Chiêm Húc hỏi: “Sao lại gọi là Tiểu Bát?”
Cung Ngũ nhe răng: “Tôi đặt đấy! Tôi tên Tiểu Ngũ, em trai tôi đáng lý ra nên gọi là Tiểu Lục, nhưng Tiểu Ngũ là người của nhà họ Cung, em trai tôi lại chẳng phải người nhà1họ Cung, thế nên tôi đặt cho thằng bé là Tiểu Bát, ý là muốn thằng bé phát tài.”
Chiêm Húc mỉm cười: “Ý của bát chính là phát, là ý này phải không?”
Cung Ngũ gật đầu, “Đúng đúng, chính là ý này.”
Chiêm Húc8đi một vòng quanh bàn bida, lựa chọn vị trí đánh bi, sau khi đánh vào lại chọn tiếp vị trí tiếp theo, “Tiểu Ngũ rất thích tiền sao?”
Cung Ngũ trừng to mắt: “Ai không thích tiền chứ? Nhưng mà những người thích tiền như tôi là2đa số, còn những người có thể kiếm được tiền lại là thiểu số.
Thế nên tôi mới cảm thấy anh Chiêm chính là loại người thuộc thiểu số biết kiếm tiền đó! Tôi rất ngưỡng mộ.”
Cánh tay định đánh bi của Chiêm Húc sững lại, hắn4ta ngước mắt nhìn Cung Ngũ một cái, đột nhiên nói: “Tiền mà tôi kiếm được vốn không sạch sẽ, những chuyện tôi làm chẳng qua cũng chỉ là những việc mua bán không thể phơi bày dưới ánh sáng, tôi ngược lại chỉ mong có thể giống như Tiểu Ngũ, chỉ là đại đa số những người thích tiền thôi.”
Cung Ngũ đung đưa người, có cảm giác không biết nên tiếp lời thế nào.
Cô cũng từng bị lừa vận chuyển hàng cấm, thế nên cô vốn chẳng hề thích loại người làm những việc này.
Nhưng, dù có không thích đến mấy nhưng bây giờ cô đang rơi vào tay người ta, cô cũng không thể nói thật hết được.
“Người có tiền hi vọng bản thân luôn ở trong thời kì phấn đấu đầy nhiệt huyết, người nghèo thì ngưỡng mộ những người đã có tiền.
Anh Chiêm anh thấy đó, mọi người đều ngưỡng mộ những thứ của người khác mà bản thân không có.”
Cung Ngũ cười gượng: “Con người chính là loài động vật tham lam!”
Chiêm Húc trầm mặc đứng yên tại chỗ.
Mãi một lúc lâu sau, hắn ta ngước mắt, ánh mắt khóa chặt trên người Cung Ngũ, lẩm bẩm: “Phải, con người chính là động vật tham lam...”
Đến hôm họp chợ phiên, nhìn thấy những người khác đều đã rời đi, cô vẫn chưa có cơ hội xuống núi, vì cách đó không xa vẫn có người đang canh giữ cô.
Cung Ngũ xụ mặt, hối hận hôm đó đã không nói rõ với Chiêm Húc cô muốn cùng những cô gái khác cùng xuống núi, kết quả bây giờ cô vẫn phải đơn độc đi tìm Chiêm Húc.
Gã phụ trách trông chừng cô không nhận được chỉ thị của Chiêm Húc, thế nên hoàn toàn phớt lờ khẩn cầu của cô, nói thêm nữa chắc sẽ khiến hắn ta khó chịu.
Chiêm Húc đang ở trong căn nhà trúc, trên tay đang lật một quyển sách thiết kế súng.
Lúc Cung Ngũ bước vào hắn ta cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, mãi một lúc lâu sau mới hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cung Ngũ xụ mặt, đầy vẻ uất ức, anh chàng này sao lại có thể như thế chứ? Nói lời không giữ lấy lời! Bây giờ đúng ra cô đã có thể cùng mấy cô gái khác đến chợ, kết quả cô lại chỉ có thể ở lại một mình trên núi, “Anh Chiêm, anh quên rồi sao? Hôm đó đánh bida tôi đã thắng, anh hứa sẽ cho tôi đến chợ phiên mà, chợ phiên hôm nay rất náo nhiệt!”
Chiêm Húc khép quyển sách lại, hỏi: “Vậy sao cô không đi đi?”
Cung Ngũ suýt chút nữa thì bật khóc, đưa tay chỉ vào tên lính canh vẫn luôn đứng trước cửa, nói: “Tôi nói với anh ta, anh đã đồng ý rồi, nhưng anh ta không nghe, nói không nhận được thông báo từ anh nên không cho tôi đi!”
Chiêm Húc suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi quên báo với họ.”
Cung Ngũ bĩu môi, không nói gì.
Chiêm Húc ngẫm nghĩ, nói: “Bây giờ cô đi đi.”
Cung Ngũ tức giận: “Tôi không biết đường đi.”
Chiêm Húc liếc nhìn cô rồi đặt quyển sách sang một bên, “Tôi đi chung với cô.”
Cung Ngũ chớp chớp mắt, không nói gì.
Chiêm Húc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cung Ngũ vội vã lắc đầu: “Không có vấn đề.”
Vấn đề là không có vấn đề gì.
Cung Ngũ cảm thấy bầu không khí lúc cô ở riêng với hắn ta có chút kì quái, cứ cảm thấy không tìm thấy đề tài gì để nói, có chút lúng túng.
Đường núi khúc khuỷu hệt như lúc cô mới đến, Cung Ngũ lại hăng hái dẫn đầu đi phăng phăng về trước, tuy vì thế bị ngã hai lần, đầu gối cũng bị rách da, lòng bàn tay cũng trầy xước hết, lúc sắp đến chợ, dáng đi cũng đã khập khiễng.