Công Tước

Đương nhiên điều Cung Ngũ lo lắng là dư thừa, thợ làm tóc cắt xong, tháo bỏ chiếc khăn choàng cắt tóc xuống, Cung Ngũ soi mình trong gương, thở phào nhẹ nhõm.

Thợ làm tóc rất hài lòng, đây chính là kết quả của kiểu tóc hắn thiết kế riêng cho cô. Tóc mái chéo để lộ ra nửa vầng trán cao, vành tai trắng trẻo như ẩn như hiện, đuôi tóc hơi cụp làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhẳn cùng những ưu điểm trên khuôn mặt Cung Ngũ, khí chất cả người cũng lập tức thay đổi, khoan khoái thoát tục hẳn.

Cung Ngũ gật đầu, khá đẹp, dù sao cũng là cắt tóc miễn phí mà.

Cung Ngũ không có nhiều tình cảm với Cung gia, cô mới chỉ đến đây hai tháng. Tuy Cung gia đã bỏ ra một khoản tiền lớn để đón cô về, nhưng Cung Ngũ cảm thấy chẳng có ai để ý đến cô cả.

Nhưng từ sau tối qua, tình cảm của Cung Ngũ đối với Cung Tứ đã tăng lên vòn vọt. Dù sao thì vào lúc cô sợ hãi nhất, chỉ có Cung Tứ đứng ra che chở cho cô.

Cô về phòng thay quần áo. Người trong Cung gia rất keo kiệt về tình cảm, nhưng tiền mua quần áo thì lại rất chịu chi. Tủ quần áo trong phòng cô đầy ắp, nghe cô giúp việc phụ trách giặt khô nói đó đều là hàng hiệu, một món thôi cũng phải một hai vạn tệ.

Cung Ngũ không tin tí nào.

Cung gia cực kỳ biết cách khoe mẽ, nhưng họ cho rằng để cô giúp việc nói vậy thì cô tin sao? Còn lâu!

Hơn nữa cô cần gì phải băn khoăn với đống quần áo đẹp đẽ miễn phí này chứ?

Cung Ngũ đến bệnh viện, kết quả lại gặp Bộ Sinh trong phòng bệnh.

Cung Ngũ đen mặt giải thích, “Thợ làm tóc của Cung gia cắt tóc mới cho tôi. Tôi không ngủ được nên đến đây thăm anh Tư.”

Bộ Sinh cười: “Đẹp lắm, rất hợp với em.”

“Tôi cũng thấy đẹp.” Cung Ngũ đưa tay vuốt tóc, ngồi xuống bên cạnh Cung Tứ, “Anh Tư, anh đã thấy khá hơn chưa?”

Cung Tứ gật đầu, “Anh đỡ nhiều rồi, em đừng lo.”

Cung Ngũ chống má cười, “Anh Tư, nếu không có anh thì người nằm đây bây giờ là em rồi.”

Cung Tứ cười, “Em đừng nói vậy, anh là anh trai của em mà.”

Khi ở Cung gia, hai người không nói chuyện nhiều với nhau. Qua lời của Cung Ngôn Giang, Cung Tứ biết được cô gái nhỏ được đón về là em gái cùng cha cùng mẹ với mình. Người khác đều phớt lờ sự tồn tại của cô, ai làm việc nấy, nhưng anh lại không tự chủ được dõi theo cô.

Cô bị ba giáo huấn.

Thầy giáo dạy lễ nghi phàn nàn về cô.

Cô lén trốn ra ngoài chơi.

Anh đều biết, cố gắng hết sức mình để giúp cô, trong lòng có một giọng nói luôn luôn nhắc nhở anh, đây là em gái ruột của mình

Hôm nay anh nằm ở đây, nhìn thấy Cung Ngũ không bị tổn thương gì, trong lòng Cung Tứ cảm thấy may mắn, may là lúc đó anh đã đứng ra kịp thời.

Cung Ngũ ngồi xuống, tay chống vào má nhìn Cung Tứ, cười híp mắt, thì ra cảm giác có một người bảo vệ mình là như vậy thật là tốt.

Đương nhiên, vẫn không thể sánh bằng với cảm giác tiền mang lại cho cô!

Cung Tứ hỏi: “Hôm nay em không học lớp lễ nghi à?”

Cung Ngũ bắt tréo chân, rảnh rỗi rung đùi: “Ai muốn học cái lớp học chán ngắt đó chứ? Phiền chết đi được ấy! Con người sống cả một đời, bị người ta bắt nạt thì thôi đi, sao còn tự làm khó bản thân mình?” Nói xong, cô trợn mắt lườm không xinh đẹp chút nào.

Bộ Sinh ngồi đối diện, nhìn cô cười, “Em nói cũng đúng.”

Sắc mặt Cung Tứ vẫn còn hơi tái, thuốc tê đã hết, ngón tay hơi đau, anh cử động cánh tay.

“Tiểu Ngũ, vừa rồi ngài Bộ đã nói chuyện với anh rồi. Em đừng lo lắng quá! Chỗ anh vẫn còn ít tiền, tuy không nhiều lắm nhưng cũng bù thêm được chút ít cho em...”

Cung Ngũ ngừng rung đùi, buồn bực hỏi: “Anh Tư, anh có biết người đến đòi tiền không? Em muốn đến đó hỏi xem sao. Ức hiếp người quá đáng mà!.”

Cung Tứ cũng chỉ vừa nghe đến chuyện mười triệu, những lời Bộ Sinh nói đã khiến anh rầu rĩ một lúc lâu.

Mười triệu, khoản tiền Cung gia bỏ ra cũng phải cân nhắc đôi chút, Tiểu Ngũ lấy đâu ra số tiền đó được chứ?

Cung gia gài bẫy Bộ Sinh, nhưng Cung Tứ không hiểu, bọn họ không sợ chữa lợn lành thành lợn què hay sao? Nhỡ Bộ Sinh không chịu chi ra số tiền này mà yêu cầu hủy bỏ hôn ước thì sao?

Anh nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ, phát hiện cô đang cúi gằm xuống, “Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ nói: “Em nhất định phải hỏi cho rõ ràng, không thể để bị ức hiếp như thế được. Nếu họ nói sớm là cắt một ngón tay của em thì không bắt em đền tiền nữa, em đã dứt khoát giơ tay ra cho họ cắt luôn rồi...”

“Tiểu Ngũ!” Bộ Sinh không nhịn được nói, “Em đừng có nói nhăng nói cuội! Tiền quan trọng hay là tay quan trọng?”

Cung Ngũ mở to mắt nói: “Đương nhiên là tiền quan trọng rồi! Không có tiền có tay cũng vô dụng thôi!”

Gân xanh trên trán Bộ Sinh nổi lên, anh giơ tay xoa huyệt thái dương, ngừng một lúc mới nói tiếp: “Tiền mất rồi còn kiếm lại được, tay mất rồi có mọc lại được không?”

Cung Ngũ lập tức nhảy dựng lên, “Nếu anh cho tôi mười triệu, đừng nói là tay, ngay cả cánh tay này tôi cũng tháo ra cho anh luôn cũng được. Tôi mà có nhiều tiền như vậy thì còn sợ gì chứ?”

Cung Tứ cố kìm nén đến mức đỏ bừng mặt lên, “Tiểu Ngũ, em nói xem nếu em thực sự có mười triệu, nhưng một cô gái đang yên đang lành lại mất đi một cánh tay thì còn lấy ai được nữa?”

Cung Ngũ giơ một cánh tay ra, lắc lư: “Nếu như em có mười triệu thì còn cần gả cho ai nữa! Em sẽ mua một căn nhà lớn, chất tiền trong phòng, ngày nào cũng ôm tiền ngủ, sống chung với tiền! Hơn nữa, em có nhiều tiền như vậy mà còn sợ không tìm được đàn ông hay sao?”

Cung Tứ lén liếc nhìn Bộ Sinh, mặt Bộ Sinh đã đen sì.

Anh ngước lên nhìn Cung Ngũ, “Xem ra sau này thực sự không thể để em cầm tiền trong tay rồi.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt long lanh phản chiếu hình ảnh của Bộ Sinh, giống như Bộ Sinh muốn cướp tiền của cô vậy: “Tiền tôi tự tích góp, không ai được cướp của tôi hết!”

Bộ Sinh thấy đau đầu, vội vã gật đầu, “Được được, không ai cướp tiền của em hết.”

Cung Tứ liếc nhìn Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, bây giờ em cũng chưa có tiền, đừng có coi là thật, ngài Bộ Sinh đùa với em thôi.”

“Sao em lại chưa có tiền?” Cung Ngũ cảm thấy bị coi thường, “Trong phòng em có ba con lợn tiết kiệm đựng chật cứng tiền đấy nhé, tận mấy nghìn đấy!”

Việc gì không cần tiêu tiền thì không tiêu, có thể xin được thì xin, thực sự phải tiêu cũng phải mặc cả lên xuống, cố gắng kiếm lời và tiêu tiền ít nhất có thể. Đây chính là nguyên nhân cô có thể tiết kiệm được tiền xu đầy lợn tiết kiệm ở trong phòng.

Phải biết rằng, Cung Ngũ có một người mẹ giống như con tỳ hưu*, với tính cách có thể tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu, Nhạc Mỹ Giảo tuyệt đối sẽ không cho Cung Ngũ nhiều tiền dư. Châm ngôn của bà là: Tiền chỉ tiêu khi cần thiết..

Cung Tứ giơ tay ra che mắt và trán, chật vật đáp, “… Đó cũng được coi là có ít tiền.”

Bộ Sinh vội nói: “Tiểu Ngũ, lát nữa em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Tròng mắt Cung Ngũ nhanh như chớp, nói với Cung Tứ: “Anh, anh còn chưa nói cho em biết đám người tối qua là ai.”

“Tiểu Ngũ!” Bộ Sinh nhíu mày, “Tôi đã nói rồi, chúng ta cứ để của đi thay người, em đừng quan tâm nữa.”

Cung Ngũ gân cổ nói: “Chuyện của tôi tại sao tôi lại không có quyền can dự vào? Bản báo cáo giám định đó vốn đã có vấn đề, ai đời mua một chiếc xe hết mười bảy triệu, chỉ xước một vết bé tí đã bắt đền mười triệu chứ? Mẹ kiếp, thấy tôi đơn thuần đáng yêu lương thiện nên bắt nạt à!”

(*) Theo quan niệm Trung Quốc, tỳ hưu không có hậu môn tượng trưng cho tài lộc, thần giữ của, có vào không có ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui