Công Tước

Công tước đại nhân đi ra từ phía sau đám đông. Anh đứng ở giữa, vô cùng nổi bật xuất chúng. Vẫn là kiểu tóc được chải kĩ càng, trang phục chỉnh tề, chiếc nơ đen được cài ngay ngắn trên áo sơ mi trắng tinh, đến cả cúc áo trên áo vest phẳng phiu cũng lấp lánh như bầu trời đêm khiến lòng người mê hoặc. Công tước đại nhân chính là người có bản lĩnh như vậy.

Cung Ngũ nuốt nước bọt, vội vàng kéo Yến Đại Bảo lại, chỉnh lại tóc của mình, hỏi: “Đại Bảo, trông tớ thế nào? Đẹp không?”

Yến Đại Bảo nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: “Đẹp!”

Bên kia đã có người vừa muốn vừa không tiến lại gần Công tước đại nhân, các chàng trai và các cô gái xinh đẹp trong bữa tiệc, không ai muốn mình bị lãng quên ở phía sau.

Để Cung Ngũ hiểu rõ tình hình, Yến Đại Bảo đứng bên cạnh giới thiệu chi tiết: “Anh tớ rất hot, cậu xem cậu xem, các cô gái kia nhìn anh tớ thì mắt phát sáng lên kìa”

Cung Ngũ khẽ đẩy cô, hỏi: “Mấy người con trai kia đi đến trước mặt anh cậu làm gì? Bọn họ là gay à?”

“Vớ vẩn! Không phải đâu! Anh tớ thích con gái! Bọn họ muốn xem có cơ hội hợp tác hay không, việc kinh doanh của gia tộc anh tớ rất phát triển, trải rộng khắp nơi, ai nắm được cơ hội hợp tác thì người đó sẽ phát tài lớn.”

Cung Ngũ hiểu ra, điều này cũng có nghĩa là Bộ Sinh phát tài lớn rồi. Anh không chỉ có cơ hội hợp tác, còn được Công tước đại nhân chủ động tìm đến. Xem ra chuyện hợp tác này có thể xem là duyên phận, Công tước đại nhân và Bộ Sinh đúng là có duyên.

Cung Ngũ vẫn còn bưng đĩa trên tay, vừa ăn vừa chăm chú theo dõi động tĩnh phía bên kia. Yến Đại Bảo nói với cô: “Đừng vội, bây giờ đều là những nhân vật quan trọng đến nói chuyện, ai cũng thi nhau đến…”

Cung Ngũ hiếu kì: “Sao toàn người trẻ tuổi vậy? Đây là tiệc xem mắt à?”

Yến Đại Bảo cười rung vai: “Tiểu Ngũ cậu thật thông minh! Chỉ cần anh tớ trở về thì sẽ có tiệc thế này. Ba mẹ tớ đều không ra mặt, mẹ tớ muốn anh tớ mau chóng tìm một cô gái để kết hôn, tốt nhất là có thể sinh một bầy trẻ con. Những người đến dự tiệc đều có suy nghĩ như vậy, gái tìm trai, trai tìm gái, mỗi lần như vậy đều có vài cặp thành đôi. Cho nên chỉ cần nhà tớ tổ chức tiệc, mọi người sẽ chen lấn nhau muốn lấy được thiệp mời.”

Cung Ngũ ngạc nhiên: “Nhà cậu thật khoa trương! Nếu sau này tớ không lấy được chồng, cậu phải mời tớ tham dự đấy!”

“Cậu thích anh tớ như vậy, làm chị dâu tớ là được rồi.”

“Tớ đã có vị hôn phu rồi!”

An Hổ Phách đứng bên cạnh líu lưỡi: “Tiểu Ngũ, cậu có vị hôn phu rồi, sao còn mong nhớ anh của Yến Đại Bảo?”

Cung Ngũ liếc mắt nhìn cô ấy, “Trẻ con đừng nói lung tung. Tớ có vị hôn phu nhưng tớ đâu có cắm sừng anh ấy, tớ chỉ là mong nhớ, muốn sờ vào tay anh của Đại Bảo chứ đâu có muốn ngủ với anh ta.”

An Hổ Phách chớp mắt, “Tiểu Ngũ…”

Yến Đại Bảo vỗ vai An Hổ Phách: “An Hổ Phách cậu đừng có công kích tâm tư của Tiểu Ngũ dành cho anh tớ chứ. Tớ muốn Tiểu Ngũ làm chị dâu tớ đấy.”

An Hổ Phách lặng lẽ ngậm miệng lại, cảm thấy mình đã bị Cung Ngũ và Yến Đại Bảo tẩy não, cô gật đầu: “Ờ.”

Yến Đại Bảo và Cung Ngũ chạy qua bên kia ăn, Cung Ngũ còn đặc biệt chọn những món đắt tiền. Hai người vừa ăn vừa nghiên cứu những người kia, Yến Đại Bảo chỉ vào một chàng trai trẻ tuổi nói: “Người kia là con út trong nhà, chỉ sinh sau hai người anh của cậu ta có năm phút, cậu không được thích cậu ta, biết tại sao không?”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Sinh ba sao?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ, sinh ba. Ngoại hình giống hệt nhau, nếu như cậu yêu một người trong số đó, không chừng có ngày hôn nhầm người.”

Cung Ngũ không kiềm được mà lắc đầu: “Ba mẹ họ chắc rất lo lắng, từng tuổi ấy rồi, muốn lấy vợ khó lắm!”

Yến Đại Bảo lắc đầu: “Không khó, ba họ là chủ tịch tỉnh, còn hai năm nữa mới nghỉ hưu, rất nhiều người muốn đeo bám vào.”

An Hổ Phách nhìn người này, lại nhìn người kia, dè dặt hỏi: “Yến Đại Bảo, có phải người đến đây không giàu có thì quyền lực đúng không? Tớ chỉ cần chọn tùy tiện một người thì cũng lời phải không?”

Cung Ngũ ngạc nhiên: “An Hổ Phách, cậu nghĩ thông rồi hả?”

“Tớ chỉ cảm thán chút thôi.” An Hổ Phách thành thật nói: “Mẹ tớ không cho.”

“Được rồi, đến lượt chúng ta xuất hiện rồi.” Yến Đại Bảo bỏ đồ trên tay xuống, nhận lấy khăn lau miệng, kéo Cung Ngũ: “Đi, đi tìm anh tớ!”

Cung Ngũ cũng vội vàng để đồ ăn xuống, rút giấy lau miệng, chỉnh lại đầu tóc, rồi kéo An Hổ Phách cùng đi qua.

“Anh!” Yến Đại Bảo nhảy ra, nở nụ cười tươi rói với Công tước đại nhân.

Công tước đại nhân rõ ràng rất chiều chuộng cô em gái này. Anh ta chậm rãi nói xin lỗi với những người bên cạnh rồi nắm chặt tay Yến Đại Bảo, nở nụ cười nồng ấm trả lời: “Ừ.”

Yến Đại Bảo xoay người nhìn Cung Ngũ và An Hổ Phách, giới thiệu: “Anh, đây là bạn học của em, Tiểu Ngũ, còn đây là An Hổ Phách, còn một bạn nữa là Lam Anh vẫn chưa đến. Tóm lại là anh đã gặp bọn họ hết rồi, không cần khách sáo.”

Cung Ngũ ngước mắt lên nhìn, lướt qua mặt Công tước đại nhân, thấy anh đang nhìn mình, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, đằng hắng rồi mở miệng: “Chào anh Phí, rất hân hạnh nhận được lời mời đến đây, mong anh chiếu cố nhiều hơn.”

An Hổ Phách theo phản xạ trốn sau lưng cô, cố gắng phun ra một câu: “Chào anh, em là An Hổ Phách.”

Công tước đại nhân vẫn giữ nét mặt tươi cười, “Tôi cũng rất vinh hạnh được mời hai cô đến dự, hi vọng hai người có thể được vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Cung Ngũ và An Hổ Phách nhìn nhau, đồng thanh trả lời.

Yến Đại Bảo ở bên cạnh vẫn miệt mài lôi kéo: “Anh, anh có muốn nhảy không? Tiểu Ngũ không biết nhảy, anh có thể dạy cậu ấy không? Hổ Phách, cậu biết không?”

An Hổ Phách vội vàng bày tỏ lập trường, “Tớ biết!” Rồi quay sang nhìn Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ không biết!”

Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

Yến Đại Bảo chớp mắt hai cái, nhìn sang Cung Ngũ, Cung Ngũ cũng chớp mắt, nhất thời không biết nên nói gì. Cô còn nghĩ mình phải mặt dày dây dưa, vậy mà anh đã đồng ý sao?

Lúc hai người đang nhìn nhau, bất ngờ có một người nhảy vào, nắm chặt lấy vai Cung Ngũ, “Này, đồ keo kiệt, hôm nay nhìn cô rất đẹp, đã trang điểm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui