Cung Ngũ bị Yến Đại Bảo nhắc đến lúc này đang làm việc trước kia chưa từng làm.
Đất sau khi mưa xuống thì trơn trợt, cô cùng một đám người đi đào đất.
Mễ Điển đứng bên cạnh, dùng tiếng Trung nói với Cung Ngũ.
“Tiểu Ngũ, cô suy nghĩ xong chưa?”
Mễ Điển nói: “Tôi đã liên lạc hết rồi, đã sắp xếp xong mọi chuyện, giờ chỉ đợi cô đưa ra quyết định thôi.”
Cung Ngũ xoay đầu lại nhìn cô ta một cái, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Mễ Điển1không hiểu: “Cô hỏi cái này làm gì?”
Cung Ngũ nói: “Tôi đang tính xem khi nào tôi khai giảng, tôi phải xem có đáng hay không.”
Mễ Điển trừng to mắt: “Cái gì mà đáng hay không? Cô muốn về nhà hay là ở lại đây?”
Cung Ngũ: “Tôi cảm thấy chỉ có người đi đến đường cùng bốn bề bị vây khốn mới có dũng khí đó.
Còn rất lâu nữa tôi mới khai giảng, tuy tôi rất sợ hãi nhưng tôi lại không có đủ can đảm thì phải làm sao?”
8Cô nói đúng, cô không hạ được quyết tâm.
Nếu hiện giờ có người nói với cô sáng ngày mai cô sẽ chết, bây giờ cô sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế trốn đi.
Nhưng hiện tại cô đang sống rất tốt, Chiêm Húc chưa từng nói sẽ giết cô, hắn ta lại còn đang thích cô nữa.
Cô không tin Chiêm Húc hoàn toàn có thể không giết người.
Nhưng cô càng không tin Mễ Điềm, dù sao thì đã có một Matthew trước đó, Matthew không phải cũng từng nghĩ cách nói với cô2rằng cậu ta thích Gloria gì đó sao? Lần trước khi Cung Ngũ vừa nghe Mễ Điển nói, trong đầu liền hiện ra hình ảnh của Matthew.
Công tước đại nhân đã nói thế nào? Sao có thể tùy tiện nghe lời người khác? Thật thật giả giả cô không thể phân biệt được.
Cô chỉ có thể dùng bất biến ứng phó với vạn biến, đợi cô thật sự cảm thấy mình không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ tự động nghĩ cách.
Mễ Điển nhìn cô, hình như không ngờ rằng cô4sẽ nói như vậy.
Cô ta mỉm cười, nụ cười có chút không tự nhiên: “Vậy sao? Vậy cô chấp nhận tốn thời gian ở đây, cũng không muốn rời khỏi sao?”
Cung Ngũ không thèm ngẩng đầu nói: “Tôi sẽ xem như mình đang nghỉ hè, dù sao thì giờ trở về cũng chẳng có chuyện gì làm...”
Sau khi cân nhắc đủ đường, Cung Ngũ cảm thấy cô vẫn nên tiếp tục ở bên cạnh Chiêm Húc thì tốt hơn.
Cô nỗ lực lâu như vậy, Chiêm Húc lại không phải là kẻ ngu ngốc.
Cô tin cô nhất định có thể rời khỏi đây, tin tưởng bản thân vẫn tốt hơn tin tưởng một người xa lạ.
Đến cả Công tước đại nhân cũng không tin được, trên thế giới này cô có thể tin ai? Chỉ có thể tin tưởng bản thân cô thôi.
Mễ Điển dừng công việc trong tay lại, một lúc sau mới tiếp tục khom lưng đào đất, cô ta nói: “Vậy thì tùy cô, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Nhưng mà tôi hi vọng cô sẽ không cướp ngài ấy với tôi.”
Cung Ngũ: “Người tôi thích không chỉ có tay dài mà còn phải đẹp trai, nụ cười cũng phải đẹp.
Anh Chiêm tuy không tệ nhưng không phải kiểu mà tôi thích.”
Mễ Điển không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Có người đi qua hét lên với Cung Ngũ: “Cô Ngũ!”
Cung Ngũ ngẩng đầu, người đó chỉ vào nhà trúc: “Ngài Chiêm gọi cô qua đó.”
Cung Ngũ bỏ dụng cụ trên tay xuống, nhấc chân đi về phía nhà trúc.
Mễ Điển ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu xuống lại, tiếp tục làm việc.
Một người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh đi qua, “Vị trí của cô bị cô ta cướp rồi, sau này cô không còn là người phụ nữ của ngài Chiêm nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc.
Có hiểu không?”
Mễ Điển ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, “Bà im miệng đi!”
Những người phụ nữ xung quanh cười ha ha chế nhạo, khiến cho cả đám người không chút vui vẻ bỗng trở nên có chút không khí.
Cung Ngũ đi vào nhà trúc: “Chiêm Húc, tôi đến rồi!”
Chiêm Húc ngẩng đầu nhìn cô, “Tiểu Ngũ, ngồi đi.”
Cung Ngũ vẫn ngồi trên băng ghế trước cửa như thường ngày, lắc lư chân, cười hì hì hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Chiêm Húc mỉm cười: “Tiểu Ngũ muốn nghe chuyện vui à?”
Cung Ngũ chu môi, nhoẻn miệng nũng nịu mỉm cười: “Ví dụ tôi có thể về nhà gặp Tiểu Bát! Đã nhiều ngày tôi không thấy Tiểu Bát rồi.”
“Xin lỗi.”
Chiêm Húc trả lời: “Tiểu Ngũ còn nhớ lời lúc trước tôi nói với Tiểu Ngũ không? Chính là câu hỏi Tiểu Ngũ có muốn chuyển trường hay không.”
Cung Ngũ gật đầu: “Nhớ.
Sao thế?”
Biểu cảm trên mặt cô dần trở nên nghiêm túc trở lại, nhìn chằm chằm vào Chiêm Húc.
Chiêm Húc mỉm cười, nói: “Hắn đã từ chối rồi.”
Cung Ngũ mím môi, một hồi sau mới mở miệng: “Vậy sao?...
Thật ra tôi có thể đoán ra được, anh ấy từng hứa với mẹ tôi để tôi học ở đó, từ chối cũng bình thường thôi.”
Chiêm Húc nhìn biểu cảm trên mặt cô, “Vậy Tiểu Ngũ có dự định gì khác không? Tôi có cách từ bỏ hết thân phận quốc tịch và tất cả mọi thứ.
Tôi có thể cho Tiểu Ngũ một thân phận hoàn toàn mới.
Tôi có thể đưa Tiểu Ngũ đến bất kì quốc gia nào mà cô thích để đi học, được không?”
Mắt Cung Ngũ trừng to lên, cô nhìn Chiêm Húc, nói: “Anh Chiêm, tôi không thể từ bỏ quốc tịch, mẹ tôi sẽ không đồng ý đâu!”
“Những thứ này đều là lí do sao?”
Hắn ta hỏi: “Tiểu Ngũ thường có thói quen đưa mẹ mình ra, chẳng qua chỉ là viện cớ thôi, có đúng không? Thật ra người không đồng ý là Tiểu Ngũ, đúng không?”
Tinh thần Cung Ngũ lập tức trở nên căng thẳng cao độ, cô gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, là tôi không đồng ý, tôi cảm thấy trực tiếp từ chối thì không biết tốt xấu cho lắm, vì thể chỉ có thể đẩy qua mẹ tôi.
Xin lỗi nhé, hi vọng anh không nổi giận, nhưng dù tức giận thì tôi cũng hết cách.
Tôi biết anh muốn tốt cho tôi.”
Ngập ngừng chốc lát, cô lại nói: “Thật ra dù tôi tiếp tục học ở Gaddles cũng chẳng sao.
Tôi có thể dọn vào trường ở, chẳng qua sẽ luôn mang cái danh mà anh ấy đã cho tôi thôi.
Cái danh hiệu mà anh Tiểu Bảo cho tôi thật ra rất có lợi, ít nhất không ai dám ức hiếp tôi.
Đợi sau khi trở về trường, tôi và anh ấy không còn quan hệ gì nữa...”
Cô dùng chân đá đá vào băng ghế, lúc nói những lời đó cô vẫn cúi gằm mặt.
Chiêm Húc nhìn về phía trước mặt không biểu cảm, sau một hồi, mặt hắn ta lộ ra nụ cười: “Tôi hiểu, cũng chẳng tức giận.
Tiểu Ngũ cảm thấy tốt thì là tốt, tôi không sao cả.”
Hắn ta liếm môi, ngón tay gõ nhanh trên bàn, nói: “Thật ra động lực và nhu cầu kiếm tiền của tôi không lớn như vậy, dù sao cũng chỉ có một mình.
Nhưng tôi ở đây phải không ngừng làm bản thân mạnh mẽ hơn, nếu không tôi sẽ chết bất ngờ vào một ngày nào đó.
Kẻ thù của tôi rất nhiều, người ở bên cạnh tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.”
Cung Ngũ nghe hắn ta nói, không hiểu ý của hắn, ngón tay gõ lên bàn của Chiêm Húc đột nhiên ngừng lại, hắn ta lại nói: “Tôi rất vui vì có thể gặp được Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ ngẩn ra, vô thức nói: “Tôi cũng vậy.”
Chiêm Húc mỉm cười: “Từ trước đến giờ, tôi nghĩ rằng sẽ không có ai đồng ý làm bạn với tôi, đa số mọi người đều cảm thấy sợ và căm ghét tôi.
Tôi rất vui vì Tiểu Ngũ không có cảm giác như vậy.”
Cung Ngũ có chút ngại ngùng nói: “Thật ra, lúc đầu tôi cũng có cảm giác đó.
Nhưng từ từ tôi phát hiện anh không giống như tôi đã nghĩ.”
Cô nhoẻn miệng cười với hắn ta, nói: “Tôi cảm thấy tôi rất may mắn, vì gặp được một tên bắt cóc như Chiêm Húc đây.
Nếu người bắt tôi là ba anh, hiện giờ dù tôi không chết thì có lẽ cũng sắp chết rồi.”
Chiêm Húc từ từ rũ mắt xuống, “Cảm ơn.”
Cung Ngũ cử động cơ thể: “Không cần cảm ơn tôi! Tôi cảm thấy, người ở hoàn cảnh thế nào thì làm chuyện thế nấy là tốt nhất.
Tôi cũng không cảm thấy anh xấu, dù sao thì hoàn cảnh ở đây cũng như vậy.
Tôi từng nghe nói về Tam Giác Vàng chuyên trồng thuốc phiện để chế thuốc.
Người dân ở đây nếu trồng loại cây khác thì rất khó bán, giá lại thấp, nếu kéo dài nói không chừng sẽ bị đói chết, muốn kiếm tiền thì chỉ có thể trồng thứ này.
Nên anh cũng vậy, nếu anh không làm những chuyện đó thì có lẽ anh đã sớm mất mạng.
Vì thế, tôi cảm thấy hoàn cảnh là thứ rất quan trọng.”
“Mẹ tôi thường mắng tôi cái này không tốt cái kia không tốt.
Lúc nhỏ tôi không biết, nếu là bây giờ, nhất định tôi sẽ biết, nói tôi cũng vô ích, người ở xung quanh tôi đều như vậy, tôi chẳng có tấm gương tốt, tôi phải học theo ai đây? Nếu tôi không làm một đứa trẻ hư hỏng thì tôi sẽ bị những đứa trẻ hư hỏng khác ức hiếp, chẳng có ai quản tôi, cũng chẳng có giáo viên bảo vệ tôi, tôi phải làm sao đây? Nếu tôi không muốn bị ức hiếp, tôi phải khiến bản thân mạnh mẽ lên, vì thế, lúc tôi học tiểu học tôi luôn là một đứa trẻ hư hỏng.”
Hàm răng trắng tinh khiến nụ cười của cô vừa ngây thơ vừa ngọt ngào: “Vì thế, tôi chẳng thấy anh xấu chút nào, thật ra hoàn cảnh của tôi ở đây hiện tại đã rất tốt rồi!”
Khi nói ra những lời nịnh hót thế này, cô không đỏ mặt tim cũng không đập mạnh.
Chiêm Húc gật đầu: “Cảm ơn Tiểu Ngũ, điều này khiến tôi cảm thấy bản thân tôi không xấu xa như vậy.”
Cung Ngũ khua tay múa chân, nói: “Nên anh phải thường xuyên mỉm cười, nếu anh sợ anh mỉm cười sẽ khiến người khác thấy không quen, anh có thể lén mỉm cười một mình, tâm trạng sẽ tốt hơn, thật đấy!”
“Ừ!”
Sau đó hắn ta nói: “Thời tiết lại thay đổi rồi.”
Cung Ngũ lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua vừa mưa, không khí rất tốt, đâu có dấu hiệu thay đổi đâu.”
Chiêm Húc mỉm cười, nói: “Thời tiết ở Tam Giác Vàng thay đổi rồi, vì thế, Tiểu Ngũ phải đến một chỗ có thể trú mưa tránh gió.”
Cung Ngũ nhảy lên: “Vậy tôi có thể về phòng rồi sao?”
Chiêm Húc mỉm cười: “Ừ.”
Về phòng? Hay là về nhà?