Chiêm Húc ngước cằm lên, nhìn cô chằm chằm: “Vậy sao?”
Cung Ngũ hỏi: “Anh Chiêm có người mình thích chưa? Ngoài Yến Đại Bảo ra, thực sự tôi cảm thấy anh Chiêm không thích cô ấy lắm, dù sao thì cũng mới chỉ gặp qua có một lần, còn có một1bức ảnh, liệu thích được bao nhiêu chứ?”
“Sao cô biết?”
Chiêm Húc hỏi: “Tôi không thích thì sao lại tốn bao nhiêu công sức để đưa cô ấy đến đây chứ?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn trời, nghĩ lại, “Sao tôi lại biết ư… bởi vì tôi là người8ngoài cuộc! Tôi cảm thấy tôi bắt đầu đối với anh Tiểu Bảo… anh Tiểu Bảo chính là ngài Edward, tôi vẫn gọi anh ấy là anh Tiểu Bảo, mới đầu khi nhìn thấy anh ấy, tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc nhưng đến ngày hôm sau thì quên luôn.
Tuy khi2nói chuyện với người khác thỉnh thoảng cũng nhắc đến, nhưng thứ cảm giác kinh ngạc đó đã lùi đi, chính là để khoe khoang rằng mình đã gặp một người đẹp đến như thế.
Sau đó một thời gian nữa trông anh ấy thế nào tôi cũng quên mất luôn, nếu không4phải sau này có nhiều lần tình cờ gặp gỡ thì chắc chắn ta tôi sẽ không nhớ được anh ấy rồi.
Cho nên, tôi cảm thấy anh Chiêm thực ra không thích Yến Đại Bảo bao nhiêu cả, đã bao lâu như vậy rồi, liệu thích được đến đâu chứ?”
Cô nhe răng cười, nói: “Anh nói xem có đúng vậy không?”
Chiêm Húc dựa về phía sau, đôi chân đi giày chiến gác lên mặt bàn, hắn ta nhìn Cung Ngũ: “Tôi muốn đưa cô ấy đến đây là vì cô ấy là em gái của Edward.
Cô nói xem, nếu như tôi ngủ với em gái của hắn, rồi lại lấy cô ấy thì Edwards sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ?”
Cung Ngũ gật đầu: “Chắc chắn là tâm trạng sẽ khác rồi.
Em gái ruột và bạn gái không giống nhau.
Em gái ruột không thể đổi được, không thể không có, còn bạn gái thì có thể không cần, có thể đổi được.
Anh ấy có thể đổi rất nhiều bạn gái…”
Nói xong, cô thở dài: “Số tôi khổ quá, bây giờ đúng là tự mang đá đập vào chân mình rồi.”
Chiêm Húc bật cười thành tiếng: “Sau này nhớ để ý là được rồi.”
Hắn ta nhìn quét một vòng lên mặt cô, nói: “Hắn bảo tôi đưa điều kiện, cô nói xem tôi nên đưa điều kiện gì được nhỉ?”
Cung Ngũ hỏi: “Anh Chiêm muốn có thứ gì từ anh Tiểu Bảo nhất thì cứ nhân cơ hội này mở lời đi, đúng lúc tôi cũng đang muốn thử xem ở trong lòng ấy địa vị của tôi như thế nào.”
Cô hơi khựng lại, hỏi: “Thế này là tôi đang tự đưa ra ý kiến ngu ngốc đúng không?”
Chiêm Húc đập bàn cười: “Ý kiến hay lắm! Đối với hắn là ý kiến ngu ngốc nhưng đối với tôi là ý kiến hay.”
Đột nhiên hắn ta ngừng cười, hỏi: “Cô cảm thấy tôi muốn có thứ gì nhất từ hắn?”
Cung Ngũ hơi nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, “Thực ra theo lý mà nói, anh Chiêm đây và anh Tiểu Bảo không nên có mối liên quan gì với nhau, dù sao thì thân phận, quốc gia của hai người đều khác nhau, thậm chí còn không nên quen biết nhau mới đúng, nhưng hình như anh Chiêm rất để ý đến anh Tiểu Bảo.”
Cô nhìn vào mắt hắn ta, “Tôi không thông minh, cho nên điều tôi có thể nghĩ đến chính là nhìn bằng mắt.
Anh Chiêm và anh Tiểu Bảo đều là chuyên gia chế tạo súng đúng không? Vậy thì giữa hai người đang tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, tôi nhớ mẹ tôi đã từng nói với tôi, từ xưa người cùng ngành vốn cạnh tranh với nhau.
Nếu tôi là anh Chiêm, chắc chắn tôi sẽ lấy bản vẽ thiết kế của anh Tiểu Bảo, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà.”
Chiêm Húc hơi rủ mắt xuống, rồi khẽ liếc nhìn cô: “Cô thấy liệu hắn có chịu đưa bản vẽ cho tôi không?”
Cung Ngũ thở dài: “Chuyện này tôi không dám nói, nhỡ chẳng may tự vả vào mặt mình thì sao? Nhưng mà, nếu thực sự như vậy tôi cũng không còn cách nào khác, muốn thế nào tùy anh, đương nhiên tôi chỉ có thể nhận vậy.”
Chiêm Húc nhướng mày, gõ lên mặt bàn, có người đi từ bên ngoài vào, Chiêm Húc nói: “Đưa cô ta đi làm việc.”
Cung Ngũ đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo người đó đi làm việc.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Chiêm Húc cũng cho người đưa cô đến nói chuyện với hắn ta.
Mới đầu chỉ trò chuyện về Công tước đại nhân, sau này khi đã nói hết đề tài về Công tước đại nhân thì bắt đầu nói về Yến Đại Bảo.
Nói hết chuyện về Yến Đại Bảo, Cung Ngũ bắt đầu nói về một số tin đồn cô nghe được ở trường, hoặc là những chuyện kì lạ cực phẩm giữa các đôi tình nhân hoặc chuyện vui vẻ gì đó.