Công Tước

Cung Ngũ hoàn toàn không ngờ gương mặt mình ở trong mắt Lý Tư Không lại trở thành như vậy. Cô luôn cảm thấy mình rất cao ngạo lạnh lùng, sao ở trong mắt1anh ta cô lại biến thành người dễ bắt nạt như vậy được?

Lúc còn ở Thanh Thành, Cung Ngũ nghe nói Lý Tư Không thích cô, nhưng thật sự là cô không cảm nhận8được một chút nào cả, anh ta thích cô chỗ nào? Đó căn bản là muốn bắt nạt cô!

Lúc ở Tam Giác Vàng cô còn có thể cảm nhận được tâm tư của Chiêm2Húc, nhưng Lý Tư Không... rất xin lỗi, cô hoàn toàn không cảm nhận được gì cả.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Ngũ vừa mới dậy chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng4Lý Tư Không đang gọi ầm ĩ ở bên ngoài. Cô đi ra cửa, một con cá voi con bằng bông bay từ phía đối diện đến, “Yến Đại Bảo cứ bắt tôi mang cái này đến cho cô, nói là để cô ngạc nhiên.”

Cung Ngũ giơ tay bắt lấy, quả nhiên là phong cách của Yến Đại Bảo, là một con cá voi con mập mạp rất đáng yêu có thể treo lên túi.

Cô cất nó vào trong phòng rồi mới ra ngoài, Lý Tư Không đã thoải mái ngồi trên sofa đọc báo.

Cung Ngũ chế giễu anh ta: “Cậu hai Lý, anh có thể đọc hiểu được à?”

“Ôi chao!” Lý Tư Không rung rung tờ báo, “Lúc ông đây đọc báo cho mẹ mình nghe, cô vẫn còn đang ngày ngày ôm ống tiết kiệm gom góp từng đồng lẻ ấy. Đừng nói là tiếng Anh, đến cả tiếng Trung cô cũng chưa nói sõi nữa...”

Cung Ngũ bị đả kích sâu sắc, nghiêng đầu nhìn về phía Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh xem cậu hai Lý đi!”

Công tước đại nhân cười nói: “Không sao. Hồi đó lúc anh đến Gaddles học, cậu ta vẫn đang ở Thanh Thành lăn lộn khóc nháo giở trò xấu với chú Lý, cũng muốn đến Gaddles.”

Cung Ngũ làm mặt cười, “Ồ, lăn lộn, khóc nháo, giở trò xấu, cậu hai Lý à, không nhìn ra anh còn giỏi cả chiêu này nữa cơ đấy.”

Lý Tư Không giơ tay ra chỉ Công tước đại nhân: “Bảo, cậu là đồ trọng sắc khinh bạn, không nghĩa khí!”

Cung Ngũ lập tức nhảy ra, “Anh Tiểu Bảo, anh giỏi nhất, anh là đại anh hùng của em!” Nói xong cô chỉ vào Lý Tư Không: “Cậu hai Lý là đồ đầu óc đơn giản, đồ siêu ấu trĩ!”

Lý Tư Không tức muốn ói máu, “Tức chết ông đây rồi!”

Cung Ngũ đắc ý: “Sao thế? Sao thế? Chỉ có anh bắt nạt được anh Tiểu Bảo thật thà, không cho người khác bắt nạt anh à?”

“Cậu ta thật thà?” Lý Tư Không trợn mắt: “Cậu ta thật thà? Cô làm tôi cười rụng răng rồi! Đồ keo kiệt, đừng có nói tôi, dù sao cô cũng phải có chút đầu óc đi, cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng không đứng đắn của cậu ta đâu, ôi chao đầu tôi...”

Cung Ngũ: “Hừ, tất cả những người nói xấu anh Tiểu Bảo đều là kẻ thù của tôi, anh Tiểu Bảo là người tốt nhất trên thế giới này!”

Cô kéo cánh tay Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, đi, chúng ta đi cưỡi ngựa!”

Lý Tư Không: “Ái chà, đồ keo kiệt, không nhìn ra cô đến Gaddles hơn một năm đã học được chút bản lĩnh, còn biết cưỡi ngựa rồi cơ à?”

Nghe thấy lời bới móc này, Cung Ngũ vênh mặt lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý nói: “Tôi không những biết cưỡi ngựa mà còn biết đánh đàn piano, còn biết cả bắn và lắp ráp súng ống, và biết nói một chút ngôn ngữ Gaddles, tiếng Anh không chê vào đâu được nữa. Tất cả các môn học cuối kỳ của tôi đều đạt điểm A, bài khóa luận của tôi cũng đứng đầu khoa!”

Lý Tư Không: “Có cái gì mà đắc ý? Tôi nhớ trước khi đến đây cô là đồ học dốt, cô đắc ý cái gì?”

“Học dốt thì làm sao? Đây là sự lật mình của người học dốt! Còn hơn anh trước kia thông minh, bây giờ ngu xuẩn cực độ!” Cung Ngũ ôm cánh tay Công tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi, đừng để ý đến cậu hai Lý nữa, anh ta là đồ ngốc!”

Vì vậy, hai người tay trong tay đi ra ngoài.

Lý Tư Không run rẩy chỉ bóng lưng của hai người: “Cầm thú! Cầm thú! Hai ngươi đợi đó cho tôi!”

Buổi tối Cung Ngũ tan học quay về, Lý Tư Không đã không còn ở phủ Công tước nữa. Cô tò mò hỏi: “Ơ, Anh Tiểu Bảo, cậu hai Lý đi rồi à?”

Công tước đại nhân giơ tay ra, “Qua đây.”

Cung Ngũ chạy lại, ngồi lên đùi anh, “Làm gì thế?”

Công tước đại nhân cười trả lời, “Anh muốn nói với Tiểu Ngũ, đừng nhắc đến người đàn ông khác nhiều lần trước mặt chồng chưa cưới, anh sẽ ghen.”

Cung Ngũ tươi cười, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Chẳng qua anh ta là người rất quan trọng với anh Tiểu Bảo, nếu không em quan tâm đến làm gì chứ? Bởi vì anh Tiểu Bảo nên em mới muốn hỏi.” Cô lại dịch mông ngồi ngay ngắn, đung đưa chân nói: “Nếu như anh Tiểu Bảo không thích, vậy sau này em sẽ không nói nữa!”

Công tước đại nhân cười, “Tiểu Ngũ nói cũng có lý, nhưng anh vẫn sẽ ghen.”

Cung Ngũ cúi đầu hôn lên miệng anh, “Được, vậy sau này em không hỏi nữa. Em chỉ quan tâm một mình anh Tiểu Bảo thôi!”

Công tước đại nhân ấn gáy cô hôn lại, “Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui