bị phát hiện, điều quan trọng nhất là hắn có thể trực tiếp sản xuất ma túy, bán cho các quốc gia khác nhau, mưu đồ giành được món lợi kếch sù.
Hay nói cách khác, Chiêm Húc đúng là siêu cấp phú ông ẩn mình, nhưng hắn ta luôn khiến người khác có cảm giác chỉ là một người nghèo bình thường.
Cung Ngũ híp mắt lại, không biết Chiêm Húc liều mạng kiếm tiền là vì cái gì.
Hắn ta không hưởng thụ, cũng không tiêu tiền, chỉ biết kiếm tiền.
Nếu một ngày nào đó hắn ta chết đi thì quá hời cho những người xung quanh rồi.
Đúng là quá ngốc nghếch!